Ta gả cho con trai của kẻ thù không đội trời chung với cha mình.
Đêm tân hôn, hắn nghiến răng ken két, ta cười như hoa nở.
Cho đến nay, mục đích sống của ta là làm mọi cách để trái ý Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc ghét ta, ta lại cố tình gả cho hắn.
"Gia tộc Nghiêm thị trị gia nghiêm khắc, không thể dung thứ cho lối sống xa hoa trụy lạc, công chúa đã quyết định gả vào đây, vi thần chỉ biết tiếp nhận, mong công chúa sau này biết kiềm chế, tuân thủ tổ huấn.
"
Nghiêm Cẩn Ngọc mặt mày như c h ế t rồi ngồi đối diện, vẫn cứng nhắc bảo thủ như xưa, từ khi ta ba tuổi quen hắn, hắn đã như vậy.
Hồi đó, hoàng tổ mẫu tặng ta một con thỏ nhỏ, lúc đi chơi ngự viên với phụ hoàng, ta vô tình làm mất, ta khóc không ngừng, phụ hoàng sai thị vệ lật tung cả hoàng cung.
Nghiêm Cẩn Ngọc mười tuổi, mặt lạnh như băng, nhíu mày nói: "Vì một người mà làm cả hoàng cung gà bay chó sủa, thực không phải là phong thái mà một công chúa nên có.
"
Phụ hoàng ta uy vũ, liên tiếp sinh được bảy hoàng tử, đến năm bốn mươi tuổi mới sinh được ta, ôm ta ở cửa phòng sinh mà khóc rống lên.
Vì vậy, ta là công chúa duy nhất trên dưới trời đất của triều đại này.
"Cha ta muốn chiều ta, ngươi quản được sao!"
Ta đá hắn một cái, mặt Nghiêm Cẩn Ngọc lập tức tối sầm, mặc kệ vết chân đen thui trên áo bào, đứng tại chỗ nói từng chữ một: "Không phải ai cũng chiều người được.
"
Từ đó, ta và Nghiêm Cẩn Ngọc kết thù.
Năm cập kê, không biết từ đâu có tin đồn rằng không ai thèm lấy công chúa, các đại thần trong triều nghe nói hoàng thất muốn gả công chúa, liền rộ lên phong trào cáo bệnh, khiến phụ hoàng ta phải ngồi trong triều đình trống vắng hơn một nửa, kéo dài hơn nửa tháng.
Trong thời gian đó, chỉ có Nghiêm Cẩn Ngọc, kẻ từ nhỏ đã đối đầu với ta, vẫn đến triều như thường.
Một hôm, ta lại cãi nhau với Nghiêm Cẩn Ngọc, tức giận quá, liền nảy ra ý xấu: "Nghiêm Cẩn Ngọc, công chúa ta gả cho ngươi thì sao?"
Nghiêm Cẩn Ngọc nghe xong không nói gì, mặt lạnh tanh nói: "Công chúa cứ thử xem.
"
Hắn dám coi thường ta, phải trả giá thôi.
Ta nói với phụ hoàng rằng ta muốn gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc.
Phụ hoàng cười há há há như một con ngỗng trong ngự thư phòng, phấn khích đi đi lại lại: "Ha ha ha, thật tuyệt! Thật tuyệt! Trẫm ngày ngày bị lão già nhà họ Nghiêm chỉ mũi mắng, trẫm cũng cho lão ta nếm thử mùi vị gia trạch bất an mới được!"
Lão già trong miệng phụ hoàng là cha của Nghiêm Cẩn Ngọc, một lão gia râu tóc bạc phơ, nói chuyện rất sắc bén, ngày thường đứng trên triều đình, động một tí là chỉ trích chính lệnh của phụ hoàng, chính kiến không hợp, còn cãi nhau với phụ hoàng ta.
"Cũng? Gia trạch bất an?" Ta mặt đờ đẫn, vô cảm nhìn phụ hoàng.
Tiếng cười của phụ hoàng nghẹn lại trong cổ họng, phát ra tiếng chim hót trong trẻo: "Không, sao có thể chứ.
Công chúa của trẫm kim tôn ngọc quý, Nghiêm Cẩn Ngọc của hắn chỉ là một tiểu quan nhỏ nhoi, sao có thể xứng, cái đó, bảo lão già của hắn nghỉ! nghỉ hưu đi! Để Nghiêm Cẩn Ngọc thừa kế sự nghiệp của cha hắn!"
Sự nhiệt tình của phụ hoàng như sắp hiện ra trên mặt, Nghiêm Ngự sử vừa nghỉ hưu, các gián thần trong triều như rắn mất đầu, tai cha ta lại được thanh tĩnh một thời gian.
"Trạm Trạm à" Phụ hoàng rưng rưng nước mắt: "Đừng để Nghiêm Cẩn Ngọc của con nói chuyện, à, làm quan cho tốt, cúi đầu làm việc.
"
Gián quan nhưng không được nói, còn gọi là quan sao? (gián quan: Quan giữ việc can ngăn vua, trong thời phong kiến.
)
Lúc này ta ngậm đũa, một chân bắc lên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ mun mềm khác, đắc ý nhìn khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc: "Nghiêm đại nhân, hẳn bây giờ ngươi rất muốn biết cụm tự mình gánh chịu hậu quả viết như thế nào.
"
Hắn dám bảo ta thử, vậy thì thử xem.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...