Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn.eu
Những chuyện phát sinh ở trong cung đình đế quốc này, ở vào vị trí Hạ Tầm căn bản là cảm giác không đến. Hắn chỉ biết Bành Tử Kỳ mang theo tủi thơm, gặp được tam công tử Trung Sơn vương phủ Từ Tăng Thọ. Từ Tăng Thọ hướng ứng Thiên phủ đi một lần, sau đó hắn đã bị thả trở về, còn tưởng rằng toàn bộ việc này dựa vào Từ Tăng Thọ tương trợ, căn bản không ngờ đến người muốn sửa trị hắn rốt cuộc là bối cảnh gì, từ nay về sau phong ba trong Trung Sơn vương phủ lại dùng đến bao nhiêu quan hệ nhân mạch.
Thật ra sự tình đến một bước này, cho dù hắn chịu dừng tay, tình nguyện tiếp nhận bất luận cái chế tài gì, Trung Sơn vương phủ cũng là quyết không chịu bỏ qua. Trung Sơn vương phủ đã nhúng tay, chuyện này liền không phải cá nhân Hạ Tầm, chuyện liên quan đến thể diện Trung Sơn vương phủ, không thể không toàn lực ứng phó.
Sau khi Hạ Tầm trở lại trấn Mạt Lăng, cũng tỉ mỉ chuẩn bị một phen, chuẩn bị mười ngày sau khai đường trọng thẩm.
Muốn nói nhân chứng, nhân chứng mục kích ban đầu là những hạ nhân trong phủ hắn, ngoài ra còn những công nhân, thợ thủ công bị thuê đến thanh lý phòng xá kia. Vật chứng thì là cái bàn thờ rách nát bị thanh lý ra, còn có lình bài vong mẫu vẫn đang dính dơ bẩn.
Những ngày này, Đại Lý tự, Hình bộ, Hàn Lâm viện, Đô Sát viện, Lễ bộ các vị quan lão gia đều không nhàn rỗi. Tính đặc thù của án này, đã đem hắn thành một hồi tranh luận kịch liệt trong cửa triều thần, hơn nữa Trung Sơn vương phủ cùng Hoàng Tử Trừng âm thầm trợ giúp, quả thực biến thành một hồi học thuật nghiên cứu và thảo luận thanh thế to lớn.
Đến sau Hoàng Tử Trừng rất đau xót phát hiện, hắn đã không làm gì được thế cuộc này, cũng không có bất luận kẻ nào có thể làm gì được. Cái án này nguyên cáo cùng bị cáo đã bị những quan lão gia tranh luật cao hứng bừng bừng kia không đếm xỉa tới. Bọn họ là nghiên cứu học vấn, thích nhất miệt mài theo đuổi cái ý nghĩa xã hội ẩn sâu cùng học thuật giá trị bên ngoài cái án này. Về phẫn trâu của nguyên cáo chết, bị cáo bị nhục, quản hắn đi chết!
Đạo hiếu cùng quốc pháp xảy ra xung đột, như thế nào hai người trong lúc đó có thể hài hòa hòa hợp, mà không đến mức đối lập giúp nhau?
Biện chửng tiêu đầu cuối cùng tập trang ở trên mặt một điểm. Mặc dù trong lịch sự các triều đại thật ra hạch tâm trị quốc vẫn là pháp, nhưng mà đều dùng Nho làm vỏ bên ngoài, hoặc ngoại Nho nội pháp, hoặc đều dương Nho âm pháp. Nhưng mà dù là lòng ai ai biết rõ, cái pháp gia gì đó này lại là tuyệt đối không thể chuyển lên trên đài. Bởi vậy, Nho mới là quan điểm chủ yếu, là hạch tâm của pháp.
Mà Nho gia, trọng là lý. Thiên lý, quốc pháp, nhân tình, ba cái nhất định phải thống nhất. Rõ thiên lý, thuận nhân tình, đây mới là pháp hợp cách. Từ trước đến nay nho gia chi pháp, đều muốn cầu kẻ chấp pháp ứng thiên lý thuận dân tình, khuất pháp mà thân thanh, tuân theo nghĩa mà định tội. Nguyên tắc chủ yếu chính là nguyên tâm luận tội, đã chủ quan ác tính thì không thể định tội lớn nhỏ. Chí thiện mà làm thì được miễn, chí ác mà làm thì đáng chém. Nói cách khác, động cơ chủ quan là tốt, trái pháp luật cũng không tội. Động cơ chủ quan là ác, hợp pháp cũng tra sát, lại có thể trừng ác dương thiện.
Bởi vậy từ xưa đến nay mới có rất nhiều bề ngoài giống như không hợp pháp, lại bị pháp luật là hành vi cho phép, ví dụ như che chở người một nhà (người trong một nhà có người phạm tội, có thể vì hắn giấu giếm, không cần gánh chịu trách nhiệm cử cáo cùng cử chứng, ngoại trừ tội đại nghịch), giữ lại nuôi dường thân (người thân), ngũ phục định tội vân vân...
Đây là lý do mẩy ngàn năm nay ba yểu tố lớn thiên lý quốc pháp nhân tình đặc biệt cấu thành pháp luật Trung Quốc. Nó quá mức ổn định, thẳng đến thời Đại Minh này, còn chưa có người đem nó phá vờ.
Mà Dương Húc trước chiếm lý: Tài sản riêng thì người khác không thể xâm chiếm; Lại chiếm nghĩa, miếu đường của cha mẹ bị nhục, kẻ làm con tự nhiên rửa sạch, đây là hiếu nghĩa.
Mà tộc nhân họ Dương cái gọi là đòi bồi thường, bị đánh, chịu nhục, trâu cày bị giết, vân vân... Tất cả, đều là bọn họ phạm sai lầm trước, hơn nữa xúc phạm đạo đại nghĩa mới dựng thành, bởi vậy tất cả hậu quả tự gánh chịu, Dương Húc không phải chịu trừng phạt.
Trước khi cái kết quả biện luận này xuất ra, Vương Hồng Duệ Vương đại nhân đã viểt xong bản án. Hắn không quản những người kia nóng nảy.
Quát tháo chuyện gì. Từ Tăng Thọ đã đem Hoàng thái tôn bênh vực lẽ phải mang đến. Hoàng thượng nói, ý của Hoàng thái tôn chính là ý của hoàng thượng, cái này chính là khẩu dụ của hoàng đế, các ngươi thảo luận ra sao đó là chuyện của các ngươi, lão Vương ta liền nhận thức chuẩn một điểm: Đi cùng ở trên, tuyệt đổi không sai!
Cho nên Hạ Tầm lần thứ hai thăng đường thẩm ván, không hề ngoài ý muốn đại thu hoạch toàn thắng. Dương lão gia tử một mực tự mình đánh vào mặt mình, vội vã đưa lên cái mặt già của hắn, tại triều dã vô số người chú ý, một lần nữa được hung hăng bạt tai một cái vang dội. Lúc này đây hắn rốt cuộc thật đã ngã bệnh.
Dương thị gia tộc cao ngạo lập tức bị đánh ép xuống dưới. Giờ đây một hạ nhân của phủ Hạ Tầm ra khỏi cửa đều là ườn ngực ngẩng đầu, mở mày mở mặt. Tộc nhân Dương thị thấy người trong nhà bọn họ đều vòng đi đường vòng. Bách tính trên dưới trấn Mạt Lăng đối với bọn họ càng lộ ra một cỗ tinh thần nịnh nọt nóng hổi.
Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ, Tiểu Địch đứng bên dưới bóng liễu, nhìn ra viện tử nhà mình đã dựng lên phòng xá nói: “Chúng ta vừa mới trở về, lúc này tạm thời không nên cùng dòng họ Dương thị có xung đột lớn gì. Phòng xá tuy ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, cần xây tốt còn cần một vài ngày nữa. Hai ngày này ta nghĩ đi tìm gia mình mà ngày ta còn bé phụ thân đã đính ước, gặp trưởng bối người ta, thương định qua thời gian thành thân”.
Bành Tử Kỳ nói: “Ta với đi chàng”.
“Không được”.
Hạ Tầm ngừng lại một chút, cầm tay nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, mỉm cười nói: “Tiếu Quản sự là quen thuộc tình hình nhà ta nhất, nên đi theo ta cùng. Tuy nói lão Dương gia những người này đương đầu ăn một côn của chúng ta, chưa chắc còn có gan dám tới quấy rối, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ở đây không có người quản sao được?”.
Tiểu Địch ườn ngực nói: “Có ta đây!”.
Hạ Tầm liếc nàng một cái. Tiểu Địch lè lười, đỏ mặt nói: “ừm... Ta đây cùng tỷ tỷ ở trong nhà”.
Hạ Tầm cười, lại chuyển hướng Bành Tử Kỳ thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, phải gặp, sớm muộn sẽ gặp. Lời ta nói qua với nàng, vĩnh viễn có hiệu quả”.
“Người ta mới không phải lo lắng cái này”.
Bành tử Kỳ có chút ngượng ngùng, bẽn lẽn xuống, mới nói: “Được, chàng đi đi, ta sẽ làm tốt... Giữ nhà”.
Hạ Tầm vuốt cằm nói: “ừm, nàng đêm nay từ trong lễ vật Yến vương tặng chọn ra bốn món, sáng mai ta mang lên, đi Tạ gia phải dùng. Đúng rồi, hai chuỗ châu kia thì không nên động tới”.
Bành Tử Kỳ kinh ngạc nói: “Vì sao?”.
Hạ Tầm vuốt nhẹ đầu mũi nàng một cái, mỉm cười nói: “Bởi vì ta nhìn chuôi đao nàng cùng lệnh huynh trên đều khảm hạt châu. Xem chừng vị nhạc phụ đại nhân tại Thanh Châu nhất định yêu mến trân châu. Hai chuỗi châu này, ta chuẩn bị về Thanh Châu cầu thân, dùng làm sính lễ”.
Bành Tử Kỳ nghe xong mặt như hoa lựu, vui mừng đáp ứng một tiếng, một chút cảm giác không yên cùng chua xót nhất thời đã được quét sạch.
Người thợ mộc ở trên mặt đất bên cạnh đang mắt nhắm mắt mở nghỉ ngơi, nghe đến đó ngẩng đầu lên một mắt nhắm một mắt liếc một cái, thầm nghĩ: “Ông chủ này của ta, thật đúng là một chủ nhân biết dỗ dành người!”.
“Thiểu gia, vị thiểu phu nhân quá môn của ta, năm nay mấy tuổi, tên gọi là gì?”.
Tiểu Địch ở một bên nhìn không được hai người chàng chàng thiếp thiếp, nổi da gà đầy người, vội xen vào, miễn cho hai người mắt đi mày lại, không đi được. Bành Tử Kỳ cũng đang muốn biết tên vợ lớn của Dương gia, một đôi ánh mắt điểu tra cùng nhìn về phía hắn. Hạ Tầm vô ý thức sờ sờ bên hông, tờ hôn thư giấu ở chỗ ấy.
“Nàng, nàng năm nay vừa mới mười sáu, tên là Tạ Lộ Đề, tiểu tự... Tạ Tạ...”. (Tạ Tạ còn có nghĩa là cảm ơn).
“Cảm ơn!”.
Tiếu quản sự hướng lão đầu chơi cờ ven đường nói cảm ơn, trở lại bên người Hạ Tầm: “Thiếu gia, nghe người đó nói, Tạ gia mười năm trước liền bán nhà dọn đi rồi”.
“Dọn đi rồi?”.
Hạ Tầm có điểm nằm mơ. Khi chưa gặp người vợ chưa cưới này, trong lòng hắn đã bồn chồn, không biết nàng là áp chế rỗ đầy mặt hay không, tướng mạo rốt cuộc thế nào, tính tình ôn nhu hay không, phẩm tính là đứng đắn không, lo lắng một đường, nghĩ không đến đuổi đến cái Tụ Bảo môn này rồi, người ta cũng đã dọn đi rồi. Hạ Tầm trong lòng âm thầm thở phào, nếu nàng một chuyến này chuyển đến đâu không rõ, ta rốt cuộc tìm không được nàng, thì không cần mạo hiểm lấy nàng?
Chợt nghe Tiểu quản sự nói: “Đúng vậy, cái phụ cận Tụ bảo môn là đất phồn hoa. Nghe lão giả kia nói, Tạ gia lúc ấy trong nhà túng quẫn, liền bán ra nhà cửa tài sản nơi đây, chuyển đến chỗ tiện nghi hơn. Bởi vì bán ra sản nghiệp tổ tiên lúc nào cũng là chuyện dọa người, cho nên dọn đi cụ thể địa phương nào, vốn lão hàng xóm cũng không hỏi thăm. Những năm này chưa qua lại, lại càng không biết”.
Hạ Tầm vừa nghe, lòng lại nhắc lên: “Còn đang ở thành Nam Kinh, vậy cũng không tiện giả trang không biết, nhưng Nam Kinh cũng không nhỏ, cái này phải tìm đến khi nào?”.
Tiếu quản sự nói: “Thiếu gia, chúng ta hướng Tam Sơn môn bên kia đi dạo. Lão Tiểu năm đó cùng lão gia đã tới cái ngõ nhỏ này lần đầu, là ký hôn thư, sau đó mời Tạ lão gia ra ngoài uống rượu, địa điểm liền tạị một tiệm rượu ở Tam Sơn môn bên kia. Nghe khẩu khí cùng chủ quán chào hỏi của bọn hắn lúc đấy, lão gia Tạ gia cùng chưởng quầy tửu lâu hẳn là bằng hữu cực quen thuộc, có lẽ hắn nơi đó có thể thăm dò được một ít tin tức. Nếu như vẫn không được, thiếu gia hãy đi về trước, lão Tiếu tìm vài tên đại hán rảnh rỗi bản địa giúp thăm dò”.
Hai người vừa nói, vừa đi dọc theo sông Tần Hoài đi về phía Tam Sơn môn.
***
Sông Tần Hoài từ Tụ Bảo môn thẳng đến Kê Minh tự một đoạn này là khu vực phồn hoa nhất. Ở đó, mười sáu lầu Tần Hoài hùng vĩ tại bờ sông Tần Hoài, hàng đêm sênh ca không ngừng, ngày ngày thanh âm đàn sáo, mặc dù là tại gần đây Chu Nguyên Chương thống trị phía dưới trang nghiêm cẩn thận, ở đây cũng như xưa là kim phấn thiên hạ của Nam triều, ngợp trong vàng son, phong lưu khắp nơi.
Bờ sông Tần Hoài tuy là đất thanh sắc khuyển mã, nhưng cũng không phải tất cả đều là yên nhai liễu hạng. Rất nhiều phú thân thương gia giàu có, cũng đều trong này xây phòng xá. Thật ra lúc triều Nguyên, Nam Kinh đã suy tàn. Chu Nguyên Chương định đỉnh Trung Nguyên, lập Kim Lăng làm đô thành, xây dựng lại rầm rộ, tiến hành một phen kiến tạo. Bởi vì hao tổn của cải cực lớn, triều đình lấy không ra nhiều tiền như vậy, lúc ấy đệ nhất phú hào thiên hạ Thẩm Vạn Tam còn phụ trách đem nửa tòa thành Kim Lăng dựng lại, cuối cùng đem thành Nam Kinh chế tạo thành đại thành đệ nhất thiên hạ, khí viện chi hùng, tiền vô cỗ nhân, hậu vô lai giả.
Có thành trì không có dân chúng chẳng phải là một tòa thành chết? Chu Nguyên Chương lại dùng diệu kế Tần Thủy Hoàng di dân, đem phú hộ danh môn quan hào phú Giang Nam tiến hành dọn nhà lớn đến đây, một hơi di chuyển hai mươi vạn hộ, mười vạn hộ dời đến Trung Đô Phượng Dương, mười vạn hộ dời đến Kim Lăng.
Kể từ đó, Kim Lăng rốt cuộc thấy lại huy hoàng. Nhà cao tầng chỗ nào cũng có, thế gia nhà giàu khắp nơi đều có thể thấy được.
Gà gáy sáng dưới núi Quốc Tử Giám, chính là chỗ tập trang linh khí của thành Kim Lăng. Các Thái học sinh bản triều cùng Thái học sinh ngoại quốc đến du học, đều tất cả tập hợp tại đây, nghiên cầu học vấn. Ở đây kiến trúc hùng vĩ đồ sộ, có chính đường một tòa mười lăm gian, tên viết Di Luân đường. Lại có sáu tòa chi đường, phân biệt là Suất Chính, Tu Đạo, Thành Tâm, Chính Nghĩa, Sùng Chí, Quảng Nghiệp, mỗi đường có mười lăm gian; Tàng thư lâu mười bốn gian; trụ sở Thái học sinh hơn một nghìn gian; trụ sở lưu học sinh ngoại quốc hơn một trăm gian, giảng viện khác, xạ phố, thái phố, ma phường, thương khố các loại hơn một trăm mẫu.
Giờ phút này, Xạ phố phía sau Quốc Tử Giám trong một mảnh rừng trúc, đang có một trận đàn tranh u nhã phiêu dật lan ra. Tu trúc đu đưa xuống, có một bệ đá, trên bệ đá đặt một bộ đàn tranh. Hoàng Tử Trừng một bộ áo bào trắng, khoanh chân ngồi ở trên một tẩm bồ đoàn, đang khẽ.
Nhắm hai mắt, gảy đàn tranh. Tại phía sau hắn, một người thanh niên đứng hầu, một thân nho sam, tóc buộc Nho cân, hai tay khẽ chắp trước ngực. Cảnh này, giống như một bộ tranh vẽ thánh hiền thượng cỗ.
“Tranh...”. Hoàng Tử Trừng hai tay hướng trên Tranh Huyền khẽ đáp, chậm rãi nói: “Dương Sung, lòng ngươi... Không tĩnh”.
Dương Sung cuống quýt khom người: “Tiên sinh...”.
Hoàng Tử Trừng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, ha ha nở nụ cười: “Biết mình không biết người, bại cũng khó tránh. Ai có thể tưởng được, hắn lại có thể quen được người Trung Sơn vương phủ? Lão phu cũng là chủ quan, bị Từ Tăng Thọ kia chui vào chỗ trống, đi trước che miệng Hoàng thái tôn. Hoàng thái tôn sau khi biết được chân tướng, cũng quả thật có chút ảo não, nhưng mà Quân vô hí ngô, thực cũng không thể làm gì được”.
Dương Sung vội hỏi: “Dạ, đây là chuyện nhà học sinh, vốn không dám lao động tiên sinh. Tiên sinh hao tâm tổn trí như thể, học sinh dĩ nhiên vô cùng cảm kích, nào dám có chút phàn nàn”.
Hoàng Tử Trừng hừ một tiếng nói: “Tuy hắn đi con đường Trung Sơn vương phủ, nhưng hắn có thể may mắn thoát tội, cuối cùng vẫn là thắng tại một chữ Hiểu. Tiểu tặc này rất xảo trá, nhưng nếu muốn trị hắn, lại cũng không phải không thể”.
Dương Sung hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo”.
“Ghé tai qua”.
Hoàng Tử Trừng đem hắn kêu đến trước mặt, đưa tai nói nhỏ một phen, vỗ vỗ bả vai hắn, đắc ý cười nói: “Dùng gậy ông đập lưng ông. Cho dù hắn lười giảo trá như môi, đến lúc đó hoặc là cúi đầu áp tai, hoặc là thân bại danh liệt, còn có con đường thứ ba đi sao?”.
Dương Sung vui mừng đến khuôn mặt tuấn tủ ửng hồng, liên mồm nói: “Tiên sinh cao minh, tiên sinh cao minh. Tiên sinh thật là tài Gia Cát, học sinh biết làm thế nào rồi”.
Hoàng Tử Trừng cười ha ha, tay áo bồng bềnh, nghênh ngang mà đi. Dương Sung vội vàng ôm đàn tranh lên, đúng như một thị cầm đồng tử, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
Gần nửa canh giờ sau, Dương Sung rời khỏi Quốc Tử Giám, vội vàng xuất hiện tại trên đường Thành Hiền.
Dương Sung vội vàng đi một hồi, nhìn nhìn bốn phía, không thấy có người quen nào, liền vội vàng ngoặt hướng bên cạnh sông Tần Hoài.
Dương Sung từ con ngõ nhỏ giữa hai nhà hào phú ngói xanh tường trắng xuyên qua, liền đến bờ sông Tần Hoài, bên sông buộc một con thuyền nhỏ, nhìn đèn lồng treo trên thuyền, cũng là nhà lương thiện, không phải xướng hộ (nhà chứa). Đầu thuyền một tiểu cô nướng váy xanh quần đỏ, đang đùa nước chơi vui vẻ, vừa thấy hắn, vội vàng nhảy người lên, vui mừng nói: “Công tử, ngươi tới rồi”.
Dương Sung gật gật đầu, một bước nhảy lên truyền, nâng mở cái mành tiến vào khoang thuyền, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng hô vui mừng: “Sung ca ca, người ta đợi chàng đã lâu, đã muốn đứng dậy quay về rồi. Chàng tại sao mới tới”.
Ngay sau đó thanh âm Dương Sung truyền đến: “Tiên sinh nhất định muốn đánh đàn, ta làm đệ tử lại có biện pháp gì?”.
Thanh âm nữ tử kia nói: “Là lão đầu Hoàng Tử Trừng kia sao, người này chán ghét nhất. Sung ca ca, người ta thật vất vả đi ra ngoài một chuyển, nhưng vì chàng trì hoãn quá lâu, ta lập tức phải trở về, nếu không thì phụ thân thấy ta ra ngoài lâu, lại muốn trách mắng”.
Dương Sung nói: “Phi Y, ta đến chính muốn nói với nàng, có chuyện gấp, ta phải lập tức về nhà một chuyến. Chờ ta trở lại, lại định thời gian cùng nàng cực kỳ ân ái triền miên”.
Thanh âm nữ hài tử xấu hổ nói: “Đi đi, người ta là thật lòng nhớ chàng, chàng cả ngày lại chỉ muốn thân thể người ta...
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, triền miên một phen, cũng khổng biết thế nào dỗ dàng được cô gái kia vui vẻ, Dương Sung liền lại vội vàng lên bờ. Mành khoang thuyền nhấc lên, ló ra nửa khuôn mặt đỏ hồng mỹ lệ, lưu luyến không rời nói: “Sung ca ca, người ta chờ tin chàng”.
Dương Sung hướng về phía nàng vẫy tay một cái, vội vã bước đi.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...