Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Biên: conem_bendoianh
Nhìn thấy ánh mắt kia. Hạ Tầm trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác bất tường, nhưng hắn chăm chú nhìn lại, đã thấy Tôn phu nhân nhàn nhã nhận lịch sự yên tỉnh đứng ở đàng kia, vẻ mặt đoan trang thục nhã, nào có nửa điểm ánh mắt phong tình vừa rồi, chẳng lẽ mình nhìn lầm sao?
Tôn phu nhân nhẹ nhàng cười nói: “Thiếp thân nghe nói lão gia đã trở lại. ở tại nhà sau một hồi vẫn không thấy lão gia, còn tưởng là có việc gì gấp, bởi vậy chạy đến xem thử, lại không biết lão gia cùng Dương công tử đang nói chuyện”.
Canh viên ngoại cười cười không tự nhiên nói: “A, cái này... vi phu vừa mới trở về thành. trên đường vừa gặp phải Dương lão đệ, hai bên nhiều ngày không gặp, cho nên mời hắn qua phủ một chuyến, ta đã phân phó dưới bếp chuẩn bị tiệc rượu, trong chốc lát cùng Dương lão đệ uống hai chén”.
“Ổ!” Tôn phu nhân liếc nhìn Hạ Tầm thật sâu nói: “Đã như vậy, lão gia cứ cùng công tử nói chuyện, ta trở lại nhà sau”.
“Tẩu phu nhân đi thong thả”.
Hạ Tầm cúi đầu chào, ngẩng đầu nhìn thì Tôn phu nhân đã xoay người rời đi, xem nàng tuổi đã chừng ba mươi, dáng người được bảo dưởng thoả đáng, có lồi có lõm, trong khi xoay người, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, chập chờn uốn lượn mà đi.
Hạ Tầm cùng Canh viên ngoại một lần nữa ngồi xuống, các điểm khả nghi quá nhiều, nhất thời không cách nào làm rõ, đành phải tạm thời vứt bỏ, lại nghi tới khoản nợ lớn kia của Canh viên ngoại, số tiền kia đúng là động cơ giết người của Canh viên ngoại mà Hạ Tầm suy luận: “Canh huynh à, ta và người tương giao tâm đầu ý hợp, vốn cho Canh huynh mượn một khoản như vậy, nếu là Canh huynh nhất thời còn kẹt. tiếu đệ cùng không nên thúc, chỉ là... tiểu đệ cùng khó khăn. Huynh cùng biết, tiền vay cùng không phải đều là tiền vốn của tiểu đệ, chùa miếu tăng xá. quan lại thân sỉ, trong tay có chút tiền nhàn rỗi, tín nhiệm tiểu đệ, liền đều giao cho tiểu đệ kinh doanh sinh lợi, cái này nếu kéo lâu không trả, tiểu đệ dung được huynh trưởng, nhưng... tiêu đệ cùng chỉ là thần tài qua cửa. trên mặt phong quang, thân bất do kỷ..
Canh Tân vừa nghe, sắc mặt nhất thời chợt đổi, lúng túng nói: “Cái này... hiền đệ không phải... không phải đã nói có thể thư thả chút ít thời gian sao, ngươi cùng biết, từ khi... từ khi lần nhận trúng thuốc giả kia, bồi thường rất nhiều tiền tài, hiện nay mới lại hoạt động được, nếu hiện tại còn tiền, vi huynh miễn cưởng cùng lấy ra được, nhưng nếu như vậy, các cửa hàng của vi huynh sẻ không còn tiền lấy thuốc, chẳng phải ngồi đợi đóng cửa sao? Hiền đệ sao lại nhẫn tâm, lần trước hiền đệ không phải đáp ứng thư thả cho vi huynh đến tháng tám, thời hạn vẫn còn ba tháng, tại sao lại...”
Hạ Tầm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển: “Thì ra Dương Văn Hiên đã đáp ứng thư thả thời gian trả nợ? Như vậy mà nói. hắn là một thương nhân đứng đắn, tựa như không cần phải bí quá hoá liều”.
Hạ Tầm một mặt nghĩ, một mặt cười khổ nói: “Tiếu đệ cái này chẳng phải là tự làm khó sao? Thôi được rồi... cứ như vậy đi, chờ đến tháng tám, ba thành lãi này, Canh huynh cùng không thể kéo đài!”
Canh Tân thần sắc buông lỏng, liên tục nói: “Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên...”
Lúc này hạ nhân dưới chân cà thọt tiến đến bẩm báo, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, Canh Tân vội vàng cố gắng gượng cười nói: “Hiền đệ, ta và ngươi đã lâu mới gặp lại, hôm nay nhất định phải không say không về, mời”.
Ra khỏi thư phòng nhỏ, chính là phòng khách.
Tiệc rượu đã bày ra. Hạ Tầm liền kinh ngạc. Cái lão Canh này thật có thể uống, nhìn hắn như vậy không thể tưởng được thấy rượu quả thực như trâu uống nước vậy, rượu đến chén nâng, hào khí vạn phần. Hạ Tầm là khách, nhưng hắn khuyên Hạ Tầm uống rượu, Hạ Tầm chỉ là nhấp đến là dừng lại, cùng không uống mấy ngụm, hắn là chủ nhân ngược lại không cần người khuyên, cứ thế mà uống xuống, nhưng mà hơn nửa canh giờ, Hạ Tầm hai mắt vẫn đang tĩnh táo như cù, Canh viên ngoại đã say mèm, gục lên trên bàn không đứng dậy được.
Nếu là Canh viên ngoại này uống rượu quá nhiều thích nói chuyện. Hạ Tầm cùng vui mừng mà uống cùng hắn, vấn đề là Canh viên ngoại này tửu
phẩm rất tốt, rượu uống nhiều mà hai mắt vẫn đãm đãm, một câu không nói, gục lên trên bàn là tiếng khò khò vang lớn, ngay cả khách cùng đều mặc kệ. Gặp tình hình này, Hạ Tầm không khỏi dở khóc dở cười, vội vàng đi đến hành lang, đúng lúc gặp người làm cà thọt đang tu bố cành hoa, Hạ Tầm vội vàng ngoắc lại nói: “Ngươi tới đây, lão gia quý phủ uống rượu say rồi. mau mau dìu hắn đi nghi đi”.
Người cà thọt động tác trên tay dừng lại, ngay sau đó tựa như thu tay lại không kịp, rắc một tiếng, đem một cây hoa cất thành hai nửa, lúc này mới quay đầu. khúm núm cười đáp: “Vâng!”
Một lát sau mấy hạ nhân liền đuổi tới, Tôn phu nhân cùng nghe nói từ hậu viện chạy đến. vừa thấy bộ dáng say như chết của trượng phu, liền tức giận sẵng giọng nói: “Đồ không tiền đồ này, vừa thấy rượu, sâu rượu đã câu dẫn ra, khách còn không say, bản thân lại đã bất tĩnh nhân sự, nhanh lên. đem lão gia dìu vào”.
Nói xong. Tôn phu nhân liền đích thân tiến lên đở Canh viên ngoại, Hạ Tầm cùng Canh viên ngoại dựa vai mà ngồi, nàng vừa tới gần, vừa đúng thấy được eo lưng tinh tế của Tôn phu nhân, đại khái là bên trong không có mặc nội y, cho nên thân thể xinh đẹp hiến thị rõ, cặp ngực nổi cao, trong khi cúi người thật muốn xé quần áo ra, nhất là mùi thơm nhập vào cơ thể, Hạ Tầm tuy có chút ngửa người né tránh, vẫn tránh không được mùi thơm mê người xông vào mủi.
Tinh tế đánh giá, đây quả thật là một mỹ nhân mười phần, mái tóc mềm mại, mày ngài nhàn nhạt, cặp môi đỏ mọng, trên búi tóc cắm một cành trâm ngọc, da thịt nhẵn nhụi lộ ra ngủ quan đoan trang tinh xảo, dung nhan vủ mị, dáng người thướt tha, tuy là vợ một kẻ thương nhân, phong tư ý nhị lại cực kỳ bất phàm, Canh viên ngoại thật đúng là có diễm phúc.
Tôn phu nhân dìu lên Canh viên ngoại say như chết, giao cho hai gia nhân, dặn dò: “Để trở về phục thị cho tốt, cho uống chút canh tĩnh tượu”.
Hai gia đinh đáp ứng, đở viên ngoại đi ra nhà sau. nam chủ nhân rời đi, trong sảnh chỉ còn lại có Hạ Tầm cùng nữ chủ nhân, thấy tình huống như vậy, Hạ Tầm vội vàng cùng đứng dậy cáo từ: “Tẩu phu nhân, đều là lỗi cũa tiểu đệ, Canh huynh vừa mới về phủ, đã uống cùng tiểu đệ đến say mèm. thật sự là thật có lỗi, kính xin tẩu tẩu thứ lỗi, sắc trời đã muộn, tiểu đệ cùng nên trở về, tấu tẩu, cáo từ”.
“Chậm đã!”
Tôn phu nhân nghiêng người bước tới một bước, ngăn ở trước người hắn, cặp ngực no đủ hầu như áp lên trên người Hạ Tầm, khiến cho hắn không thể không lui một bước dài, mới tránh đi hung khí này được.
Tôn phu nhàn hướng về phía hắn thoáng nhìn, sóng mắt chớp động, hàm răng nhẹ nhàng cấn lên cặp môi đỏ mọng, giống như cười mà không phải cười nói: “Tên chết tiệt đó đã say, còn không phải là thõa mãn tâm ý cùa chàng sao, ở đây lại không có người ngoài, chàng còn giả bộ cái gì với người ta?”
“A? Tẩu tẩu người...”
Tôn phu nhàn hừ nhẹ, mị nhãn liếc qua, ngọt ngào nói: “Oan gia này, thật xấu, người ta giả giả tên đưa thiếp mời chàng đến. chàng không biết chạy đến đến nơi đâu phong lưu khoái hoạt, càng muốn lựa lúc hắn ở nhà thì mới đến. chàng thích để cho hắn làm kiếp rùa sao?”
Hạ Tầm mồ hôi lạnh túa ra. gượng cười nói: “Tẩu tẩu... người... người...”
“Còn gọi người ta là tẩu tẩu!”
Tôn phu nhân mềm nhủn tiến vào trong lồng ngực của hắn. một đôi tay ngọc ngà thon thả hết sức mềm mại nhẹ nhàng kéo tay hắn khoát lên trên ngực mình, xấu hổ nói: “Ngươi thích gọi người ta là tẩu tẩu, nhưng mà người ta thích chàng gọi kkhuê danh của người ta hơn”.
Nàng ngẩng khuôn mặt xuân ý mê ly lên. ôn nhu nỉ non nói: “Khi chàng gọi người ta là Liên nhi, người ta sẽ đã quên thân phận của mình, phảng phất thân thế, con tim của người ta, tất cả đều cho chàng, tất cả đều thuộc về chàng...”
Hạ Tầm tay khoát lên cặp ngọc phong no đủ kia. chỉ sợ tới mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên: “Tiêu rồi tiêu rồi, tai họa đã đến!”
Hừ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...