Cẩm Y Dạ Hành

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Bắc thành Dương Châu, bên cạnh Đại Minh tự, có một tửu lâu, gọi là Sấu Tây Hồ Tửu Gia.
Ở đây sơn thủy giao nhau, trúc tùng xanh biếc, cảnh đẹp giao nhau, tựa như tiên cảnh. Phía trước tửu lâu là một cái hồ, sóng xanh liên liên, như là minh châu, đình đài lầu các thấp thoáng tại sơn thủy, ánh ngũ sắc đầy mắt làm cho lòng người sảng khoái, say mê, thương hành lữ hành nam lai bắc vãng đến chỗ này, không thoát khỏi sự hấp dẫn của sông núi ở đây, đến trong tửu lâu này ngồi, nghỉ chân một chút, ăn chút ít rượu và đồ nhắm. Ngay cả phú cổ thân sĩ bản địa gặp mặt kết bạn, cũng thường gặp nhau ở đây, bởi vậy tửu lâu này ở đây rất có danh khí, tự nhiên rất có đẳng cấp.
Minh Nhi đang tại sấu Tây Hồ ăn cơm, nàng ăn cũng không nhiều, so về nàng bình thường ăn cơm phô trương thì ít hơn nhiều, chỉ cần tám khay tám chén, mười sáu món tinh xảo, phần lớn là rau xanh, khẩu vị nhẹ. Đồ ăn phía nam, vốn là chú ý là thực không ngại tinh, quái không ngại mảnh, mỗi món ăn không có mấy miếng, trọng tại sắc thái cùng khẩu vị phối hợp, nhưng mà món ăn lượng ít hơn nữa, thì hơn mười món ăn cũng được một miếng, cơ bản thì cũng no bụng.
Người rất đói, là chuyện gì cũng đều làm được, tiểu quận chúa quyết định, muốn ăn cơm bá vương (ăn quịt).
Nàng cảm thấy, trên đường “bá vương” của tiểu thương bán bánh bao bánh nướng người ta thì thật không tốt, người ta đều là buôn bán nhỏ, làm sao mà nhẫn tâm. Nói đến, tuy đói bụng, có lẽ tiểu dường thành khẩu vị, các món bánh đầu đường vẫn có chút khó có thể nuốt xuống, cho nên, nàng chọn lấy một tửu lâu lọt vào mắt nhất, quyết định hôm nay sẽ “bá vương” nhà bọn họ.
Từ Minh Nhi nghe nói qua cái gì gọi là cơm bá vương, chính là ăn cơm không trà tiền, về phần rốt cuộc tại sao bá vương, nàng còn không biết, lúc này cũng không có ai để thỉnh giáo, nàng quyết định, trước no bụng rồi nói sau, khi đói bụng đến phải hốt hoảng, cũng nghĩ không ra chủ ý, cho nên nàng đi thẳng vào tửu lâu sấu Tây Hồ.
Tiểu nhị tửu lâu sấu Tây Hồ thấy nàng một tiểu cô nương tới dùng cơm, vốn cũng có chút kỳ quái, nhưng mà vị tiểu cô nương này cử chỉ dáng vẻ từ trong xương cốt lộ ra một tầng quý khí, điếm tiểu nhị này nói là tiểu nhị, theo như tuổi mà xem, nên gọi lão nhị. Lão nhị cửa tiệm gọi Mộc Ti, là chất nhi bà con xa của chủ tửu lâu sẩu Tây Hồ, từ mười mẩy tuổi đã ở đây làm việc, làm hai mươi bảy hai mươi tám năm, có thể nói duyệt qua vô số người.
Có phải là người có thân phận hay không, hắn vẫn nhìn ra được. Xem y phục trên người cô nương, áo lụa trắng, dưới cái váy như nước hồ là một đôi ủng nhỏ da hươu, Mộc Tiểu nhị đôi mắt cực kỳ độc ác, lập tức đã nhìn ra, ống tay áo lụa trắng thêu tơ vàng, cổ áo ngân tuyến tuyệt đối đều là thật, vật liệu may khẳng định đều là tơ tằm thượng phẩm nhất. Còn nữa, nàng mang giày da, giày, là người có thân phận gì mới có thề mang?
Nói đến nàng dắt tới con ngựa kia, cũng là dị thường thần tuấn, bộ yên ngựa tuyệt đối đều là đỉnh cấp phối trí, về phần tiểu cô nương kia bộ dáng thì càng không cần phải nói, ngọt ngào đáng yêu, vui buồn lẫn lộn, tuy nói nàng một thị nữ cũng không mang, tuổi lại có vẻ tương đối nhỏ, một mình.
Đến khách sạn dùng cơm có chút kỳ quái, nhưng mà Mộc Ti lập tức phán đoán: Cái này không chừng là vị đại tiểu thư của nhà quan lại, cha nàng tối thiểu cũng phải là Tri Phủ chính đường ngũ phẩm. Thiên kim tiểu thư quý nhân gia, tính tình kiêu căng một ít, ngẫu nhiên một mình ra ngoài cũng là có.

Thế là, Mộc Ti lập tức đem Minh Nhi kia cung kính địa nghênh vào nhã gian sa hoa nhất, lại gọi người đem ngựa của nàng dắt đi, dùng tới cỏ cho ngựa tốt nhất. Đợi cô nương người ta chọn món ăn, Mộc Ti đối với phán đoán của mình càng thêm không chút nghi ngờ, nàng nếu chọn chút ít thịt cá, ngược lại khả nghi, nhưng ngươi nhìn khẩu vị người ta, chỉ thuận miệng nói mà trong đồ ăn, đã có mẩy món là món ăn ngon sở trường của danh gia nấu nướng Nam Kinh thập lục lầu, chỗ này căn bản là làm không được, nếu không thấy tiểu cô nương nói chuyện khách khí, vừa nghe không có liền thay đổi món ăn, hắn quả thực muốn cho rằng đây là cố ý đến nhà bọn họ đá quán.
Minh Nhi ăn đã đủ no, bưng lấy một ly trà thơm nóng hổi, cái miệng nhỏ nhếch lên, bắt đầu cân nhắc như thế nào bắt đầu cơm bá vương, suy nghĩ thật lâu, nàng cảm thấy hẳn là trực tiếp nói cho người ta, bá vương sao, Sở bá vương đến chỗ nào, thấy ai mà không đến thẳng đi thẳng, không chút nào khách khí?
“Tiểu nhị...”.
“Đến đây đến đây, tiểu thư, người ăn được chứ?”.
Mộc Ti lập tức nhanh như chớp chạy vào nhã gian, vừa rồi khi dâng trà hắn đã cân nhắc vị đại tiểu thư này muốn tính tiền, một mực chằm chằm vào chỗ này, xem vị đại tiểu thư bộ dáng phú quý bức người này, hầu hạ ân cần, nói không chừng còn có thưởng thêm vào.
“Ân rất tốt”.
Minh Nhi ngọt ngào cười, rất thong dong nói: “Nhưng mà có chuyện ta phải nói cho ngươi biết, ta không có tiền”.
Mộc Ti ngẩn ngơ, tiếp đó nở nụ cười: “Ha ha, đại tiểu thư, người thật là biết nói đùa”.
Minh Nhi rất chăm chú nói: “Ta không có nói đùa, ta thật không có tiền”.
Mộc Ti sắc mặt nhất thời khó coi hẳn lên: “Ta trên có lão mẫu tám mươi, dưới có con còn bú sữa mẹ, nếu tiểu thư thật ăn cơm bá vương, chưởng quầy sẽ khấu trừ vào tiền công của ta, ta lấy cái gì mà nuôi gia đình, đại tiểu thư, người cũng đừng có mà đùa vui”.
“Như vậy đi...”.
Minh Nhi bá vương tâm nhất thời như sự tử tuyết gặp lửa, hóa thành nước, thế là nàng có chút xấu hổ nói: “Vậy ngươi... Có biết đại ca của ta là ai không?”.

Hắc, những lời này thật là có điểm hương vị ăn cơm bá vương, Mộc lão Nhị cũng không dám nói lời nào.
Minh Nhi nói: “Trên người của ta thật không có tiền, hay là như vậy đi, ta ghi nợ cho ngươi, ngươi đi tìm đại ca của ta, hắn thấy khẳng định sẽ đem tiền cho ngươi”.
Mộc Ti thở dài, thầm nghĩ: “Đánh nhạn cả đời, ngược lại để cho nhạn mổ vào mắt, lúc này thật đúng là đã nhìn lầm, nàng đã nói như vậy, ta chỉ có thể thử xem, bằng không làm sao đối mặt với đường thúc... Bỏ đi, ta vất vả chút ít, đi vào trong thành Dương Châu một chuyến”.
Nghĩ như vậy, Mộc Ti liền hỏi: “Không biết lệnh huynh tiểu thư, là ở chỗ nào?”.
Minh Nhi ăn cơm bá vương ngượng ngùng nói: “Kim Lăng...
Mộc Ti lảo đảo một cái, xem chút nữa là té xỉu: “Vị tiểu thư này, ngươi đùa giờn ta sao?”.
“Không có, đường tuy xa một chút... Nhưng mà, chỉ cần ngươi đi, anh của ta khẳng định ngay cả lộ phí cũng cho ngươi gấp bội, cho ngươi gấp mười cũng không sao!”.
Mộc Ti làm điểm tiểu nhị cả đời đâu chịu tin tưởng chuyện ma quỷ lần này, thế là, hắn đã bỏ lờ cơ hội phát đạt duy nhất trong đời này, Trung Sơn vương phủ đã treo trọng thưởng, chỉ cần có người cung cấp tiểu quận chúa ở đâu, dù chỉ có thề cung cấp một điểm manh mối, tiền thưởng cũng đủ để cho hắn nằm ăn ba đời.
Mộc Ti mắt trợn trắng, phẫn nộ nói: “Ta nói vị tiểu thư này, ngươi ăn cơm bá vương thì thôi, còn muốn lừa ta đi Kim Lăng, ngươi muốn ta tin tưởng ngươi sao?”.
Minh Nhi ườn bộ ngực sữa xinh xắn: “Ta dùng danh dự của ta đảm bảo!”.
Nếu không xem cô nương này trông ngọt ngào, thật sự không cách nào nói lời ác độc, Mộc Ti muốn há miệng mắng chửi người, ngươi ăn cơm bá vương còn có cái danh dự gì?

Minh Nhi vừa thấy hắn còn không tin, bất giác có chút giận, uy hiếp nói: “Ngươi nếu như vậy, ta có thể ăn cơm bá vương đó!”.
Mộc Ti vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Đại tiểu thư, ta đã sớm không trông cậy vào người không ăn cơm bá vương. Người không phải còn có một con ngựa sao, chúng ta đem ngựa bán, cũng đủ cho tiền cơm này của người”.
Minh Nhi vội la lên: “Vậy không được, ngựa không thể bán”.
Mộc Ti nói: “Bán hay không, cho phép nói sao? Nói thật cho người biết, điều này cũng là do nhìn người là vị cô nương gia, nếu đổi là người khác, hừ! Giờ đây sớm đã bị các hỏa kế của chúng ta đánh cho mặt mũi bầm dập, tay đứt chân gãy!”.
Minh Nhi bối rối, cái này nếu đem ngựa bán, nàng làm sao đi Bắc Bình? Nàng vừa muốn đứng dậy ngăn cản, xoay chuyển ánh mắt, đã nhìn thấy Hạ Tầm “Mưa đúng lúc” bị một hỏa kế dẫn đường, thản nhiên đi đến lầu, hai con mắt nhất thời sáng ngời, một tầng vui vẻ ngọt ngào, nhanh chóng chiếm hữu khuôn mặt nàng.
“Khụ, cho ta một...”.
Hạ Tầm chọn một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, lời nói còn chưa nói xong, Mộc Ti đã tựa như “Xuyên thiên hầu” xuất hiện ở trước mặt hắn, cấp tốc nói: “Khách quan, tổng cộng năm xâu một trăm hai mươi tám văn.
Cộng thêm tiền mã liệu mười văn, xin trả tiền”.
Hạ Tầm ngẩn ngơ, giật mình nói: “Các ngươi chỗ này là ăn tiệc đứng sao, ta còn chưa gọi món ăn, cái giá tiền này làm sao đã định rồi?”.
Mộc Ti đâu biết cái gì gọi là tiệc đứng, hắn hướng vào trong nhã gian chỉ ngón tay, xịu mặt nói: “Vị tiểu thư kia nói, người là thân ca ca của nàng. Muội tử của người tổng cộng ăn năm xâu một trăm hai mươi văn, con ngựa kia của nàng cũng là chúng ta cho ăn, làm phiền ngài thanh toán cho thân muội tử trước”.
Cửa nhã gian mở ra, Hạ Tầm theo hướng Mộc Ti chỉ nhìn lại, thì thấy Từ Minh Nhi ngồi ở trong nhã gian, đang hướng về phía hắn nhẹ nhàng ngoắc, cười lộ hàng răng trắng, hai má cười lộ lúm đồng tiền, kiều diễm như vầng trăng mới lên...
***
Hạ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Không thể, quận chúa, người không thể hồ đồ như vậy, không bằng đi như vậy, quay đầu lại ta đưa quận chúa đi gặp Tri Phủ Dương Châu, mời hắn phái người đưa cô trở lại Kim Lăng”.
Từ Minh Nhi nói: “Ta không quay về, chỉ cần trở về, rốt cuộc đừng mơ tưởng rời khỏi vương phủ nửa bước. Ngươi không phải muốn đi Bắc Bình sao? Vừa vặn, dẫn ta cùng đi”.

“Không được. Quận chúa, ta nếu mang cô đi, Hoàng Thượng biết được, sẽ chém đầu ta; Trung Sơn vương biết được, cũng chém đầu ta; Hôm nay Yến vương tình cảnh khó xử, tự lo không nổi, ta nếu không biết nặng nhẹ, đem ngươi mang đến Bắc Bình, khiến cho Vương gia cùng triều đình, cùng Từ gia càng thêm trở mặt, Vương gia không thể chưa quận chúa. Còn ta? Ta là bị triều đình phái đi Bắc Bình điều tra chuyện không hợp pháp sự, Yến vương điện hạ vốn đã xem ta không vừa mắt, nếu biết ta đưa người rời nhà trốn đi, có cái cớ này, nhất định cũng muốn giết ta, cô không thể đem ta đẩy vào hố lửa như vậy”.
Từ Minh Nhi bĩu môi nói: “Có nghiêm trọng như vậy sao, ngươi không nhảy hố lửa, thì nhẫn tâm nhìn ta nhảy hố lửa sao? Ngươi khi gặp nạn, ta cũng đã toàn tâm toàn ý giúp ngươi”.
Hạ Tầm cai đầu dao động giống như trống bỏi vậy: “Không thể, không thể, cái này rất không thể”.
Từ Minh Nhi con mắt xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như, để cho người ta tưởng ngươi dẫn ta rời nhà trốn đi, ngươi thật sẽ bị mất đầu?”.
Hạ Tầm vội gật đầu, như gà con mổ thóc vậy: “Đúng vậy đúng vậy”.
Từ Minh Nhi giống như cười mà không phải cười nghiêng mắt nhìn hắn nói: “Tốt lắm, ta vẫn muốn đi theo ngươi, ngươi nếu đưa ta trở về, được rồi! Ta vừa trở về, lập tức tựu nói cho đại ca ta biết, là ngươi đưa ta đi”.
Hạ Tầm cả kinh nói: “Không thể nào, tiểu quận chúa.
“Ngươi thử xem, ta đã ăn định cơm bá vương của ngươi rồi!”.
Hạ Tầm ngẩn ra hồi lâu, mới chán nản nói: “Vậy... Được rồi, nhưng mà quận chúa phải đáp ứng ta, không có người nào giúp cô, là cô tự mình đi đến Bắc Bình”.
Từ Minh Nhi vui vẻ ra mặt nói: “Không có vấn đề, chúng ta đi thôi”.
Hạ Tầm đột nhiên nói: “Quận chúa, ta còn chưa ăn...”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui