Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn.eu
Khi Hạ Tầm rời Tê Hà sơn hướng thành Kim Lăng đi, ngồi trên lưng ngựa, mang trên mặt ý cười như có như không. Thần sắc đó, tựa như một con mèo con ăn vụng cá to, thỏa mãn vô cùng.
Rừng hoang trong núi, gió trăng vô tận, hai người ân ái triền miên, sử đến bao nhiêu hoa dạng tự không cần nói, chỉ nhìn từ vẻ mặt hắn, hắn là cực kỳ khoái hoạt. Bành Tử Kỳ hận đến ngứa răng, vừa thấy thần sắc đáng hận của hắn, liền nhịn không được muốn dùng roi nhỏ quất hắn vài cái, hoàn toàn đã quên chính mình lúc ấy cũng là khoái hoạt như nhau.
Cho dù nàng dưới yêu cầu của Hạ Tầm làm ra cái động tác bên suối thổi tiêu ấy, làm thỏa mãn cảm giác thỏa mãn của nam nhân chính mình yêu mến, cảm giác khoái lạc, cũng toát lên từ thân thể và tinh thần nàng. Nhưng nàng hết lần này tới lần khác nhìn không được cái bộ dáng đáng ghét đó. Hạ Tầm thật ra là cũng có ý trêu chọc nàng. Hai người một đường đùa giờn tiến vào thành Kim Lăng.
Hai người đã không phải là lần đầu vào thành Kim Lăng, nhưng mà trước đó lần thứ nhất tới là vì lên quan ti, căn bản không có tâm tình du lãm thưởng thức. Lần này không giống, chẳng những không có tâm sự, hai người vừa mới ân ái một phen, chính là thân tâm vui vẻ, đương lúc ngọt ngào, vậy thật là gặp núi cúng là cảnh, gặp thủy cũng là cảnh, gặp người vẫn là cảnh, trong lòng có thiên đường. Từ không chỗ nào không đẹp, huống chi đây là lục triều cố đô, đúng là thiên đường của nhân gian.
Đã du lịch Kim Lăng, sông Tần Hoài sao có thể không đi. Hai người lập tức gửi ngựa lại, đi dạo đến bờ sông Tần Hoài, dừng lại tại trước miếu phu tử, mua mấy thứ quà vặt địa phương. Ruột vịt, tràng vịt, gan vịt, lại thêm vào canh vịt nấu miến, khẩu vị cực ngon. Ngoại lậu nội tủ (ngoài xấu trong đẹp), đậu hủ chiên tươi mới mềm mại, giòn mà không vờ, chiên dầu mà không ngấy, thanh đạm sướng miệng, già trẻ đều thích hợp, sủi cảo hấp, càng có người trong lòng thỏa mãn, đưa thức ăn đưa đến tận miệng, Bành Tử Kỳ trong miệng thơm thơm, trong lòng ngọt ngào.
Hạ Tầm cũng có chút đói. Hôm nay thể lực sinh hoạt tiêu hao không ít. Nhưng mà nữ hài tử cần chính là nam nhân săn sóc cùng quan tâm. Rõ ràng chính nàng tự có thể khẽ vươn tay bắt lấy gì đó, ngươi đưa tới cảm giác của nàng sẽ không giống nhau. Đây là thiên tính của nữ nhi, quy luật tự nhiên là phải tuân thủ, cho nên hắn cũng chỉ nhẫn nại làm nam nhân tốt, trước tiên là làm bảo bối vui vẻ, lúc này mới mặc kệ quai hàm ăn cái gì.
Liên tục ba cái sủi cảo ném vào trong miệng, còn chưa kịp thưởng thức mùi vị, Hạ Tầm đột nhiên trông thấy một người quen, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
An Lập Đồng, An mập.
An mập mặc một bộ Viên ngoại bào in hình đồng tiền, đầu đội khăn viên ngoại, chân đi giày chữ phúc, một bước rung ba cái, chậm rì rì, bên cạnh dắt díu lấy một tiểu mỹ nhân dung mạo xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi. Tiểu mỹ nhân này mặc một thân xiêm áo bằng tơ. Nếu nói là thanh lâu kỳ nữ, ra khỏi cửa phải mang đái giác quan, mặc đồ màu đỏ nâu. Nếu nói là thê thiếp An mập mạp, phong tình ý nhị lại ngại mùi vị phong trần dày đặc chút ít.
“An huynh, An viên ngoại!”.
Hạ Tầm đứng dậy vẫy gọi. An mập mạp giương một cái mặt béo nhìn hai bên một chút, liếc nhìn thấy hắn, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng bỏ qua phụ nhân kia, bước nhanh đi đến: “Lão thiên của ta, là ngươi. Làm sao ngươi tới ứng Thiên, là phụng điều.
Hắn đột nhiên nhìn đến Bành Tử Kỳ, lời nói đến miệng vội vàng nuốt trở lại.
Hạ Tầm kéo hắn đem đến một bên nói: “Không phải, ta là về quê lấy vợ. Ta tìm không thấy người liên lạc, không có mệnh lệnh của cấp trên, lại không hay lỗ mãng đuổi đến cẩm y vệ nha môn báo danh, đành phải tự mình trở lại, lấy vợ! Lý do này dù sao vẫn còn nói qua được?”.
An mập mạp vểnh ngón tay cái lên: “Điều này cũng là Dương lão đệ ngươi, An mỗ ta là tuyệt đối không dám”.
Hạ Tầm nói: “Ổ? Ngươi hết bệnh rồi sao?”.
An mập ngần ngơ, chính ngón tay cái tay phải vểnh lên lập tức co rụt lại, biến thành hình cựa gà, khóe miệng co co lại, cái cẳm tròn tròn ra sức hướng ngực bơi lại, bơi đến thịt béo trên cái cằm rung động được đến chóng mặt: “Không... Ta chỉ là đờ nhiều mà thôi.
Hạ Tầm cười khan nói: “An huynh. Chỗ này không có người ngoài, huynh cũng đừng làm ra vẻ đấy. Huynh bây giờ còn là người của cẩm y vệ sao? Gần đây nhất chưa an bài cho huynh chuyện gì sao?”.
An mập mạp tiếp tục lắc cái cằm, tiếp tục run rẩy móng gà: “Chưa... Chưa làm gì cả, bộ dáng này của ta, còn có thể làm gì? Nhưng mà, nhưng mà ta sau khi về ứng Thiên, Thiêm sự đại nhân triệu kiến quá một lần, ngược lại... Ngược lại có hỏi về ngươi.
Hạ Tầm lập tức đề cao cảnh giác: “Thiêm sự đại nhân? Vị Thiêm sự đại nhân kia?”.
An mập mạp đáy mắt lóe lên một tia kính sợ, lập tức bị thần sắc giả điên của hắn che giấu, ha ha nói: “Hôm nay... Cẩm y vệ ta, cũng chỉ, một vị Thiêm sự. Ngoại trừ La Khắc Địch La đại nhân, còn có Thiêm sự thứ hai sao?”.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tầm nghe nói tên của La Khắc Địch.
“Đào phần mộ tổ tiên Dương Húc?”.
La Khắc Địch có chút nhăn lại hai hàng lông mày anh tuấn. Tiêu Thiên Nguyệt trả lời một tiếng.
La Khắc Địch trầm ngâm một lát, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một tia cười lạnh: “Kế hay. Dương Húc vừa về cửa nhà, nhìn thấy tổ trạch bị xâm chiếm, liền dàm bất kể hậu quả ầm ĩ trở mặt cùng thân tộc, ngang nhiên đem gia súc của nhà các thúc bá giết sạch. Với tính tình hắn, nếu như biết phần mộ tổ tiên bị đào, tất nhiên nổi giận giết người... Nói như vậy, chính hợp tâm ý bọn họ. Cử động nhẹ nhàng mà dễ dàng, có thể mượn đao quan phủ diệt trừ hắn con sâu làm rầu nồi canh Dương thị gia tộc. Ha ha...”.
Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Đại nhân nói chứng ta làm sao bây giờ? Còn cần xem xuống sao?”.
La Khắc Địch lắc đầu: “Chủ mưu là ai?”.
Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Là trưởng tôn của Dương thị tộc trưởng Dương Vanh. Hắn tên Dương Sung, một sinh đồ Quốc tử giám”.
La Khắc Địch không hỏi hắn làm thế nào tra ra người này. Thủ hạ hắn luôn luôn có biện pháp của mình, cẩm y vệ mặc dù thế lực đã suy sụp, tại ứng Thiên phủ một phần đất ba phần người này, điều tra một tên tiểu dân vẫn dễ dàng.
La Khắc Địch trầm ngâm một lát, nói: “Là người con, một khi nghe dạng tin tức này, hơn nữa với tính tính từ trước đến nay hắn biểu hiện ra ngoài, khó nói sẽ không mất đi lý trí. Ta đi gặp hắn”.
Khi Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ chạy về Mạt Lăng trấn, phát hiện người trên trẩn như tránh ôn dịch. Bình thường bọn họ mặc dù cũng tránh tiếp xúc cùng mình, nhưng chưa tới mức này. Hôm nay quả thực là trông chừng chạy trốn. Hạ Tầm lập tức phát giác ra khác thường, vội vàng ra roi thúc ngựa tiến đến về phía nhà. Đến cửa nhà, vừa vặn gặp được Tiếu Quản sự từ bên trong đi ra. Tiếu Quản sự dường như uống rượu bình thường, mặt đỏ bừng, trong tay nắm chặt một cái khoan thép, hai tên thợ thủ công khỏe mạnh chặt chẽ lôi lại, cuối cùng hắn bị kéo trượt trên mặt đất. Phía sau Tiếu thị phu nhân cùng Tiểu Địch đi theo, vẻ mặt khủng hoảng.
Hạ Tầm lập tức tung người xuống ngựa, vội quát: “Đã xảy ra chuyện gì?”.
“Thiểu gia!”.
Tiếu quản sự vừa thấy hắn, lập tức lệ nóng chảy dài, kêu thảm thiết nói: “Thiếu gia. Dương gia, Dương gia khinh người quá đáng!”.
“Tướng công. Không thể nói, không thể nói nha.
“Cha!”.
Tiếu thị phu nhân cùng Tiểu Địch kinh hãi, lập tức nhào tới, một kẻ che đi miệng Tiếu Quản sự, kẻ khác khẩn trương chạy tới nắm lấy ống tay áo Hạ Tầm.
Hạ Tầm lòng nghi ngờ nổi lên, trừng mắt lên hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Tiếu Quản sự giống như cũng không muốn nói. Nhưng đại sự này, hắn thật sự không thể nhịn được nữa. Đợi hắn run rẩy đem sự tình nói một lần, hiện trường một mảnh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người ngừng thở, lo lắng nhìn Hạ Tầm, sợ hắn biển người phát điên thứ hai sau Tiểu quản sự, lập tức vác đao đi tìm Dương gia tính sổ.
Hạ Tầm xanh cả mặt, lại không xuất hiện tình hình nổi trận lôi đình.
Dương Sung đối với nhân tính tính toán cực kỳ chuẩn xác. Làm người con, cho dù là Hạ Tầm trài qua pháp chế hiện đại hun đuc như vậy, nếu như phần mộ tổ tiên bị người bới, dù là đối phương đánh trúng tấm gương gia tộc, có quyền xử phạt tông pháp, khó nói hắn cũng không mất đi lý trí, đến cửa liều mạng, mà ở thời đại kia, cái này càng phải tận cái nghĩa hiếu tử.
Nhưng Hạ Tầm không phải Dương Húc. Hắn đối với vợ chồng Dương Đỉnh Khôn chỉ có đạo nghĩa, không có cảm tình. Trước đó lần đầu trở lại tổ ốc, chửng kiến phòng cũ bị người giày xéo không thành bộ dáng gì, hắn phẫn nộ mà động thủ, đã vì đền nghĩa Dương gia, đồng thời cũng là bởi vì đây là đối phương bạt tai một cái mạnh trên mặt hắn. Hắn muốn làm cái nhất gia chi chủ này, liền không có thể không có tỏ vẻ.
Lúc này đây, đối phương trở thành mãnh liệt hơn, sở tác sở vi càng thêm ác liệt. Nếu như hắn là Dương Húc chân chính, thật chỉ có liều lình giết người cho hả giận.
Nhưng hắn không phải là Dương Húc, cho nên ngược lại hắn đã tỉnh táo lại, lập tức ý thức đượng dụng ý thực sự của đối phương.
Thù này, phải báo! Nhưng mà không thể tự mình góp vào.
Hạ Tầm thở hổn hển hai cái mạnh, chậm rãi bình tĩnh trở lại, tỉnh táo hỏi: “Quan tài tiên phụ tiên mẫu, giờ ở nơi nào?”. Tiếu quản sự lão đan tung hoành nói: “Bị bọn họ để ở ngoài chân núi phần mộ Dương thị”.
Hạ Tầm vỗ vỗ vai hắn, hướng về phía những công tượng đồng dạng lòng đầy căm phẫn kia ôm quyền nói: “Các vị, người nhà Dương mỗ mỏng manh, không có nhân thủ. Dương mỗ nghĩ làm phiền các vị bắt tay giúp đỡ, giúp đem quan tài tiên phụ tiên mẫu Dương mỗ khiêng về, có thể làm được không?”.
“Dương công tử, ngươi đừng khảch khí, nên, nên. Lão Dương gia kêu cái này là phải trái sao, phi! Chúng ta những người khác họ đều nhìn không được. Đi. Bọn chúng ta hỗ trợ, giúp Dương công tử đem quan tài lão thái gia, lão phu nhân mời về”.
Đối diện dưới bóng cây, Nam Phi Phi nhìn thấy sự tình biến đổi như vậy, không ngờ có chút ngoài ý muốn: “Tỷ, hắn chưa đi đến cùng lão Dương gia liều mạng à”. Tạ Vũ Phi tránh ở phía sau cây, lo lắng nói: “Như vậy mới khiến cho người càng lo lắng. Chịu cái vô cùng nhục nhã này, hắn há chịu từ bỏ ý đồ? Hắn giờ phút này không xúc động phẫn nộ chút nào, sợ không phải lòng manh nha tử chí, muốn trước tiên dàn xếp di quách cha mẹ, lo liệu tất cả hậu sự mới đi cùng người liều mạng?”.
“A?”. Nam Phi Phi kinh hoàng nói: “Không thể nào? Nếu như vậy, chúng ta ngăn được hắn sao?”.
Bên kia Hạ Tầm tụ tập công nhân thợ thủ công kiến tạo giúp đỡ ở trong nhà. Một đoàn người cầm công cụ thẳng đến phần mộ tổ tiên Dương gia, trên đường đi người cả trấn đều không thấy dấu vết. Tất cả cửa đều đóng chặt chẽ, chỉ có người khác họ trên đường cái buôn bán, dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn những người này đi qua, thẳng đến khi bọn họ ra khỏi trấn, những người này mới thở phào.
Tiêu Thiên Nguyệt trong bóng tối đối với phản ứng của Hạ Tầm cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng phân tích của hắn cùng với Tạ Vũ Phi đại thể giống nhau. Càng là như thế, chỉ sợ trong nội tâm Dương Húc càng là không thể áp chế. Hắn không khỏi thầm khen La thiêm sự liệu việc như thần. Nếu như giờ phút này La thiêm sự còn không ra mặt chỉ sợ chuyện này thật không thể tốt rồi.
Hạ Tầm dẫn người cuồn cuộn đuổi tới chân núi phần mộ tổ tiên Dương gia, lại không nhìn thấy hai cỗ quan tài, đang kinh ngạc, liền gặp một người mặc một cái áo vải thô ngắn, ống quần kéo lên, đầu đội trúc lạp, trong tay cầm cần cầu, theo dòng suối nhỏ bên chân núi đi tới. Tiểu Địch vội vàng tiến tới hỏi thăm, người nọ nói: “Các ngươi là gia đình của người chết à? Hắc hắc hắc, ai lại dính dáng đến việc cũng quá thất đức. Vừa rồi quan tài mang đến dưới núi liền vứt không để ý. Ta thấy một số người hảo tâm đi ngang qua, sau khi hỏi rõ tình huống liền đem quan tài khiêng đi, nói là hỗ trợ”.
Hắn gãi gãi đầu, nói: “Ác, đúng, nói là trước tiên mang lên Thiên Sư quan gởi lại, chờ hậu nhân người chết tìm đến, tránh cho dầm mưa dãi nắng, khiến cho người chết bất an”.
Hạ Tầm vội nói một tiếng tạ ơn, hướng về phía bọn công tượng hỏi. Không ai biết chỗ Thiên Sư quan đó, đoàn người liền lại hỏi hướng đi Thiên Sư quan. Ông câu cá mỉm cười, bỏ cá ngênh ngang mà đi.
Thiên Sư quan không phải rất lớn, chỉ có một đạo nhân hương khói, mang theo hai tên tiểu đồ đệ. Hương khói không vượng, sau quan có ba mẫu mộng núi, thấy trò ba người dựa vào mà sống.
Hạ Tầm vào quan liền hỏi, đạo nhân hương khói kia vội nói: “Là có chuyện như vậy. Những người kia cho bần đạo một ít tiền nhanh khói. Sau khi đem quan tài gửi lại tại quan nói là con cháu bản gia sẽ tìm đến, sẽ không gửi lại quá lâu, thì ra chính là thí chủ ngươi nha. Nhưng mà giờ này, rất không thích hợp mời lình trở lại trạch. Không bằng thí chủ ngày mai chọn cái giờ lành, làm trường hành bái cúng lễ, lại thỉnh cha mẹ về nhà chọn đất an táng là thích hợp. Quan tài lệnh tôn lệnh đường giờ đây sắp đặt tốt lành sau điện, mời theo bần đạo đến xem”.
Hai tiểu đạo sĩ từ phía sau ngăn cản mọi người cùng đi: “Các vị thí chủ xin dừng bước. Sự tình trải qua chúng ta đã biết. Gia sư nói đột nhiên động thổ, vong linh bất an. Chỉ có thân nhân trực hệ có thể đi vào. Giờ phút này chư vị tiến vào, cùng các ngươi rất là bất lợi. Kính xin các vị chờ ở sau”.
Người thời đó rất tin những điều này. Tiểu đạo sĩ vừa nói, mọi người ngoan ngoãn đứng lại, không dám vượt quá giới hạn.
Đạo quan này xác thực quạnh quẽ, trước quan đã đủ rách nát, sau quan càng trống rỗng. Qua sân vườn, đến trước cửa, đạo nhân hương khói đẩy cửa điện ra, cung kính chắp tay nói: “Thí chủ, mời”.
Hạ Tầm cất bước đi vào liền nhìn thấy hai cỗ quan tài. Một cỗ đã mười phần mục nát nặng nề, một cỗ khác vẫn là mới. Đúng là lần này hắn về quê, phù lình trở về, quan tài Dương Đỉnh Khôn mới hạ táng không lâu.
Lúc này Hạ Tầm đột nhiên phát giác âm thanh sau lưng bất động, vội vàng vừa nghiêng đầu liền thấy đạo nhân hương khói chẳng biết đã đi đâu, đã có một người trang niên tóc búi đạo kế, dáng người cao to, mặc đạo bào màu trắng, mặt như quan ngọc, lẳng lặng đứng dưới điện.
Hắn cất bước tiến đến, thần sắc trang nghiêm, hai tay chắp lại, hướng về phía quan tài vợ chồng Dương Đỉnh Khôn vái ba cái, chậm rãi nâng người đi đến, hòa hoãn nói: “Ngươi ở Thanh Châu làm việc, rất không tồi. Làm thương nhân, chứ không phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, khéo léo. Ngươi tuy có bọn người Phùng Tây Huy trương trợ, có thể được Tề vương ưu ái. Cổ Tử Cơ này linh hoạt hăng hái, còn kém không được. Ngươi ở Bắc Bình làm càng tốt, đánh tan âm mưu người Mông, cứu một nhà Yến vương điện hạ. Nhưng một hồi này, ngươi làm rất không tốt”.
Người này chậm rãi xoay người lại, hai tay hướng sau lưng, nhàn nhạt nói: “Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?”.
Dường như lòng có linh tê (đột nhiên ngộ ra), Hạ Tầm đột nhiên biết hắn là ai, nhưng vì bị phong thái hắn thu hút, lại quên thi lễ, chỉ là đi theo câu chuyện của hắn hỏi: “Sai ở chỗ nào?”.
Người trung niên lạnh lùng nói: “Ngươi sai là sai ở, tự cho là có thể cùng bọn họ phân rõ phải trái. Thật ra... Hắn là quân tử cũng được, tiểu nhân cũng được. Chúng ta căn bản không cần cùng bọn hắn phân rõ phải trái. Cần bọn chúng phục sao. Bọn chúng sợ là đủ rồi. Thủ đoạn gì cũng không quan trọng, quan trọng là có thể đạt tới mục đích”.
Ánh mắt người trang niên nhàn nhạt quét qua về phía quan tài, lại hỏi: “Lệnh tôn lệnh đường chịu cái vô cùng nhục nhã này, ý ngươi định làm thế nào?”.
Hạ Tầm chém đinh chặt sắt nói: “Kẻ chủ mưu, phải chết!”.
Người trung niên hừ lạnh một tiếng: “Đủ rồi sao? Ý ngươi định làm thế nào? Xách đao dài ba xích, máu bắn năm bước, sính cái dũng của thất phu?”.
Hạ Tầm nhướn lông mày: “Như vậy... Ta nên làm thế nào?”.
Người trang niên lạnh lùng nói: “Ngươi làm một, ta làm mười lăm. Ngươi tặng ta một thước, ta trả ngươi một trượng! Còn nữa, liều mạng là biện pháp ngu xuẩn nhất. ‘Người khác không nên chết, cũng có thể chết, nếu như đáng chết’. Mà chúng ta, mặc kệ có đáng chết hay không, cũng không thể chết. Cho tới bây giờ đều là chúng ta khi dễ người, sao có thể đến phiên người khác tới khi dễ ta?”.
Hắn bốp bốp bốp vỗ tay ba cái, Tiêu Thiên Nguyệt lập tức ứng tiếng ở trước mặt hắn, quỳ xuống, ôm quyền nói: “Đại nhân”.
Người trung niên cất bước ra khỏi đại điện, thản nhiên để lại một câu: “Ta để hắn lại giúp ngươi, làm cho tốt, đừng làm gãy uy phong của chúng ta!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...