Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sáng sớm hôm sau. Hạ Tầm đi trước đến đoạn sự sảnh phủ đô đốc ngũ quân, gặp được Ngũ quân Đoạn Sự quan Thiết Huyễn, hai người cùng nhau chạy tới phủ Tào Quốc Công, không nghi đến phủ Tào Quốc Công, lại bị người sai vặt thông báo, Quốc Công gia đã đi Ngũ quân đô đốc phủ. Tập tước vị của Lý Cảnh Long là Tào Quốc Công, hiện giữ thường chức là Thái từ Thái Phó, bởi vì vài ngày trước đến Thiểm Tây luyện binh, cho nên lại kiêm chức Tả quân Đô Đốc Ngũ quân đô đốc phủ, nhưng đây chỉ là để cho hắn có danh xuất sư, chứ vị Quốc Công gia này xưa nay chưa từng đi Tả quân đô đốc phủ nhận mù quan.
Cho nên Thiết Huyễn nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong nội tâm Hạ Tầm lại kêu hòng bét, chỉ sợ Lý Cảnh Long này có ý cho mình một đòn hạ uy phong. Lần này quyết tâm đến, có hay không sẽ như Lý Quảng nối giận chém Bá Lăng Vệ, không cần phân trần, lạm thi sát thù, dùng việc công báo tư thù?
Nghi đến đây, Hạ Tầm không khỏi có chút không yên, nhưng ngẫm lại, Chu Nguyên Chương dù sao cùng không phải Hán Vũ Đế, Lý Cảnh Long cùng không phải tướng quân Lý Quảng bất chấp thị phi, nếu như hắn dám làm như thế, chỉ sợ là không chịu nổi sự giận dữ lôi đình của Chu Nguyên Chương.
Dù là như thế, Hạ Tầm vẫn cấn thận chú ý. Bởi vì hai người đến phủ Tào Quốc Công bái phòng, đều là mặc thường phục, lần này phải quay về nha môn chính thức tham kiến, còn phải về đôi quan phục, mượn đường, Hạ Tầm quay trở về nha môn cẩm Y vệ, đồng thời hoán đổi quan phục, tìm được Lưu Ngọc Quyết đang hào hứng bừng bừng luyện đao pháp, Lưu Ngọc Quyết khó hiểu hỏi thăm: “Dương đại ca, ngươi đi gặp Tào Quốc Công, tiếu đệ đi theo làm gì?”
Hạ Tầm thấp giọng nói: “Hiền đệ chớ hỏi nhiều, ngươi chỉ để ý đi theo ta, ta đi vào trong trướng gặp Tào Quốc Công, ngươi ở bên ngoài chờ, nếu như bên trong phát sinh đột biến, ngươi lập tức đến trang quân phủ đô đốc gặp Từ đại đô đốc Từ Tăng Thọ, mời hắn đến tương trợ”.
Lưu Ngọc Quyết không hiểu gì, nhưng thấy thần sắc Hạ Tầm ngưng trọng, vội vàng đáp ứng một tiếng, chăm chú theo sau hắn.
Hạ Tầm dẫn Lưu Ngọc Quyết tới Ngũ quàn đô đốc phủ, gặp mặt Thiết Huyễn, cùng nhau chạy tới Tả quân đô đốc phủ. chỉ thấy cửa ra vào binh tướng đứng dày đặc, áo giáp sáng loáng, khí phái, cực kỳ nghiêm ngặt. Thiết Huyễn không khỏi có phần kinh ngạc: “Khó trách Hoàng Thượng huấn binh luyện binh, thường sai Tào Quốc Công chủ trì, xem quang cảnh này, Tào Quốc Công không hổ là danh tướng, trị quân quả nhiên nghiêm cẩn”.
Hạ Tầm biết đây là Lý Oanh Long trước cho mình một màn hạ uy phong, Hắn càng cấn thận hơn, quay đầu lại hướng về phía Lưu Ngọc Quyết lần lượt nháy mắt, lúc này một thị vệ đứng nghiêm thân thể ở sảnh, cao giọng quát: “Thiết Huyễn, Dương Húc, xướng danh báo tiến!”.
Thiết Huyễn vội vàng phủi quan bào, nghiêm nghị nói: “Ngũ quân Đô
đốc phủ Đoạn Sự quan Thiết Huyễn, bái kiến Tả quân đại đô đốc!”
Hạ Tầm vội vàng học bộ dạng đó, cao giọng nói: “Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ tư Tống kỳ quan Dương Húc, bái kiến Tả quân đại đô đốc!”
Hai người xướng danh báo tiến xong, vào đại sảnh, liền gặp Lý Cảnh Long giáp trụ chinh tề, đang đứng ở sau án, hai bên binh tướng san sát, vịn đao ngang nhiên, không khỏi làm Thiết Huyễn giật nảy mình, lần này đến Hàng Châu, phải đi tra án, tiêu phi là việc sau đó, làm thế nào mà Lý đại tướng quân lại mang bộ dáng này, dường như lập tức muốn điếm binh phát tướng đi đánh giặc.
Thiết Huyễn và Hạ Tầm vội vàng tự báo thân phận một lần nữa, Hạ Tầm mang trong đầu mười hai vạn phần cẩn thận, đề phòng Lý Cảnh Long nhân cơ hội làm khó dễ, không nghi tới Lý Cảnh Long tuy bày ra trận trượng, trên mặt lại cười mỉm không hề sát khí. hắn rất khách khí mời hai người ngồi xuống, hàn huyên vài câu, lập tức dẫn vào chính đề, nói: “Bản Đô Đốc tuân theo hoàng mệnh, đến vịnh Hàng Châu truy lùng tiêu diệt hải tặc, còn cần mượn nhờ đại lực của hai vị đại nhàn”.
Thiết Huyễn và Hạ Tầm vội vàng hạ thấp người nói: “Không dám, ty chức xin nghe theo đại đô đốc phân phó”.
Lý Cảnh Long cười ha hả, lại nói: “Thiết đại nhân, ngươi là Ngũ quân Đoạn Sự quan, từ trước đến nay xử sự công chính, pháp luật và kỷ luật nghiêm minh, lần này Hoàng Thượng sai ngươi đến Hàng Châu, chủ yếu là điều tra việc quan binh cấu kết với hải tặc, có thể cùng bốn quan đi trước.”.
Thiết Huyễn vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói: “Ty chức tuân mệnh”.
Hạ Tầm nghe xong lòng liền trầm xuống, thầm nghĩ: “Hỏng bét, nghe lời này, chẳng lẽ muốn vứt bỏ ta xuống dưới đây?”
Quả nhiên. Lý Cảnh Long lại chuyến hướng sang Hạ Tầm. mặt mày hớn hở nói: “Bản Đô Đốc đã nghe nói, Dương Tống kỳ tại Tế Nam phủ, thần thông quảng đại, chuyên phá kỳ án, vây cánh Tế Nam giáo phi là Ngưu Bất Dã là một đám cực kỳ hung tợn, toàn bộ đều bị Dương Tổng kỳ đem ra công lý, còn có Thiểm Tây giáo phi vương Kim Cương Nô là khâm phạm đào thoát, bị Dương Tông kỳ dùng diệu kế bắt được, chém đầu dưới đao. Dương Tồng kỳ, lần này xuống vịnh Hàng Châu, bản Đô Đốc còn không có đầu mối. không thể nói trước, cùng muốn nhờ bản lình lùng bắt của Dương Tồng kỳ”.
Hạ Tầm hạ thấp người nói: “Đại đô đốc quá khen, ty chức xấu hổ không dám nhận.
Sắc mặt Lý Cảnh Long biến đổi trở nên nghiêm tóc, lạnh lùng nói: “Dương Húc nghe lệnh!”.
Hạ Tầm cả kinh, vội vàng đứng lên. chắp tay thi lễ nói: “Ty chức xin nghe!”
Lý Cảnh Long nói: “Bản Đô Đốc dẫn năm nghìn kinh quân, cùng Thiết Đoạn Sự quan năm ngày sau lên đường, đến vịnh Hàng Châu. Sáng sớm ngày mai, ngươi cải trang vi hành, đi đầu điều tra chỗ ở của mấy tên Bạch Liên giáo lọt lưới, hắn đầu phục người phương nào, đối phương có bao nhiêu nhân mã, bình thường ở nơi nào, hơn nữa phải hiếu quan hệ giữa các thể lực vùng duyên hải, địa bàn của bọn họ, cùng với phạm vi hoạt động từ xưa đến nay.
Nếu có chuyện cấu kết với quan binh địa phương, cùng phải kiểm tra theo dõi, cử động lần này liên quan đến thành bại của bản Đô Đốc, không thể chủ quan qua loa.
Dương Tống kỳ lần trước đến Sơn Đông, từng lập đại công. Nhưng mà... công là công, phạt là phạt, nếu như ngươi hành sự bất lực, chẳng được gì, đừng trách bản Đô Đốc làm theo quân pháp, êm ngươi giáng tội không đảm đương được chức trách!”
Hạ Tầm cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, gặp đúng một tia sát khí nhanh chóng ấn vào trong mất Lý Cảnh Long, trong lòng Hạ Tầm không khỏi phát lạnh, Lý Cảnh Long quả nhiên động sát cơ, có lẽ hắn nghi đến địa vị thân phận của mình, chưa từng trải qua thất bại như vậy, bị một nhân vật bình thường như con kiến hôi làm nhục mà không thể phản kháng, Hắn đang tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm một lý do giết chết mình, bị thượng ti quan tâm, bà nội nó, dường như những việc từng trải qua, chưa từng có tình trạng hung hiểm đến như thể.
Hạ Tầm kiên trì nói: “Vâng, ty chức tuân mệnh, không biết... ty chức mang bao nhiêu nhân mã đi đầu?”
Lý Cảnh Long trầm trầm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngầm điều tra, tất nhiên là một người, mang theo một nhóm người trước ngựa hô sau chen chúc, ngươi sợ hải tặc không biết ngươi đến sao? Bọn họ ở vùng duyên hải. trong dân chúng nhiều tai mắt, chẳng lẽ ngươi đã quên?”.
Hạ Tầm hít vào một hơi thật dài. ôm quyền nói: “Ty chức... Tuân mệnh!”.
Thiết Huyễn không biết hai người ngầm giao phong, thấy tình cảnh này, cảm giác thấy nghiêm nghị: “Tào Quốc Công dụng binh pháp luật sâm nghiêm, làm việc mạnh mè vang dội, ta phải làm hết phận sự, không thể lười biếng!”
***
Ngày hôm sau. Hạ Tầm dậy thật sớm. chạy tới Ngũ quân đô đốc phủ lình quan phòng văn thư. Vì tránh cho người trong nhà lo lắng, với Bành Tử Kỳ, Tiểu Địch và Tiếu Quản sự, hắn chỉ nói là theo Tào Quốc Công đến Hàng Châu tuần tra cảng biến, phái hắn đi trước, nhiều nhất một hai tháng liền có thể quay về, giải thích linh tinh một hồi cho qua chuyện.
Chờ hắn đi Ngũ quân đô đốc phủ nhận lấy quan phòng, trở lại Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ tư thay đổi thường phục ra khỏi phòng, liền gặp Lưu Ngọc Quyết lo lo lắng lắng đứng ở đằng kia.
Vừa thấy Hắn đi ra, Lưu Ngọc Quyết lập tức chạy đến đến, ân cần nói:“Dương đại ca, người phải đi?”
Hạ Tầm đã thay đổi một thân hành trang thương nhân, hắn cỡi mỡ cười nói: “Đúng vậy, lúc này đi, ngươi không cần tiễn ta rời cửa, phen này là đến Hàng Châu trước dò đường, ngươi ăn mặc một thân quân phục, theo ta đi ra ngoài, rơi vào trong mắt người hữu tâm, khó tránh khỏi không đẹp”.
Lưu Ngọc Quyết khẩn trương xoắn tay lại với nhau, nói: “Hôm qua đại ca muốn ta đi Tả quân đô đốc phủ chờ ở ngoài, hôm nay liền lẻ loi một mình đi trước đến Hàng Châu tra án, vị Tào Quốc Công kia cố ý làm đại ca khó xử?”.
Hạ Tầm ha ha cười nói: “Nói hươu nói vượn. Tào Quốc Công là người gì, ta là người gì, bấn đại bác cùng không quan hệ tới, Hắn đến làm khó ta làm gì?”
Hai con ngươi Lưu Ngọc Quyết chăm chú nhìn hắn, Hạ Tầm cất lời giải thích: “Thật không có, hôm qua gọi ngươi đi, chỉ là lòng ta nghi ngỡ sinh ám quỷ, không thấy Tào Quốc Công ở trong phủ chờ chúng ta bái kiến, lại bay lên trướng ngồi công đường xử án, cử chỉ có phần quỷ dị, nên mới cân thận.
Hôm nay xem ra, Tào Quốc Công chỉ là cho chúng ta một màn hạ uy phong, bảo chúng ta dụng tâm làm việc thôi. Ngươi yên tâm, ta có quan phòng trong người, tuy là một mình đi về hướng đông, nếu như gặp phải chuyện gì, ta có thể hướng về phía Hàng Châu vệ mượn binh, có thể về phía Hải Ninh tuần kiếm tư điều động dân tráng, không có việc gì đâu”.
Lưu Ngọc Quyết nói: “Ngọc quyết ở tại ứng Thiên không quen, tất cả đều là đại ca quan tâm chiếu cố ta, tiểu đệ sớm nghĩ báo đáp huynh trưởng, đáng hận thân này không có sở trường gì, chỉ một bộ đao pháp, cho tới nay cùng không thể luyện thành, đi theo chỉ có thể trở thành gánh nặng cho đại ca. Lần này đại ca đi, ngàn vạn chú ý an toàn, tiểu đệ nhất định khô luyện bản lình, về sau. mặc kệ núi đao biên lửa, tiêu đệ đều cùng đại ca xông tới”.
Hạ Tầm cười ha ha, vỗ bả vai hắn nói: Tốt lắm, lão đệ, ngươi là thiếu gia nhà giàu, lại là người đọc sách nhã nhặn, nói thật. ta vẫn cảm thấy ngươi bất kể là thân thể hay khí chất, đều hơi nhu nhược. Hảo hảo học công phu, khi có chuyện công sai, đại ca mang ngươi cùng đi, ma luyện vài lần. có thể có một thân dương cương khí, dựa vào bộ dạng tuấn tó này của lào đệ, cộng thêm khí chất nam tử, sợ là khuê nữ công hầu gia cùng bị ngươi làm mê mệt”.
Lưu Ngọc Quyết đỏ mặt. xấu hổ nói: “Nữ nhân gia cử chỉ cứng ngắc, ngôn ngữ huyên náo, lại ưa thích lòng dạ hẹp hòi. khi Ngọc Quyết ở trong nhà, chịu đủ sự phiền hà từ các nàng, ta không cần tìm nữ nhân để phiền tới chính mình”.
“Vớ vẩn! Ngươi mới có hai mươi? Tại sao lại có loại ý nghi này, chẳng lẽ lại là con gà trống thích sống một mình?”
Hạ Tầm cười ha ha, kéo bả vai hắn nói: “Nói lời tạm biệt quá sớm. qua hai năm nữa, ai không cho ngươi cưới vợ, ngươi phải đánh với người đó”.
Mắt thấy đã đi tới cửa, Hạ Tầm dừng bước nói: “Được rồi, ngươi không cần phải đưa tiễn ta nữa. đại ca lúc này đi, ngươi hãy cầu nguyện phù hộ ta bình an. sớm trở về”.
Lưu Ngọc Quyết gật gật đầu, mắt thấy Hạ Tầm đi về hướng cửa nách, đột nhiên lớn tiếng nói: “Đại ca, đi đường cấn thận!”.
Hạ Tầm dương dương tự đắc khoát tay nói: “Ta biết, ngươi luyện công cho tốt, sau khi trở về, đại ca muốn kiêm nghiệm đao pháp của ngươi”.
Lưu Ngọc Quyết hai tay nắm chặt, nặng nề gật gật đầu: “Đại ca yên tâm. ta nhất định cố gắng luyện công, tuyệt không làm người thất vọng!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...