Bởi vì hôm qua trời mưa to, con đường lầy lội, đoạn đường này đi chậm, cho đến khi mặt trời đứng bóng lên cao không tìm được quán nào nghỉ chân, cũng không thấy một căn nhà nhỏ nào.
Trong đoàn người của Lục Dịch, cũng là người quen đi nhiều như Kim Hạ nên trên đường xóc nảy khó đi đều thành thói quen đi đường, ngược lại thì Thuần Vu cô nương, nha hoàn cùng bà nhũ mẫu không thể chịu đựng nổi cực nhọc, Lục Dịch tìm một nơi thoáng mát, làm các vị này xuống xe ngựa nghỉ ngơi. Sầm Phúc thì lại phụng mệnh trước tiên đi về phía trước dò thám đường đi.
Do thân phận có khác biệt, Kim Hạ trong lòng tuy rằng cảm thấy vui vẻ, nhưng trong cách ăn nói không dám lỗ mãng, liền không dám lại gần Lục Dịch sợ bị con mắt của người ngoài nhìn ra đầu mối, ngược lại đối với hắn càng xa lánh.
"Viên cô nương, đây là của cô nương nhà ta mang tới cho ngươi." Một nha hoàn đi đến, trên tay là khay có một chén nước."
"Đa tạ Thuần Vu cô nương, ta có mang theo túi nước." Kim Hạ từ chối
"Đây là nước suối trong sạch trộn lẫn sương trên hoa hồng, giúp nâng cao tinh thần, tỉnh ngủ, là cô nương đặc biệt cho ngươi." Nha hoàn mồm miệng lanh lợi, rất biết cách nói chuyện:"Cô nương ta nói, hôm qua ở trước mặt Viên cô nương có thái độ thất lễ, nghe nói còn thiếu chút nữa khiến người ta hiểu lầm Viên cô nương, cô nương nhà ta thực sự xấu hổ, kính xin Viên cô nương lượng thứ."
"Không không không, chỉ là choáng váng vì nhìn thấy máu thôi, ta biết được bệnh này liền không trách cô nương." Kim Hạ vội nói, thấy nha hoàn vẫn một mực cầm khay đựng chén trà, chỉ có thể đem chén trà kia uống cạn sạch một hơi.
Nếu Thuần Vu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, Kim Hạ cũng nên biểu hiện lòng dạ rộng rãi của mình, đi đến trước mặt Thuần Vu Mẫn, cười nói:"Đa tạ cô nương, việc hôm qua, không cần để ý."
"Viên cô nương mau mời ngồi."
Thuần Vu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp, vội sai nha hoàn đi lấy đệm vải, xin mời Kim Hạ ngồi xuống.
Kim Hạ nhìn sắc mặt cô nương trắng bệt, có thể là do đi đường núi hay xốc nảy:"Thuần Vu cô nương không thường đi đường xa phải không?"
"Bị ngươi cười chê rồi..." Thuần Vu Mẫn xấu hổ cười nói:"Vì hôm qua trời mưa, xe ngựa có chút xốc nảy. Các ngươi xưa nay ở bên ngoài phá án, nếu là gặp gỡ mưa to gió lớn, nghĩ đến cũng cực kỳ cảm thấy cực khổ."
Kim Hạ xua tay:"Kỳ thực gió to mưa to rồi thì cũng trôi qua, sợ nhất là gặp lún, đó mới gọi là khổ sở."
Cách đó không xa Sầm Thọ nghe thấy lời này của Kim Hạ, theo bản năng nhíu mày, nhưng nhìn thấy bên cạnh Lục Dịch vô cớ đang mỉm cười, hắn suy đoán không ra ý nghĩ của đại công tử, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Không lâu sau đó, nhìn thấy Sầm Phúc quay trở lại, trên mặt mang theo vẻ lo âu, tung người xuống ngựa, đi vội đến trước mặt Lục Dịch bẩm báo:"Bẩm đại công tử, đằng trước không tới hai dặm đường bị ngập lún, không còn cách nào qua được, sợ là chúng ta đi vòng vèo trở lại, hay là nên tìm một con đường khác mà đi."
Lún sao! Kim Hạ không thể tin lần này mình lại nói trúng.
Sầm Thọ tức giận trừng mắt nhìn Kim Hạ, trong ánh mắt hàm nghĩa không cần nói cũng biết, vô cùng căm ghét Kim Hạ.
Lục Dịch trong thần sắc không có chút rung động nào, tự mình cầm bản đồ kiểm tra, một lát sau nói:"Quay lại giao lộ vừa nãy, sau đó nhắm đến hướng Đông Nam mà đi, đi thêm nữa sẽ tới được huyền âm quán."
"Chúng ta sẽ đến đạo quán sao?" Kim Hạ không nhịn được ló đầu hỏi
"Huyền âm quan vốn là điện thờ của đạo sĩ, bởi vì là nơi thờ cúng, nhiều người lui tới, dần dần ở dưới chân núi liền tạo thành một thôn trấn cũng được gọi là huyền âm quan." Lục Dịch nghiêng đầu nhìn Kim Hạ, bỗng nhiên nở nụ cười:"Đến đó cầu xin nhiều thứ, ta nghe nói ở đó mọi lời nói đều rất linh nghiệm."
Kim Hạ cười thầm thoáng chốc có một ý nghĩ, mở miệng:"Ở nơi như thế người ta thường cầu xin từng bước thăng chức, sớm sinh quý tử.."
Cũng không nghĩ tới rằng Kim Hạ sẽ nói ra những lời này, Lục Dịch cũng ngẩn người, lại cười to, gật đầu liên tục:"Ngươi nói rất đúng."
Sầm Phúc cùng Sầm Thọ đứng một bên ở đằng sau, hai huynh đệ hắn vốn là người hầu trong gia đình Lục gia, từ nhỏ đã nhận ra Lục Dịch là đại công tử, biết hắn tính tình trầm ổn, nội tâm vui mừng buồn giận đều ít thể hiện ra, hiếm thấy hằn cười vui sướng như vậy. Hai người đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, tỏ vẻ ngạc nhiên....
Thuần Vu Mẫn đối với Lục Dịch cũng không quen như thế, ở mấy lần đồng hành trước, cũng chỉ gặp Lục Dịch khi hắn đến thăm bà ngoại mà thôi, mới chỉ hai lần đối mặt. Nhưng đối với chuyện của Lục Dịch, cô nương có nghe mọi người trong nhà nói chuyện không ít, nói rằng hắn văn tài vũ lược, cực kỳ xuất chúng, làm việc có trật tự, tính tình thì trầm ổn, không giống như con cháu bình thường của quan lại thường ương ngạnh. Lần này cùng đồng hành, Lục Dịch đối với mình hết sức chăm sóc, lời nói cử chỉ tao nhã hữu lễ, nhưng thấy Lục Dịch đối với mình có cảm giác xa lạ ngăn cách. Lúc này nhìn thấy Lục Dịch cười to, cũng không thấy thường ngày thấy hắn như vậy, Thuần Vu Mẫn cũng không khỏi ngơ ngác, nhìn về phía Kim Hạ bên cạnh....
Thay đổi đường đi đến huyền âm quan, nhìn trên bản đồ, tuy là đi vòng đường xa, nhưng đường dễ đi hơn nhiều, xe ngựa cũng thoáng chốc là chạy càng lúc càng nhanh....
Đi qua đoạn đường này, trên đường càng lúc càng nhiều người, lúc này đã là xế chiều, lúc đến gần huyền âm quan, quả thực là có rất nhiều người vây quanh đi về phía trước.
Kim Hạ ngắm nhìn tứ phía,tâm trạng thực tại kinh ngạc,ló đầu hỏi bên cạnh xe ngựa có một vị đại thẩm mập mạp đang hăng say đi:"Đại thẩm, ngài cũng là đến huyền âm quan sao?"
Bởi vì dốc sức mà đi nên mặt đỏ, vị đại thẩm thở không ra hơi, không để ý tới Kim Hạ đang bắt chuyện, chỉ gật đầu.
"Bọn ta cũng cùng đường, nếu không thì xin đại thẩm đến đây nghỉ một lát?" Kim Hạ bắt chuyện ngồi nghỉ ở bên ngoài xe ngựa, Sầm Thọ thì liếc nhìn Kim Hạ, nhưng không nói gì.
Đại thẩm do dự trong chốc lát, di chuyển tới gần Kim Hạ, ngồi xuống, một bên hướng Kim Hạ cảm ơn tiện thể hỏi:"Đa tạ...Có phải các người đến đây xem bệnh phải không?"
"Xem bệnh? Xem bệnh cho ai?" Kim Hạ ngạc nhiên nói
Vị đại thẩm cũng ngẩn người:"Các ngươi không phải vội vàng đi đến huyền âm quan gặp đạo trưởng hay sao?"
"Tìm vị đạo trưởng nào vậy?"
Đại thẩm thấy Kim Hạ hoàn toàn không biết gì, lúc này mới mở rộng lòng tốt nói cho Kim Hạ biết:"Ngày mai là cốc vũ (ngày trong tiết tháng tư), hai ngày nay trên thị trấn có hội chùa, có một vị đạo trưởng rất bản lĩnh đến huyền âm quan, ở ngoài cổng chùa đồn rằng người này có thể giải nạn tiêu tai, người cách đây khoảng tám thôn đến đây ngoại trừ đi trẩy hội, hơn một nửa đều là vội vàng đi gặp vị đạo trưởng này."
"Vị đạo trưởng này? Xem bói sao?"
"Không riêng gì xem bói, hắn còn xem bệnh, hợp bát tự, linh nghiệm cực kỳ. Năm ngoái ta tìm đến hắn xem xét xem khi nào có thể gả đi, hắn tính toán được không sai chút nào, vì lẽ đó năm nay ta tìm hắn để xem xét xem khi nào ta có thể có một đứa con trai..."
Kim Hạ nghe được tâm tư này cũng có chút lung lay:"Linh nghiệm như vậy sao, vậy ta cũng phải đi xem thử, xem để biết khi nào ta có thể thăng quan tiến chức tăng lương?"
Nghe vậy, Sầm Thọ khinh thường mà nhìn chăm chú Kim Hạ
"Vị đạo trưởng kia tên gọi là gì?" Kim Hạ vội vàng hỏi
Đại tẩu biểu hiện tiếc nuối:"Vị đạo trưởng kia cũng thật sự là cao nhân, đi tới như Thần Long đi tới thấy đầu không thấy đuôi, tên gọi cũng chưa từng lưu lại."
Thân là bộ khoái, mấy năm qua trong nha môn mưa dầm thấm đất, Kim Hạ đã gặp qua hàng chục vị cao nhân nhưng ngược lại có tới chín vị là tên lừa đảo, lập tức yên lặng, âm thầm nghĩ ngợi: Nói không chừng là tên hành tẩu giang hồ lừa đảo nào đó, nên không dám lưu danh, nói không chừng sợ bị người khác đòi nợ.
Chẳng bao lâu liền tiến về phía trước, hoàng hôn tiến vào huyền âm quan, bên dưới là thị trấn nhỏ, bởi vì có hội chùa, vốn là ở nơi đó đường phố không rộng nhưng người đến càng rộn ràng, đi về phía đường mòn bên cạnh núi cũng nhìn thấy dòng người đang nhốn nháo.
Nhà trọ bỗng nhiên chật ních người, Sầm Phúc khó khăn lắm mới tìm được một nhà trọ có hai gian phòng trống, bỏ thêm giá tiền, cuối cùng mới có thể thuận lợi để Lục Dịch cùng Thuần Vu Mẫn vào trong ở, những người còn lại chỉ có thể ở trên xe ngựa chấp nhận một đêm.
Sầm Phúc mang hành trang của Lục Dịch vào phòng trọ, chuẩn bị tất cả, thấy Lục Dịch trước sau vẫn không nói gì, không thể không thăm dò hỏi:"Đại công tử, Viên cô nương kia, ty chức có nên tìm chủ quán thương lượng một chút, xem có thể hay không cho Kim Hạ gian phòng đằng kia không?"
Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát:"Không cần..."
Kim Hạ là ăn gió nằm sương quen rồi, những ngày trước kia đi bắt trộm thường ngủ qua đêm bên ngoài, trên một bãi đất hoang cũng có thể tùy tiện ngủ..Trước mắt nhìn thấy Lục Dịch cùng Thuần Vu Mẫn vào tròng nhà trọ, không khỏi thầm than cho thân phận khác biệt, lập tức có một nhà trọ cách đó không xa rực rỡ muôn màu hấp dẫn lấy tâm tư.
Bởi vì còn có người còn nghỉ trên xe ngựa, nên đồ đạc trên xe cũng không cần mang xuống, đỡ tốn công việc, thêm vào đó Sầm Thọ cực kì không ưa Kim Hạ, nên đành phải né tránh, liền hướng Dương Nhạc nói một tiếng, muốn đi dạo chung quanh nhìn phong cảnh một chút, liền men theo con đường nhỏ mà đi dạo.
Tuy là bộ khoái, trong hội chùa đông đúc như vậy cũng không khỏi hiếu kì, Kim Hạ cũng là một cô nương gia, nhìn thấy những đồ vật trang sức hay món đồ nào sáng chói, hay hàng thủ công được làm một cách tinh xảo cũng phải cúi người khom lưng nhìn kĩ từng thứ, sau đó lại tấm tắc thở dài...
Cứ như vậy mà chầm chậm đi, trong lúc vô tình đã đi đến con đường mòn men theo đường núi gần huyền âm quan, bốn phía đèn đuốc đều rực rỡ, người người cầm theo lồng đèn đi từ trên cao xuống, đèn đuốc lấp lóe, Kim Hạ lại có một phen nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt. Kim Hạ ngửa đầu nhìn bối rối không biết có nên đến đó xem một quẻ hay không, lại do dự ngượng ngùng sợ rằng không đủ bạc...
Có người kéo tay mình, nắm lấy tay mình bằng lòng bàn tay đôn hậu...
Kim Hạ ngẩn người, quay đầu nhìn lại, chính là Lục Dịch.
Lục Dịch biểu hiện thong thả, liếc nhìn Kim Hạ nói:"Đi dạo đến xuất thần như vậy sao, ngươi có biết là đã bỏ lỡ giờ cơm hay không?"
Kim Hạ ngây người, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, rồi thể hiện gương mặt hối hận:"....Mọi người đều đã dùng cơm rồi sao?" Không thể ăn cơm cùng mọi người, bây giờ lại phải tự mình bỏ tiền ra ăn cơm, đây đối với Kim Hạ tuyệt đối là sai lầm không thể tha thứ.
Lục Dịch gật đầu:"Sầm Phúc bọn họ, còn có Dương Nhạc đều ăn cả rồi."
Kim Hạ nghe liền hiểu ý:"Đại nhân, ngài còn chưa dùng cơm sao?"
Lục Dịch không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn ánh mắt của Kim Hạ, liền ngửa đầu nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ con đường
"Vừa lúc, ta cùng ngươi đi, một mình ăn cơm thật là vô vị." Kim Hạ cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn:"Đại nhân, ngài muốn ăn gì?"
"Ngươi thì sao?" Lục Dịch hỏi ngược lại nàng
"Ta cái gì cũng đều ăn." Kim Hạ mở miệng khoe
Lục Dịch đi dạo phía trước, mà tay vẫn cứ nắm lấy tay Kim Hạ, miệng nói:"Nghe nói nơi đây, có món thịt gà trúc rất nổi danh, thịt mềm lại thơm ngon, đã đến đây rồi, ta cũng không ngại thử."
Thấy bên cạnh có một quán cơm, Kim Hạ vui vẻ tiến vào trong cùng Lục Dịch, liền nhìn thấy bàn bên cạnh có một vị mặc áo lam quen thuộc, thích thú tiến đến gọi:"Tiểu Lam Đạo trưởng."
Lam Đạo Hành ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Hạ cũng nở nụ cười:"Cô nương đêm nay so với đêm qua là có thần sắc hơn đấy."
Đang nói chuyện, hắn nhìn thấy phía sau Kim Hạ là Lục Dịch, cũng nhìn thấy họ đang nắm tay, mỉm cười nhìn về phía Lục Dịch
"Xem ra ta cùng cô nương là có duyên, không ngại, mời cùng ngồi." Hắn đứng dậy nói
Kim Hạ đương nhiên là không ngại, nhưng không biết Lục Dịch có nguyện ý hay không, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hắn. Lục Dịch cảm thấy Lam Đạo Hành hai mắt trong veo, cử chỉ cũng không phải tầm thường, chần chờ chốc lát, nhìn Kim Hạ một chút mới ngồi xuống:"Làm phiền đạo trưởng!"
Lam Đạo Hành mang hành lý sang để cạnh mình, hắn có một cây trúc trên đó có một mảnh vải ghi chữ, Kim Hạ liếc nhìn lá cờ, lòng tràn đầy hứng thú:"Tiểu Lam đạo trưởng, ngươi có thể xem bói sao?"
"Hành tẩu giang hồ, chỉ kiếm cơm ăn mà thôi." Lam Đạo Hành cười cợt, đưa tay cầm lá cờ giải thích:"Thi cử môn sự, tử vi, bát tử, âm dương ngũ hành, phong thủy...ta đều có thể xem được."
"Nhiều như vậy ngươi đều biết sao.." Kim Hạ tấm tắc:"Ngươi là vì kiếm cơm nên thật sự rất liều mạng."
"Nào đâu, dám gạt cô nương, y thuật tinh thông của ta cũng có một không hai, còn có thể chữa trị bách bệnh, nỗi khổ bệnh tật khó nói, ngay cả tiểu miêu, tiểu cẩu trong nhà có tật xấu gì, ta đều có thể nhận ra.."
Kim Hạ nổi lòng tôn kính:"Đạo trưởng quả nhiên là học rộng tài cao...Quả nhiên là có thể xem được? Không phải là ngươi lừa tiền xem bệnh phải không?"
Lam Đạo Hành không chậm không nhanh hờ hững đáp:"Trị khỏi bệnh là tốt, không thể chữa khỏi chính là số mệnh..."
Lục Dịch ở bên cạnh trước sau cũng không nói một lời, cho đến khi nghe được câu này mới khẽ mỉm cười hỏi:"Nếu là mệnh vậy thì nên làm gì?"
"Mệnh chính là trong tâm có bệnh, bỏ qua bát quái đời thường, luyện ngũ hành sơn, đồng tương sắt lỏng, cũng có thể đạt được một tia hi vọng..." Lam Đạo Hành đáp lại lời rất nhanh, hình như đã sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy
Hai người bốn mắt đối diện...
Đạo sĩ kia cũng không phải là người bình thường, hiểu biết của hắn khác với người thường, ngược lại cũng không thể khinh thường hắn, Lục Dịch trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...