Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Hạ Tầm kéo một con la ra khỏi cửa nách cẩm Y vệ. Hắn là công sai, cùng không cần phải lộ phí, hành trang, tọa kỵ do tự mình chuẩn bị, những thứ này đương nhiên đều là do nha môn xử lý. Lo lắng đến thân phận thương hành của mình, kỵ mà có phần lóa mắt. hắn liền cời một con la, dùng để thay đi bộ vậy là đủ rồi.
Từ nay về sau, đi đến Hàng Châu, tuy Giang Nam là vùng sông nước, nhưng thực sự không cần đi thuyền, bình thường đường xá luôn luôn có cầu nhỏ, cười một con la là đủ.
Phía sau yên ngựa cột hầu bao, mặc một thân áo vải. đầu đội mù che nắng, Hạ Tầm mang một bộ dáng tiêu chuẩn của thương hành, ra khỏi Tụ Bảo môn. Hạ Tầm ghìm chặt dây cương ngẫm nghi, ngày hôm trước cùng Tạ Vũ Phi bên đường lập thành chung thân, bởi vì công việc bề bộn, hắn còn chưa đi qua Tạ gia, có nên đi gặp nàng hay không?
Cẩn thận ngẫm lại, Hạ Tầm khẽ thở dài: “Làm việc tốt thường gian nan. trước qua cửa ải Lý Cảnh Long này rồi nói sau”.
Nghĩ tới đây, Hạ Tầm đánh cương tiến về phía đại tuần tượng môn, vừa mới đi ra vài bước, đã nhìn thấy phía trước có một thớt ngựa trắng đứng ngang đường đi, một mỹ thiếu niên ngồi ngay ngấn, trên thân là một bộ áo bào trắng, đầu buộc khăn công tử, môi hồng răng trắng, phong thần như ngọc. Hai tay của Hắn nắm cương, đầu có chút thấp, một đôi mất sáng mị lực mười phần chính mang theo chút thần thái ngạo nghễ khiêu khích hắn.
“A, bị nàng bắt gặp rồi!”
Khóe miệng chậm rãi Hạ Tầm hiện lên một nụ cười khố:“Cô gái nhỏ Tạ Vũ Phi này cơ linh như hồ, nếu như nàng cố tình, ai lại thoát khỏi được nàng?”
Tạ Vũ Phi không nói gì, chỉ đem cái cằm tình xảo hướng về phía ngoài nhẹ nhàng hất sang, thúc mạnh ngựa, tiến về phía đại tuần tượng môn mà đi, Hạ Tầm lấc đầu, vung cây roi trên tay lên, điều khiến con la đi theo.
Mười dặm trường đình, cỏ thơm xanh mướt, người đi đường rất ít.
Tạ Vũ Phi thúc ngựa, con ngựa tung vó chạy khỏi đại lộ, dậm chân vào bụi cò xanh. Không cần nói chuyện, Hạ Tầm cùng rất ăn ý theo ở phía sau. rời khỏi đại lộ
Sau khi đến một triền núi Tạ Vũ Phi dừng lại, xoay người xuống ngựa, nhìn về phía trước, xa xa có một sông nhỏ ngân sáng, phảng phất như một cái đai lưng ngọc uốn lượn vờn qua, vài cây dương liễu, nhẹ nhàng như xuân.
Trước mất là một sườn núi chậm rãi hiện ra. cỏ thơm xanh, các loại hoa không biết tên đủ mọi màu sắc, trong bụi cò nhẹ nhàng chập chờn, trên mặt cánh hoa, còn có không ít sương sớm chưa bị tia nắng ban mai xua đi.
Hạ Tầm nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng, buông lòng ra dây cương, ghìm la đứng ở đàng kia. để nó tự lo cúi đầu gặm cỏ xanh.
Tạ Vũ Phi xoay người lại, nhìn hán không chớp mắt: “Chàng nói, muốn đi công sai Hàng Châu một chuyến, lại không nói rõ là hôm nay”.
Hạ Tầm nói: “Ta cùng cho rằng, còn cần năm ba ngày nữa, không ngỡ lại khẩn cấp như vậy”.
Tạ Vũ Phi nói: “Vậy... vừa rồi ngựa đến Tụ Bảo môn. vì sao không đi đến nhà của thiếp nói cho thiếp biết một tiếng? Thiếp nhìn thấy chàng do dự thật lâu, đúng là vẫn còn không muốn đi”.
Hạ Tầm nói: “Nàng vẫn một mực đi theo ta?”
Tạ Vũ Phi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, buồn buồn nói: “Thiếp không phải cố tình muốn theo dõi chàng, chỉ là, không biết tại sao, nếu như chàng có tâm sự, thiếp cùng cảm giác được, ngày đó chàng nói cho thiếp nghe, thiếp cảm thấy trong ngôn ngữ của chàng lúc đó vô cùng không thật, cho nên...”
Nàng ngẩng đầu. có chút bận tâm nói: “Chàng và Lý Cảnh Long cùng đến Hàng Châu làm việc chung?”
Hạ Tầm cười khổ nói: “Nàng cùng có biện pháp, đã nghe được điều này? Nàng không cần lo lắng, hắn mặc dù địa vị cao cao tại thượng, vô duyên vô cớ thực sự không làm gì được ta. Ngoài ra, ta chỉ là tạm thời điều đi, do Hắn chỉ huy, đợi việc Hàng Châu xong, hai bên liền không liên quan”.
“Thật sao?”
“Thật!”
Tạ Vũ Phi cúi đầu xuống, có chút xấu hổ nói: “Chàng đi có một mình như vậy, người ta mới không lo lắng. Thật ra thiếp tới, là vì... là vì.
“Là vì sao?”
Tạ Vũ Phi vân vê góc áo, ngượng ngùng nói: “Ngày đó ở đầu đường lập hôn thư, chỉ là vì bỏ đi ý nghi xằng bậy của lý Cảnh Long. Chàng thật muốn cùng người ta lập thành chung thân, cần phải có đại ca của thiếp đáp ứng mới được”.
Hạ Tầm nhẹ nhàng thờ ra cười nói: “Thì ra là vì việc này, xử lý chuyện này, chờ ta từ Hàng Châu trở về, liền đến nhà của nàng chính thức cầu thân, đây là tâm ý của nàng, lại có nghĩa mẫu nàng tác chủ, ta cùng với lệnh huynh gần đây cùng hay liên lạc, ta nghi Hắn sẽ đáp ứng”.
“Chàng nói dối!”
Tạ Vũ Phi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chàng không cần vội, ngày đó Lý Cảnh Long đối với thiếp vừa đấm vừa xoa, chàng cùng không cần bất kể hậu quả, trước mặt mọi người làm cho hắn xuống đài không được. Hiện tại chàng không chịu đi đến nhà thiếp cầu thân, có phải là... lo lắng Hắn làm điều gì đó bất lợi với chàng để cướp lấy thiếp?”
Hạ Tầm âm thầm cả kinh: “Nha đầu này quá tình minh rồi. không dễ gạt giống như Tử Kỳ”.
Hấn vội vàng nói: “Nào có việc này, thật ra hắn không quen nhìn ta. bất luận người nam nhân nào rơi vào tình thể đó, đều sẽ như thể, nàng còn hy vọng hắn rộng lượng đến mức nào nữa,
Lý Cảnh Long tuy quyền cao chức trọng, nhưng thực sự không phải có thể muốn làm gì thì làm, Hắn nhiều lấm thì lấy việc công làm việc tư, mang chút ít phiền toái đến cho ta mà thôi”.
Lời nói dối, trộn lẫn bên trong lời nói thật mới dễ dàng làm người khác tin tưởng, Tạ Vũ Phi bán tín bán nghi nói: “Thật sao?”
Hạ Tầm nói: “Đương nhiên là thật, ngoài ra, sau lưng ta còn có Trung Sơn vương phủ làm chỗ dựa, không phải hắn có thể tùy tiện bài bố hãm hại ta”.
Hắn nhìn thấy Tạ Vũ Phi vẫn không tín, liền vươn tay qua cái eo nhỏ nhấn của nàng kéo lại, nhẹ nhàng hôn trên má phấn, ôn nhu nói: “Ta ở đầu đường không ngại đắc tội hắn, còn không phải là vì nương tử nhỏ nhắn xinh xắn của ta sao, nàng nói, ta tại sao không lập tức cùng nàng chính thức xác định danh phận, miễn cho việc lo lắng chờ đợi, tiếu mỹ nhân mình bị người khác để ý, chỉ là thời gian thật quá gấp mà thôi”.
Quả nhiên hắn thành công dời chủ đề đi, Tạ Vũ Phi buột miệng cười, hai gò má rung lên, nhẹ nhàng sẵng giọng: “Ba hoa, chàng chỉ biết nói ngọt thôi”.
Hạ Tầm nói: “Không chỉ biết dỗ nàng đâu, ta còn muốn.
Hắn cắn vào lỗ tai Tạ Vũ Phi, nói nhỏ vài câu, Tạ Vũ Phi vô cùng xấu hổ, thở nhẹ một tiếng ai da, đưa tay muốn đánh hắn. lại bị Hạ Tầm bắt được, ôn nhu nói: “Vũ Phi, thật ra từ ngày đó, khi nàng chủ động giải trừ hôn ước, ta thật yêu mến nàng. Nàng tự ái muốn tự mình cố gắng, ta chưa từng có một phần xem nhẹ nàng, ngược lại rất kính trọng nàng, rất thích nàng.
Ta lúc ấy đáp ứng cùng ngươi giải trừ hôn ước, không có nguyên nhân khác, chính là hy vọng nàng có thể chân chính là người ta yêu mến, mà không phải là vì ngươi mới vừa sinh ra. lúc còn chưa thông thể sự, các trương bối lập cho nàng một mối hôn sự, mà mơ hồ gả cho ta.
Lần này đi ra ngoài thật sự là quá gấp, bất quá chờ ta từ Hàng Châu trở về, ta sẽ ngay lập tức đi nhà của nàng chính thức đính hôn!”
Tạ Vũ Phi lập tức bắt lấy sơ hở trong lời nói của hắn: “Đính hôn, vậy khi nào thì thành thân?”
Hạ Tầm giễu cợt nàng nói: “Nàng một nữ hài nhi gia giáo, tại sao so với ta còn gấp hơn?”
Tạ Vũ Phi đỏ mặt. nhưng vẫn mở lớn đôi mắt chờ hắn trả lời. Hạ Tầm hơi suy nghĩ một chút nói: “Nguyên ý định của lệnh huynh là phải đến giữa năm thành thân... kết quả... vậy Trung thu năm sau. có được không?”
“Năm sau?”
Tạ Vũ Phi nghẹn ngào kêu lên: “Năm sau? Thiếp đã mười chín tuổi!”
Hạ Tầm nói: “Nàng kêu lớn như vậy làm gì? Rất già sao? Thật ra trong thành cô nương nhà giàu người ta, có khối người mười tám mười chín tuổi mới lập gia đình, cùng không tính là gái lờ... Quá nhỏ mà nói, đối với nàng thật sự là không tốt. Nàng xem gia đình bao nhiêu người, hoặc là hài nhi yêu sớm, hoặc là mẫu thân khó sinh mà ngay cả đế vương gia cùng không ngoại lệ, thật ra phần lớn cùng chuyện này có quan hệ”.
Tạ Vũ Phi hổ nghi nói: “Thật hay giả? Ngươi còn hiếu những thứ này sao?”
Trong đầu Hạ Tầm linh quang lóe lên nói: “Thật ra ta cùng không hiểu, đây là nghe Cao Thăng huynh nói”.
“Tây Môn Khánh?”
Tạ Vũ Phi chậm rãi nheo đôi mắt to xinh đẹp lại:“Hừ, vậy mà hắn vẫn cùng Phi Phi...”
Hạ Tầm vội nói: “Đây còn không phải là do hắn, bởi vì các nàng tìm tới cửa, Hắn cùng bất đắc dì, ngoài ra... chính Hắn là lang trung, chắc hẳn luôn có biện pháp”.
Hắn ôm Tạ Vũ Phi. dỗ ngon dỗ ngọt nói: “Ta cùng không muốn mạo hiểm... Ta không nờ để nàng sớm rời khỏi ta, cùng không nờ để con chúng ta có nguy hiểm”.
Con mất Tạ Vũ Phi xoay chuyển hỏi: “Vậy... Bành tỷ tỷ bao lâu thì cùng chàng làm vợ chồng?”
Hạ Tầm nói: “Nàng, mười bảy... A! Không đúng, là mười tám. chúng ta ở Bấc Bình qua năm, khi trở về đây thì.
Tạ Vũ Phi chém đinh chặt sắt nói: “Tốt! Thiếp đây cùng mười tám. nếu sang năm, thiếp so với nàng là muộn hơn”.
Hạ Tầm cười khổ nói: “Không phải đâu, loại sự tình này cùng nàng so sánh có tác dụng gì?”
Tạ Vũ Phi ào ào nói: “Để phân cao thấp, mười tám, nàng mười tám tuổi có thể, thiếp vì sao không thể?”
Hạ Tầm nói: “Nàng là người luyện võ, thân thể cường kiện”.
Tạ Vũ Phi vểnh môi lên nói: “Thiếp mặc kệ, mười tám tuổi, thiếp tuy không biết võ, nhưng cùng không yếu nhược đến tình trạng như vậy, nghe chàng nói, giống như giấy không bằng”.
Hạ Tầm bất đắc dì nói: “Được được được, vậy mười tám. Trung thu có được không?”
Tạ Vũ Phi chuyển giận thành vui, vòng tay qua cố hắn, chủ động đưa mặt lên hôn, ngọt ngào nói: “Cái này cùng kém không nhiều lắm”.
Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, Hạ Tầm sao chịu khách khí, miệng mở rộng ra, liền hôn chặt miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
“Chậm đã chậm đã!”
Hạ Tầm khẽ giật mình, đã thấy Tạ Vũ Phi từ trong miệng phun ra một lười dao sắc bén. hướng về phía hắn thẹn thùng cười, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhấn, nhấm mất lại, làm ra tư thái chờ đợi, không biết nên khóc hay cười...
Một phen hôn nồng nhiệt, Tạ Vũ Phi mới nếm thử tư vị tình yêu nên hơi thở gấp gáp phì phò, xương cốt mềm nhùn. khuôn mặt nhân như như bị bao phủ bởi một tầng mây đỏ hồng, xuân tình mị hoặc, vẻ đẹp không còn giống với nhân gian.
Chỉ là nàng quá trẻ trung, liên tiếp hôn cùng không sao, chỉ là bị động thừa nhận, lười công kinh diệu đến cực điếm hiện tại còn chưa dùng được, bằng không, giờ đây thần hồn điên đảo có lẽ chính là Hạ Tầm mà không phải nàng.
Nhìn bộ dáng kiều mỵ của nàng, bàn tay Hạ Tầm không khỏi đại động, cô gái nhỏ này vừa mới mười bảy tuổi đã Vũ mị như vậy, lại còn phải đợi một hai năm nữa sao? Nhưng hắn thật có chút cố kỵ, nữ hài tử thành thân quá sớm đối với thân thê và đứa con cùng không tốt, lúc trước vội vàng nấm bắt Bành Tử Kỳ, quá nửa nguyên nhân là bởi vì Hắn uống trúng dược tính, dưới sự xúc động, không kịp chú ý nhiều, ngoài ra Bành Từ Kỳ là người luyện võ, thân thể rắn chắc hơn chút ít. Ngày nay gia đình có kiều thê, bất trí mới để bụng đói ăn quàng, hắn lo lắng về lâu dài hơn.
Một phen ân ái triền miên, Hạ Tầm hung hăng hôn một phát trên miệng nhỏ có chút sưng lên của nàng nói: “Giờ tướng công phải đi, nàng ở trong nhà ngoan ngoằn, hành vi trước kia, không cần phải làm tiếp. Tướng công tuy không phải cự phú. vẫn nuôi được nàng rất tốt. Trọng trách của ngươi là chờ đợi, sau này tướng công đến rước về”.
Tạ Vũ Phi não bộ còn đang chưa hồi phục, con mắt xưa nay vô cùng khôn khéo giờ phút này mông mông lung lung, chỉ biết gật đầu, rất nhu thuận.
Hạ Tầm lại nói: “Không có việc gì thì nên thường đến Dương gia trang, Tử Kỳ thật ra một mực rất cảm kích nàng bày mưu cho ta để thành toàn cho nàng, hai người lui tới nhiều hơn, sau này ở chung cùng tốt. Ngoài ra, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, thật ra Tử Kỳ và Tiểu Địch cùng không hiếu mấy, chỉ dựa vào một người Tiếu Quản sự lo liệu cùng khó cho hắn. nhà của ta sau này chính là nhà của nàng, nên giúp đỡ hỗ trợ nhiều hơn”.
Tạ Vũ Phi vẫn chưa lấy lại tinh thần, tiếp tục gật đầu.
Hạ Tầm cười. “Ta đi nhé?”
Tạ Vũ Phi ôn nhu gật đầu: “ừm. thiếp sẽ ngoan ngoãn, chờ tướng công trở về”.
Gian kế Hạ Tầm thành công, hắn lập tức cời con la. bỏ trốn mất dạng, chờ Hắn đi khỏi, Tạ Vũ Phi còn đang vuốt môi si ngốc ngơ ngác đột nhiên tinh táo lại: “Không đúng, việc người ta muốn hỏi còn chưa chưa hỏi rõ, thật giảo hoạt... tên vô lại này!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...