Cẩm Y Chi Hạ

Mọi người dùng cơm xong sau đó trở về phòng mình thu dọn hành trang của mình, Kim Hạ chỉ mang theo một túi nhỏ, phiền não đang muốn xuống lầu trọ, lại bị người nào đó gọi vào.

"Ta làm rơi quạt ở trong phòng không tìm được, ngươi tới tìm giúp ta."

Lục Dịch đứng trước cửa phòng, kêu một tiếng, thoáng qua rồi quay trở lại vào phòng, không cho phép Kim Hạ mở lời từ chối. Nàng nhìn chung quanh, ngoài mình ra không có ai ở bên ngoài, yên lặng mà thở dài.

Làm rơi quạt sao?

Kim Hạ bước chân hướng về phòng hắn, trong lòng âm thầm thì thầm, xưa nay cũng không nhìn thấy hắn dùng quạt bao giờ, quạt rơi là từ đâu ra?

Mới vừa vào trong phòng Lục Dịch, còn chưa nhìn thấy người, liền nghe thấy phía sau âm thanh cửa phòng đóng lại. Kim Hạ còn chưa kịp phản ứng, hơi thở ấm áp trực tiếp đến gần, cả người như bị ôm vào trong lòng Lục Dịch, môi của hắn nặng nề hôn mình, cảm giác hoàn toàn khác với đêm qua.

Ngay sau đó chân Kim Hạ cảm giác như mềm nhũn ra cũng sắp không thể thở được, có một chút tức giận, hắn rốt cuộc cũng buông lỏng Kim Hạ ra một chút, hắn kề sát tai mang âm thanh khàn khàn nói:"Ngươi sáng sớm lo lắng ta quên chuyện quan trọng, có phải là cái này không?"

Tim Kim Hạ đập liên hồi nhưng chưa bình phục, Kim Hạ thở hổn hển, chưa quên lắc đầu một cái.

"Vậy là chuyện gì?"

Lục Dịch cùng Kim Hạ thân thể áp sát lại gần nhau đến như vậy, hình như mình có thể cảm thụ được hơi thở của hắn, ấm áp, làm cho Kim Hạ hơi ngứa một chút.

Kim Hạ ngẩng đầu lên, do dự một lát,hỏi:"Ngài nói chuyện muốn kết hôn với ta, là thật lòng sao?"

"Ta xưa nay không nói với người khác qua chuyện này." Lục Dịch nhìn chằm chằm Kim Hạ, chậm rãi nói:"Xưa nay cũng chưa từng đối với cô nương khác có ý niệm này."

Kim Hạ liếc mắt nhìn hắn một lát, cả đêm qua trằn trọc trở mình vì việc này, rốt cuộc đã có đáp án, đuôi lông mày khóe mắt không thể tự chủ được từng điểm từng điểm lộ ra ý cười:"Vì lẽ đó ta mới phát giác là không đúng, ngài sao lại thế...Đương nhiên, ta biết được ta chỗ nào cũng tốt, có điều ngài xem vừa ý ta ở điểm nào?"

"Việc này ta cũng không nghĩ rõ ràng được, rốt cùng thì ta vừa ý ở điểm nào? Ngươi tha cho ta suy nghĩ kĩ việc này..."

Lục Dịch buồn cười lui ra một bước, làm ra vẻ suy nghĩ, Kim Hạ hơi có chút bất an nhìn hắn.


"Quên đi, vẫn là đừng suy nghĩ." Chỉ chốc lát sau, Kim Hạ thành khẩn khuyên hắn nói:"Chuyện tình cảm vốn là còn mơ hồ, vẫn là nên ngẫm nghĩ thật tốt. Ngài chỉ cần trong lòng biết ta có nhiều chỗ tốt là được."

Lục Dịch nghe theo khuyên giải nhè nhẹ gật đầu, hỏi ngược lại Kim Hạ:"Vậy ta có rất nhiều chỗ tốt, nhưng ngươi có biết?"

"Đương nhiên! Ta vẫn luôn cảm thấy ngài văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông, là nhân tài hiếm có, mẹ ta nhất định vừa ý ngài vô cùng..." Kim Hạ đột nhiên dừng lại, cả kinh nói:"Không được, mẹ ta đang bàn chuyện tác hợp ta với Dịch gia tam công tử, việc này làm sao bây giờ?"

"Chuyện này cũng không làm khó ta, chỉ là chính ngươi là muốn gả cho ai?"

Lục Dịch mi mắt rủ xuống, sửa lại ống tay áo, ẩn dưới mắt hắn là nỗi lòng bất an chờ đợi.

"Ta còn là nghĩ...." Trước mắt, Kim Hạ xác định tâm ý của hắn, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào, cười híp mắt nói:"Gả cho ngài."

Lục Dịch giương mắt, trong hai mắt, hào quang tỏa sáng, trên mặt cục lực hờ hững nói:"Như vậy thật tốt, ngươi không cần lo lắng, việc này để ta giải quyết."

"Ngài giải quyết sao?" Kim Hạ đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó liền cảm thấy bất an nói:"Ca ca, ngài chớ đem Dịch gia tam công tử trực tiếp bắt đến Bắc trấn phủ này."

"Sao, bây giờ người liền bắt đầu thay hắn lo lắng? Hơn nữa, ta dù có như thế nào cũng không lỗ mãng như vậy?" Lục Dịch trừng mắt nhìn Kim Hạ

"Chính là ta thuận miệng vừa nói như thế..."

Kim Hạ lời còn chưa dứt, nghe thấy ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa.

"Đại công tử, gian ngoài xe ngựa đều đã an bài thỏa đáng, có thể xuất phát." Là giọng của Sầm Phúc

Lục Dịch đáp:"Ta biết rồi!"

Sau đó là tiếng bước chân của Sầm Phúc đi xa.

Kim Hạ xoay người lại nhặt kiếm cùng hành trang túi nhỏ vừa rơi xuống đất lúc nãy:"Chúng ta nên xuất phát."


Tay Kim Hạ còn chưa chạm được vào cửa, lại bị Lục Dịch kéo lại:"Đợi lát nữa, không vội, ngươi đem câu nói vừa nãy lặp lại lần nữa đi." Hắn cúi đầu hướng nàng nói

"Là câu nào? Chớ đem Dịch gia tam công tử cho tới Bắc trấn phủ?"

"Không phải." Lục Dịch chậm rì nói:"Là câu nói ngươi muốn gả cho ai."

Kim Hạ ngây cả người, nghiêm túc chậm rãi nói:"Ngài nói ngài muốn kết hôn với ta, trong lòng ta rất vui vẻ, ta cũng đặc biệt muốn gả cho ngài."

Nhìn Kim Hạ cười híp mắt, Lục Dịch không khỏi cúi thấp đầu xuống, đang muốn hôn Kim Hạ, bất ngờ nàng tiến lên trước, dùng sức hôn hắn một cái.

"Ta có thể như vậy đúng không?" Kim Hạ lại cười híp mắt

"Ừ..." Lục Dịch nghiêng đầu nhìn Kim Hạ:"Thật ra ngươi ở trong lòng đã từ lâu âm thầm suy nghĩ rồi phải không? Từ sau đêm đó tại nhà của Thẩm phu nhân."

Kim Hạ lại nở nụ cười, quay người đi ra cửa...

********

Bởi vì xảy ra chuyện hôm qua, lo lắng cho Dương Nhạc cùng A Nhuệ lại nổi lên xung đột, Sầm Thọ cùng Dương Nhạc đổi xe ngựa, Sầm Thọ phụ trách chở xe ngựa chứa tặng phẩm cùng A Nhuệ, mà Dương Nhạc lại bị điều đến xe ngựa của nha hoàn và lão ma ma chăm sóc Thuần Vu cô nương.

Kim Hạ ngồi ở trên xe ngựa, nhìn thấy bóng người Lục Dịch đằng trước, càng nhìn trong lòng càng cảm thấy vui vẻ.

Đi được một đoạn đường dài, Sầm Thọ bên cạnh ngồi chung trên xe ngựa không nhịn được, liếc mắt nhìn Kim Hạ:"Ngươi rốt cuộc là cười vì duyên cớ gì?"

"Phong cảnh núi rừng, tiểu gia ta yêu thích, không được sao?" Kim Hạ nhanh mồm nhanh miệng đáp lại.

"Là cô nương gia, cả ngày "tiểu gia, tiểu gia" ngươi cũng không cảm thấy đáng ghét lắm sao." Sầm Thọ nhìn cô ấy cực kỳ không hợp mắt.


"Chuyện này thì sao chứ, ta đi ra ngoài tra án, mọi người đều không coi ta là cô nương gia, gọi là quan gia mà thôi.", "Lại nói, trong Lục Phiến Môn, chuyện mà nam nhân làm ta đều có khả năng làm được, ta so với bọn họ, cũng không hơn không kém."

Nói đến chỗ này, đằng trước xa xa Lục Dịch quay đầu lại nhìn Kim Hạ, trong mắt rõ ràng ý cười.

Kim Hạ tâm tình thật tốt, quan hệ trước kia cùng Sầm Thọ bỏ qua sang một bên, cùng hắn nói chuyện phiếm:"Ca ca, hôm qua quyền chưởng của ngươi, hùng hổ cực kỳ, ngươi học được công phu gì vậy?"

"Nói rồi thì ngươi cũng không biết được." Sầm Thọ lạnh nhạt nói.

"Ngươi trước tiên phải nói, ta mới có thể biết hay không biết được chứ?"

Sầm Thọ hừ một tiếng, cũng không lên tiếng.

Cũng may Kim Hạ đối với hắn vốn là không cảm thấy hứng thú, ngược lại hỏi:"Đại công tử nhà ngươi là từ nhỏ đã luyện võ rồi sao?"

Sầm Thọ liếc Kim Hạ một cái, cảnh giác nói:"Ngươi hỏi thăm đại công tử làm gì?"

"Ta ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ đã lâu!" Kim Hạ một mặt thành khẩn

"Hừ, ta vì sao phải nói cho ngươi biết." Sầm Thọ cũng thật là khó đoán:"Trong kinh thành nhiều người đều ngưỡng mộ đại công tử nhà ta, đã rất nhiều người muốn làm mối cho đại công tử."

Kim Hạ lắc đầu, âm thầm nghĩ thầm: ngươi không nói thì thôi, lẽ nào ta không thể tự mình hỏi hắn sao, đại công tử nhà ngươi tính tình so với ngươi còn tốt hơn nhiều.

Xe ngựa xóc nảy, bên trong xe ngựa truyền đến vài tiếng ho khan của A Nhuệ.

Không đợi Sầm Thọ có hành động, Kim Hạ đã vén rèm tiến vào trong xe ngựa.

Không biết đúng hay không bởi vì chưa thanh lọc hết được độc tố, vết thương của A Nhuệ mặc dù đã khép miệng vết thương lại, cũng không có dấu hiệu thối rữa nữa, thế nhưng hắn sau khi tỉnh lại, tứ chi vẫn không làm được gì. Lục Dịch cho người bắt mạch qua cho hắn, ngoại trừ mạch suy yếu, cũng không nhìn ra có gì khác quái lạ.

Chuyện quan trọng nhất là A Nhuệ cả người hoàn toàn không hề có một chút dấu hiệu muốn sống tiếp, sau khi làm cho Dương Nhạc tức giận, hắn lại không muốn nói chuyện

Có người quan tâm chăm sóc, cho hắn ăn thì hắn tỏ ra thẫn thờ mà ăn, nếu như không có ngươi cho hắn ăn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện đói bụng hoặc khát.

Hắn chỉ thẫn thờ nằm đó,hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi,hoặc có khi hai mắt nhìn vào hư không nào đó,không ai biết được hắn rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Nếu nói trước đây A Nhuệ bất cứ lúc nào cũng hùng hổ rút đao ra khỏi vỏ,bây giờ hắn chỉ là một nửa khối gỗ như bị chon dưới đất.


Kim Hạ ló đầu liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng của hắn so với một canh giờ trước giống y đúc, mảy may cũng không từng cử động.

"Ngươi muốn uống nước sao?"

Hắn dường như không để ý tới Kim Hạ cứ thẫn thờ nhìn trần xe ngựa.

Nếu hắn không lên tiếng, Kim Hạ cũng không miễn cưỡng, đến gần quan sát vết sẹo của hắn, tự nhủ:"Dáng vẻ của ngươi hiện nay, nếu như để Thượng Quan tỷ tỷ nhìn thấy, không biết có nhận ra ngươi hay không nữa?"

Nghe thấy Kim Hạ nhắc đến Đường chủ, A Nhuệ cũng hơi cử động nhẹ, Kim Hạ không quên quan sát sự thay đổi này của hắn.

"Ngươi nghĩ có thể quay trở lại gặp Thượng Quan Hi sao?" Kim Hạ tiếp tục nói, cố ý than thở nói:"Có điều đáng tiếc, đừng nói bây giờ ngươi như một kẻ tàn phế không thể trở về được nữa, nhưng nếu có thể về đến Dương Châu, ngươi cũng không thể gặp tỷ tỷ được nữa."

Nghe vậy, A Nhuệ hai mắt nhìn chằm chằm Kim Hạ, trong mắt ánh lên sự thù hận mãnh liệt.

"Đường chủ....làm sao vậy?" Tiếng nói của hắn khàn khàn mà suy yếu, nhưng cũng đã dốc hết sức lực.

Kim Hạ không đáp, cũng không gấp gáp giải thích:"Thượng Quan tỷ tỷ hóa ra là đệ tử của Nam Thiếu Lâm Tự, ta cũng mới biết, ngươi có biết không?"

Không chờ A Nhuệ trả lời, Kim Hạ liền nói tiếp:"Bây giờ vùng duyên hải có giặc Oa gây bạo loạn, lần trước không phải có một lần chạy đến Dương Châu sao. Đúng rồi, lần đó ngươi cũng gặp phải bọn chúng, còn vì Thượng Quan tỷ tỷ mà bị thương...Trên người ngươi bây giờ cũng trúng độc của người Đông Dương, là bị ai hãm hại sao?"

A Nhuệ tàn nhẫn trừng mắt nhìn Kim Hạ, cũng không nói gì

"Ngươi không chịu nói ra, thì ta cũng đoán được, tuy nói là ngươi đã giết Địch cô nương, có thể ở đây trong mắt người đó, hai người các ngươi cũng không quá khác nhau. Địch cô nương cũng là một quân cờ bỏ đi, ngươi cũng là một quân cờ bỏ đi." Kim Hạ chậm rãi nói

Nghe được lời này, A Nhuệ cắn chặt răng mình.

"Thượng Quan tỷ tỷ chạy tới Chiết Giang kháng giặc Oa, cũng không biết là có nguy hiểm hay không, tỷ tỷ biến thành người như vậy...Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?"

"Không cho ngươi được nguyền rủa Đường chủ." Giọng nói khàn khàn, từng chữ từng chữ, cực kỳ rõ ràng.

Kim Hạ lúc này mới cúi đầu nghiêm nghị nhìn hắn:"Hồ Tổng đốc mời Nam Thiếu Lâm Tự hòa thượng xuống núi kháng giặc Oa, người trụ trì ở chùa cho đệ tử, mời bọn họ chạy đến Chiết Giang kháng giặc Oa. Không phải một mình Thượng Quan tỷ tỷ, còn có Tạ Tiêu, ta ở Tạ phủ có tổ chức tiệc tiển đưa bọn ta....Thượng Quan tỷ tỷ là người như thế nào lẽ nào ngươi không biết? Thượng Quan Hi đang gặp nguy hiểm, ngươi bây giờ lại như vậy, vẫn cứ nằm đây nhung nhớ đến tỷ tỷ còn có ích sao?"

Hắn mím môi thật chặt, ánh mắt hắn thoáng do dự, nhưng lại không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui