Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Đám người Tô Dĩnh nằm ở bên cạnh bờ, mắt thấy thể lửa đã lớn đến mức không thể vãn hồi, Hạ Tầm liền khuyên Tô Dĩnh: “Những thuyền này không thể cứu. hay là các người đi trốn đi. trên đảo này có nhiều động quật, chỉ có các ngươi quen thuộc nhất, tùy tiện tìm một sơn động ấn núp, bọn họ không thể tìm thấy các người, chỉ cần Hứa Đại đương gia có thể kịp thời quay lại, việc làm tấc biến rất khó thành công”.
Tô Dĩnh phân phó hai tên hải tặc: “Các ngươi tìm một thuyền nhỏ, lập tức rời bến, đi đảo Trần Tiền, mời Đại đương gia lập tức quay lại, nhanh đi! Đảo Song Tự có thể bảo trụ được hay không, phải xem các ngươi”.
Hai tên hải tặc không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng một tiếng, chạy dọc theo bờ biên ra ngoài.
Tô Dĩnh lúc này mới khoát tay nói: “Chúng ta đi!”
Có người hỏi: “Tam đương gia, còn hắn?”
Tô Dĩnh nhìn Hạ Tầm nói: “Thả hắn”.
Có người vội la lên: “Tam đương gia, chúng ta lúc ở trên đảo giúp bọn hắn đánh Sở Mễ bang, giờ đây, chúng ta còn rất nhiều huynh đệ ở trong tay quan binh, phải đi khiêng đá, bọn họ bị áp tải đến lục địa, không bị chém đầu. cùng phải sung quân, chết già nơi tha hương, cứ như vậy buông tha tên đầu sò gây chuyện sao?”
Tô Dĩnh nói: “Mặc kệ hắn nói là thật hay giả, chúng ta đã đáp ứng, phải làm được. Quan binh không nói tín nghĩa, chúng ta cùng không giảng tín nghĩa, chẳng phải cùng một loại người với đám quan binh sao? Thả hắn!”
Trên mặt Hạ Tầm nóng lên. nhưng hắn biết mình cùng không thể nói được gì. Hai tên hải tặc oán hận đẩy hắn đi, sau đó theo Tô Dĩnh hướng về phía trên sườn núi chạy đi.
“Bọn họ trong này, trên đảo còn có cá lọt lưới!”
Bởi vì đội thuyền trên biển lửa cháy tận trời, khắp nơi sáng bừng, vốn một Bách hộ và đám người phụng mệnh lên thuyền cứu hoả giống như bị thò hun khói, hai mắt đỏ rừng rực men theo thuyền liên tục không ngừng trốn lên bờ, đúng lúc trông thấy Tô Dĩnh xuôi theo triền núi trốn lên trên núi, lập tức đuối theo.
Ngay sau đó một đội nhân mã khác đang nhận lệnh Đái Thiên hộ chạy đến cùng phát hiện bọn người Tô Dĩnh, hòa quang chiếu sáng toàn bộ hòn đảo xanh tươi, không thua gì ban ngày, căn bản không cách nào ẩn nấp, bọn họ lập tức giáp công đi lên, bọn người Tô Dĩnh chạy trốn không kịp, đành phải quay người chiến đẩu với bọn họ. Hạ Tầm vốn đang muốn giấu mặt đi. thấy tình hình này thầm kêu không xong, vội vàng chạy trở lại.
Lúc này quan binh và hải tặc đã chiến cùng một chỗ, trên bến tàu. quan binh nghiêm mật trông giữ bọn hải tặc đều nhìn sang bên này, mặc dù đứng xa không thấy rõ tình hình cụ thể, mơ hồ cùng có thể hiểu được trên đảo đang có đồng bọn hải tặc tạo ra cho quan binh ít phiền toái, tất cả đều nín thở nhìn sang, hy vọng có thể tạo tình thể hỗn loạn, để cho mình đào thoát.
Đái Thiên hộ tất nhiên không dám khinh thường, nếu như bởi vì chuyện này mà loạn lên, làm đám hải tặc đã chịu trói lại thoát khỏi, cuối cùng như thể nào ai cùng không thể biết, cho nên hắn không dám tự ý tách ra, sai người trong chừng kỳ phạm nhân, sợ bởi vì việc nhỏ mà mất đi đại cuộc.
Đây là một triền núi dốc đứng, chỉ là leo đã là không dễ, huống chỉ bây giờ còn đang chiến đấu, quan binh và bọn hải tặc chiến đấu với nhau thành một đoàn, bọn hải tặc từ trên cao đánh xuống, nhân số tuy ít, nhưng lại chiếm tiện nghi. Hạ Tầm đã kéo khăn che mặt, Hắn che dấu địa vị, dùng một thân quần áo binh lính bình thường, trong lúc rối ren. nào có người nào đi nhìn xem hắn là ai, chỉ biết là đây cùng là quan binh nhà mình, tất cả đều nhìn trận chiến bên trên, căn bản chưa từng liếc hắn một cái.
Tô Dĩnh nhìn tình hình như vậy, mình vừa mới dẫn theo một đám người đi về đã sắp bị tiêu diệt, liền quyết tâm vượt qua, khua hai thanh cương đao, trái bồ phải chém, nhanh như gió lốc, canh giữ ở trên một tảng đá nối lên ở cạnh đường núi, cứng rắng ngăn chặn đường đi. hướng về phía mấy tên hải tặc, cao giọng quát: “Lên núi, lên núi, tự tìm động quật ẩn nấp, chờ Đại đương gia đến, chúng ta liền an toàn, đi mau!”
Tô Dĩnh một mặt hô, một mặt bảo vệ đường núi. canh giữ cửa ngõ, song đao áp xuống, dù là quan binh dùng mãnh, vẫn không thể xông qua.
Bên cạnh đều là vách đá lởm chởm hoặc cò cây dày đặc, muốn vượt qua địa phương này, con đường dài hơn mười trượng, Nhạc Bách hộ trong lòng quá gấp, chỉ biết thúc giục sì tốt tiến về phía trước, nhưng năm sáu người liên tiếp bị Tô Dĩnh chém bị thương, dưới lười đao sắc bén của nàng, không người nào có thể tới gần.
Hạ Tầm nhặt lên một cây thương, làm động tác giả dạng trà trộn vào đám người, mắt thấy quan binh không lên được trên núi, Tô Dĩnh cùng không thoát thân được, không khỏi lo lắng trong lòng. Hắn không địch ý với những tên hải tặc này, hơn nữa còn hơi áy náy, triều đình đã đáp ứng với người ta. lại bội bạc, điều này làm người đứng giữa bắc cầu như hắn lâm vào thể khó xử.
Thật ra hắn cùng nghi Lý Cảnh Long, người này không đáng để tin cậy, nhưng hắn dự đoán, đối với Lý Cảnh Long mà nói, công lao lớn nhất là bắt Trần Tổ Nghĩa, còn đối với việc song tự bang, chưa hẳn có thể một mẻ hốt gọn bọn họ, Lý Cảnh Long nóng lòng trở về kinh, chắc sẽ không thể dây dưa quá lâu ở đây, cho nên khả năng hắn trở mặt thu thập Song Tự bang cùng không lớn lấm.
Nhưng Hạ Tầm đã quên vị trước sau như một, làm cho người ta một loại người thẳng tính khô khan Thiết Huyễn. Thiết Đinh Thạch tuy thẳng thấn. nhưng thật ra không hề khô khan, lúc cần dùng tâm cơ thủ đoạn, hắn không kém người nào, hơn nữa bởi vì hình tượng thẳng thắn khô khan của hắn quá ăn sâu vào tâm trí mọi người, cho nên hắn vừa động tâm cơ, rất dễ dàng làm người khác mắc lừa.
Chu Lệ cùng không phải người dễ dàng tin tường người khác, nhưng Thiết Huyễn thủ Tế Nam, vừa nói muốn đầu hàng, mời Chu Lệ vào thành, Chu Lệ lập tức tín. hơn nữa cao hứng bừng bừng không hề nghi ngỡ trong lòng, cười con ngựa cao to là người thứ nhất vào thành, chút nữa là bị Thiết Huyễn sử dụng ngàn cân đè chết. Người thành thật gạt người, mới gọi là khó phòng bị nhất, bởi vì Hắn không cần mánh khoé gì cao minh để bịp người, bình thường hắn nói và làm việc chính là sự che dấu tốt nhất.
Hạ Tầm tính toán ngàn lần, vẫn không tính đến Thiết Huyễn sẽ ở thời khấc mấu chốt dâng cho Lý Cảnh Long một tuyệt chiêu làm đắm thuyền tuyệt diệu đến vậy, kết quả là vây hăm Song Tự đảo trong nguy nan, làm hắn rất là bất an. Mà hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trung quân thuận dân của thời đại này, cho nên chỉ dựa vào lương tri của mình, làm việc mình nên làm.
Nhưng trước mắt bao nhiêu người, hắn phải như thế nào cứu Tô Dĩnh, tuy hắn nghi đến việc cứu người, nhưng thực sự không thể vì cứu người đem mạng sống mình vứt đi, tự hàm mình vào tội danh cấu kết tặc phi.
Nhạc Bách hộ thấy một nữ tử như Tô Dĩnh bảo vệ chỗ khấn yếu. phần đông quân lính dưới tay mình vậy mà lại không thể xông qua, không khỏi giận tím mặt, lập tức rút súng ra. Đầu thời Minh, súng đồng đã rất hữu ích. mà loại súng đồng này, là loại súng ngấn, bình thường chí trang bị cho sĩ quan cao cấp, dùng để phòng thân. Cái loại này, báng súng mặc dù nhỏ, nhưng so với hiện đại vẫn dài hơn rất nhiều.
Chiều đài báng súng ước chừng bốn mươi centimet. trước có một chỗ nhỏ để ngắm, xuôi theo chỗ ngấm có một mùi nhọn, sau khi cho thuốc nố vào, thuốc sẽ chui vào bên trong súng, phía sau có chuôi và khung chứa cò súng, khung chứa cò làm hơi thô, phần đáy hơi mòng, dưới khung cùng có một mùi nhọn. Khác ở chỗ có thê cho đến hai viên đạn, sau khi bắn có thể bắn thêm ngay một lần nữa. Trên súng có khắc dòng chữ “Hàng châu vệ thủy sư, thắng tự tứ bách nhất hào trường súng, giản trọng nhị cân thập nhị lường. Hồng Vũ nhị thập ngũ niên bát nguyệt cát nhật bảo nguyên tạo”.
Nhạc Bách hộ nhồi thuốc súng, nhét viên đạn vào, liền thuận tay túm lấy một cây đuốc, đưa báng súng nhắm thẳng vào Tô Dĩnh đang vung đao chiến đấu.
Tô Dĩnh ở Song Tự bang chỉ chuyên buôn lậu, kinh nghiệm tác chiến cùng quan binh cùng không nhiều, nàng dùng Vũ khí lạnh tác chiến là chủ yếu, rất ít khi tiếp xúc với hòa khí, lúc này lại đang bận rộn chống đỡ địch nhân, không thê quan sát tình hình xung quanh, Hạ Tầm giơ trường thương làm ra bộ dáng giống như định xông vào, đang tìm kiếm cách giúp Tô Dĩnh thoát thân, cử động của Nhạc Bách hộ bị Hắn thu vào hết trong tầm mắt.
Vừa thấy Nhạc Bách hộ giơ súng lên. Hạ Tầm liền bị dọa cho nhảy dựng, nhưng hắn lại không thể cao giọng kêu Tô Dĩnh cân thận. dưới tình thể cấp bách liền hét lớn một tiếng, chạy lấy đà, đầu thương hướng chống xuống đất. thân thể liền bay lên trời, hướng về phía Tô Dĩnh mành liệt bố nhào tới.
Một tiếng hét lớn này của Hạ Tầm, thật ra là hô cho Nhạc Bách hộ
nghe, Nhạc Bách hộ nhìn thây đông liêu nhào tới bắt giặc, không thê nô súng lung tung, đương nhiên, một tiếng này hét lớn có thể ngăn kịp động tác của Nhạc Bách hộ hay không, hắn cùng không nắm chắc, đây chỉ là do rơi vào đường nên mới sử dụng phương pháp này tự bảo vệ mình.
Nhưng hắn hét lớn một tiếng này, ngược lại nhắc nhở Tô Dĩnh, thân thể Tô Dĩnh không phải làm bằng sất, hai tay chiến đấu liên tục, đã bị mệt mòi. đao trên tay phải vừa bị quan binh đánh rơi, chợt nghe một tiếng hét lớn, có người lăng không đánh tới, quay đầu nhìn, đúng là Hạ Tầm, làm Tô Dĩnh nhận xét sai lệch.
“Tên này thật sự là người hai mặt khẩu xà tâm phật chuyên lật lọng, thấy tình thể không ồn muốn đến bắt ta lập công sao?”
Tô Dĩnh ngửa người lên. một cước đá vào giữa ngực bụng của Hạ Tầm.
“Cẩn thận súng!”
Hạ Tầm bố nhào tới gần, chỉ kịp nhỏ giọng nói ra một câu, đã bị một cước Tô Dĩnh đá trúng, một cước này chứa khí lực thật lớn. Hạ Tầm bị đá bay lên cao, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Nhạc Bách hộ đã giơ súng lên. chợt thấy một binh lính dùng trường thương làm sào, phi thường dùng mãnh nhảy lên, trực tiếp đánh về phía nữ hải tặc kia. sợ ngộ thương người một nhà, vội vàng đem họng súng nhấc lên...
“Phanh!”
Tiếng súng vang lên. hỏa quang chợt lóe, một đống khói dày đặc thối qua, Nhạc Bách hộ trơ mất nhìn tên binh lính anh dùng không sợ chết kia bị người đàn bà hung dữ kia đá một cước, lại vừa đúng bay lên trúng một phát súng chỉ thiên của Nhạc Bách hộ, liền như một con diều đứt dây tà tà bay xuống dưới, không khỏi tức giận dậm chân: “Mẹ nó, ngươi sớm không nhào tới. muộn không nhào tới. đây không phải tìm đường chết sao?”
Những binh lính đang tại tiến công kia vừa thấy người nhà trúng đạn, đều ngây ngốc một lúc, Tô Dĩnh bừng tinh đại ngộ, vô cùng hối hận, vội vàng quơ lấy Hạ Tầm, ra sức nhảy về phía trước, ôm lấy hắn từ trên mặt đá nhảy xuống, hướng thẳng về phía biền rộng.
Nơi này là bến tàu, nước rất sâu, Tô Dĩnh mang theo Hạ Tầm oành một tiếng rơi xuống biển rộng, lập tức kẹp lấy hắn hướng về phía chỗ nước sâu, qua mấy hơi hít thở, nàng lại thò đầu ra, đã ở ngoài mấy chục thước, hòa quang hừng hực chiếu xuống vàng óng mái tóc ướt, nàng chỉ thoáng lộ đầu, hít sâu một hơi, lập tức chui xuống dưới nước một lần nữa.
Trên nước ánh lửa hừng hực, chiếu xuống dưới nước thành một vùng sáng choang, Tô Dĩnh che miệng mùi Hạ Tầm, hai chân và vòng eo uyến chuyển dùng lực đong đưa, giống như cá lặn ra ngoài mấy chục thước, phát hiện Hạ Tầm kiệt khí giãy dụa, lập tức ngước đầu qua, nắm chặt mùi hắn. miệng đối miệng thổi một hơi, sau đó buông lòng hắn ra tiếp tục bơi về phía trước, sau một lúc đã thoát khỏi biến lửa, biến mất trong biển rộng mênh mông...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...