Kim Hạ mấy ngày nay phân nửa thời gian là thay Lục Dịch trả lại số lễ tặng phẩm của các quan chức lớn nhỏ, thay Lục Dịch lựa chọn xem xét thứ nào có thể giữ lại thứ nào nên trả về, đến nỗi việc này làm người ta phải đánh xe ngựa vòng tới vòng lui toàn thành Dương Châu.
Vừa qua khỏi bữa trưa, Kim Hạ liền vội vã, nhớ tới giờ cơm, dừng xe ngựa, tiến vào sân sau của quan dịch, liền lại bị một người kéo quay ra xe ngựa.
"Đại nhân? Làm sao vậy?" Nhìn thấy Lục Dịch ngạc nhiên
"Lần trước Thẩm phu nhân đưa cho ngươi thuốc, ngươi có mang theo không?" Lục Dịch vào xe ngựa trước, hạ màn xe xuống sau đó mới thấp giọng nói
Kim Hạ gật gù
"Ra khỏi thành Tây, ta dẫn ngươi đi gặp một người." Hắn nói
"Ai?"
"Đến đó ngươi liền biết."
Kim Hạ ngây cả người, liền không hỏi thêm gì nữa, dẫn xe ngựa theo như lời hắn phân phó mà chạy đến thành Tây, cuối cùng dừng lại ở rừng trúc xanh um
Xuyên qua mảnh rừng trúc này chính là nơi ở của Thẩm phu nhân, Kim Hạ kinh ngạc không lẽ hắn biết Thẩm phu nhân đã trở về?
Theo Lục Dịch bước đi trong rừng trúc, cũng không biết Thẩm phu nhân rời đi rồi dùng cách gì trước kia trong rừng trúc hiếm khi có xà, tình cờ nhìn thấy nhìn thấy vài con, liền không muốn trở lại đây nữa.
Thẳng đi vào trong rừng trúc sâu xa, Lục Dịch trực tiếp bước vào gian nhà của Thẩm phu nhân
Kim Hạ đi theo sau đó, thấy trong phòng vẫn là trống rỗng, hiển nhiên là Thẩm phu nhân vẫn chưa trở về, đi vào trong phòng, mới nhìn thấy trên giường trúc nằm một người, đợi khi đến gần nhìn kĩ, không khỏi lấy làm kinh hãi.
"Hắn, hắn...hắn là A Nhuệ?"
Lục Dịch mặt trầm như nước, gật gật đầu.
Kim Hạ không thể tin nói:"Hắn sao lại thế...Biến thành như vậy?"
Trước mắt nằm ở trên giường trúc A Nhuệ khoác lên mình chiếc áo bào của Lục Dịch, nhìn thấy khuôn mặt có nhiều chỗ vết thương, đã sưng đỏ thối rữa, nếu không phải là Kim Hạ từng chút từng chút nhìn kĩ những chỗ phân biệt thì không thể nào nhận ra hắn là A Nhuệ.
Kim Hạ thoáng vén áo bào lên, nhìn thấy trên người A Nhuệ cũng có nhiều chỗ vết thương. Vết thương đều là giống như trên mặt đã gần như thối rữa, tuy rằng dã dùng thuốc rửa sạch qua, nhưng vẫn không thuyên giảm. Kim Hạ nhíu chặt lông mày, ngồi xổm xuống bên giường cẩn thận kiểm tra những vết thương kia, phát hiện những vết thương cũng không sâu, không có bất kỳ vết thương chí mạng nào, quan trọng nhất là miệng vết thương có độc.
Thương thế trên người của hắn quả là như đang cố ý trêu đùa hắn, ở trên người hắn có mấy vết đao, nhưng không có đao nào trí mạng, hẳn là có ý định muốn hắn từ từ bị vết thương thối rữa dẫn đến dằn vặt đau đớn mà chết.
"Đây là vết đao có độc của bọn người Đông Dương, cùng đại nhân lần trước vết đao cũng như vậy, chỉ là nhiều vết thương...Chẳng lẽ hắn gặp phải kẻ thù sao?" Kim Hạ khó hiểu, lấy từ trong túi ra lọ thuốc còn lại mấy viên của Thẩm phu nhân, đang muốn bôi thuốc cho hắn, lại bị Lục Dịch ngăn lại.
"Để ta." Hắn tiếp nhận lọ thuốc:"Thẩm phu nhân nói là thuốc này vừa uống vừa thoa ngoài da phải không?"
Kim Hạ gật gù:"Phải..."
"Ngươi đi nấu nước đi."
Lục Dịch đợi Kim Hạ ra ngoài mới, vén áo bào lên cho A Nhuệ bôi thuốc, trong lúc hắn vẫn còn hôn mê. Chờ Kim Hạ nấu nước nóng xong đi vào, tất cả vết thương trên người A Nhuệ đã được bôi thuốc. Kim Hạ lấy viên thuốc hòa vào trong nước ấm, dùng thìa cho hắn uống vào.
Xong hết mọi chuyện, Kim Hạ thở dài hỏi Lục Dịch:"Đại nhân, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Lục Dịch nhíu mày:"Khi ta tìm thấy hắn, hắn đã như vậy..."
"Chẳng lẽ chung quanh đây còn có người Đông Dương? Lần trước vẫn còn diệt trừ sơ sót?" Kim Hạ phỏng đoán:"Có thể với công phu của A Nhuệ, nếu chỉ có một hai tên người Đông Dương thì không thể bị thương như vậy...Đại nhân, ngài nói ngài đi tìm hắn, vì sao lại tìm hắn?"
Có một số chuyện Kim Hạ cực kỳ nhạy bén, mà lại có một số chuyện lại không lanh lợi đến kinh người, Lục Dịch nhìn về phía nàng, ăn ngay nói thật:"Ta cùng với hắn nói chuyện với nhau một lần, sau đó tưởng rằng hắn sẽ lại đến tìm ta, nhưng vẫn không thấy hắn đến, sau đó gặp Thượng Quan Hi thì vẫn đang tìm kiếm A Nhuệ..."
Kim Hạ hướng nhìn A Nhuệ, chuyển hướng Lục Dịch:"Cùng hắn nói chuyện gì?"
Lục Dịch cũng không nói vòng vo thêm nữa:"Ta suy đoán, là Nghiêm Thế Phiên đã phát giác chuyện gì, đối với hắn hạ thủ. Chỉ là ta không hiểu, Nghiêm Thế Phiên làm thế nào lại có độc của người Đông Dương?"
"Hắn cùng với người Đông Dương có thông đồng?" Kim Hạ ngơ ngác:"Thông đồng với giặc Oa, lá gan của hắn cũng to quá rồi."
Lục Dịch lặng lẽ không nói, nhìn chằm chằm trên giường trúc A Nhuệ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tất cả phải chờ hắn tỉnh dậy rồi mới có đáp án.
Kim Hạ tay chống cằm, cũng nhìn A Nhuệ, chợt nghĩ đến một chuyện:"Đại nhân, chúng ta ngày mai lên đường đi Chiết Giang, hắn phải làm sao bây giờ?"
"Đưa hắn theo."
Lục Dịch từ lâu đã nghĩ tới, tuy nói Nghiêm Thế Phiên đã rời Dương Châu, nhưng ở Dương Châu vẫn có tai mắt của hắn, A Nhuệ kiên quyết không thể ở lại đây, chỉ có thể dẫn hắn đi. Cụ thể an bài như thế nào cũng phải cân nhắc thỏa đáng:"Ngày mai ngươi thuê hai chiếc xe ngựa, trong đó một xe chuyên chở hành trang cùng những món quà tặng kia, mệnh cho Dương Nhạc áp giải xe, thời điểm này cũng giấu A Nhuệ ở trong chiếc xe này."
Kim Hạ nhất thời đã hiểu rõ, trong xe có rất nhiều của vật, vứt một cái cũng không có gì phiền toái, những người không có liên quan vì tránh hiềm nghi nên không muốn tới gần xe ngựa, thêm vào đó lại là Dương Nhạc đánh xe, càng thêm thỏa đáng.
"Hắn.....bị thương nặng như vậy, chết rồi làm sao bây giờ?" A Nhuệ trên người hàng trăm vết thương, so với vết thương của Lục Dịch càng nặng, Kim Hạ sợ rằng hắn sẽ gắng chịu không nổi.
Lục Dịch trầm mặt một lúc lâu, mới trầm giọng nói:"Trong lòng hắn còn có mối thù phải trả, người như vậy, hẳn là kiên quyết cứng rắn mấy phần. Ngoài ra trong lòng của hắn còn nhớ nhung một người, ngày ngày nhớ nhung nàng, hắn sẽ không dễ dàng chết được."
Kim Hạ nghe, nhìn Lục Dịch, đột nhiên rất muốn hỏi hắn: Như vậy đại nhân trong lòng ngươi có ai chăng?
Chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng, cuối cùng do thân phận khác biệt, không dám lỗ mãng, không hỏi ra miệng.
Trông chừng A Nhuệ cho đến lúc gần tối, cũng không thấy hắn có gì chuyển biến tốt, Kim Hạ trong lòng có chút lo lắng, bởi vì tối nay Tạ Bách Lý đặc biệt chuẫn bị yến tiệc đưa tiễn Kim Hạ cùng Dương Nhạc đi Chiết Giang, nếu không ý sẽ lại làm phật ý Tạ Bách Lý, thực tại không thích hợp. Kim Hạ mãi do dự, không thể không hướng Lục Dịch nói rõ nguyên do.
"Hắn muốn đãi tiệc đưa tiễn ngươi?" Lục Dịch nghiêng người tựa trên ghế tre, hơi nhíu mày:"Sao, thật sự coi người là con dâu rồi hả?"
"Làm sao có khả năng, hắn chính là xem trọng thủ lĩnh mà thôi." Kim Hạ thấy ngữ khí của Lục Dịch trở nên kì lạ.
Lục Dịch cũng không nhìn Kim Hạ, một mình tiếp tục nói:"Nói không chừng hắn không yên lòng, muốn cho Tạ Tiêu giúp đỡ ngươi, đây mới là dụng ý của hắn thực sự. Dương tiền bối đại khái có muốn cũng phải đi."
"Làm sao có khả năng...."
"Không hẳn là không thể..." Lục Dịch lạnh nhạt liếc nhìn:"Đối với hai người kia, việc hôn sự ngươi rốt cuộc chọn ai?"
"Nhà ai ta cũng không có ý định chọn, Tạ Tiêu ta đã nói rõ cho hắn biết rõ rồi." Kim Hạ vội nói
"Chuyện như vậy, ngươi có thể nói rõ mới là lạ." Hắn tức giận nói
"Thật sự là đã nói rõ." Mắt nhìn thấy ngoài trời đã tối, Kim Hạ sợ rằng sẽ không kịp khai tiệc, trong lòng thực rất vội vã:"Đại nhân, ta có thể đi sao? Quay về ta đem vài món ngon về cho ngài..."
"Ngươi cứ việc đi đi..."
Lục Dịch lạnh lùng, xua tay cho Kim Hạ rời đi.
**********
Đêm nay, tình hình tại Tạ phủ khiến Kim Hạ bất ngờ.
Vốn là tưởng Tạ Bách Lý chỉ là muốn đãi yến tiệc, xem như là tiễn Kim Hạ cùng Dương Nhạc đi công sự ở Chiết Giang, thì cũng là lúc Tạ Tiêu nhận được phong thư, một phong thư đến từ sư môn.
Tạ Tiêu cùng Thượng Quan Hi là học cùng một thầy, là Nam Thiếu Lâm Tự miếu đệ tử. Trước mắt ở Chiết Giang giặc Oa hoành hành, dân chúng không thể sống được, quan tổng đốc Hồ Tông Hiến lên núi bái kiến người trụ trì ở chùa Thiếu Lâm Tự, người trụ trì phái vài đệ tử xuống núi bảo vệ bách tính, nhanh chóng tiếp binh cho quân triều đình. Cùng lúc đó, người trụ trì ở chùa viết thư cho các đệ tử, xin bọn họ đến Chiết Giang để cùng giúp đỡ, cùng chống giặc Oa.
Vừa nhận được thư tín, Tạ Tiêu vừa nhìn vừa không an lòng, vội vã gọi Thượng Quan Hi, đưa thư cho nàng xem.
Thượng Quan Hi xem xong, không nói gì, chỉ hỏi:"Lão gia tử biết chuyện này rồi sao?"
Tạ Tiêu buồn phiền nhíu mày:"Chính là ta muốn trước tiên tìm tỷ thương lượng chuyện này, ta vừa trở về không bao lâu, lão gia tử chắc chắn sẽ không chịu, tỷ lại là Đường chủ, bang vụ cũng không thể bỏ được, lão gia tử càng sẽ không đồng ý."
"Mặc kệ thế nào, có đi hay không, cũng phải cho lão gia tử biết được." Thượng Quan Hi hướng hắn nói:"Như là ba năm trước ngươi không chào mà đi, ngươi cho rằng lão gia tử còn chịu được lần thứ hai sao?"
"...Ta biết rồi." Tạ Tiêu đã rõ ý:"Ta đi tìm lão gia tử."
Tạ Bách Lý xem qua tin này trầm mặt, không tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò người làm đi mời cha của Thượng Quan Hi, Thượng Quan Nguyên Long vào trong phủ. Thượng Quan Nguyên Long tiến vào trong nhà lão gia tử, cửa đóng chặt lại, không biết đang thương lượng cái gì.
Hai tiểu bối không biết các vị trưởng bối ở trong phòng bàn chuyện gì, chỉ có thể ngồi ở ngoài chờ đợi. Thượng Quan Hi thì thôi, Tạ Tiêu càng đứng ngồi không yên.
"Sớm biết sẽ không nghe lời tỷ, tỷ nhìn xem, cha ngươi cũng đều gọi tới." Hắn buồn phiền nói:"Hai người bọn họ ở cùng một nơi, khẳng định sẽ đem chúng ta giam giữ, tốt nhất trước mắt đừng đi để bọn họ đỡ lo."
Vừa lúc, Dương Nhạc đỡ Dương Trình Vạn tiến đến phòng khách, nghe thấy Tạ Tiêu oán trách, Dương Trình Vạn hỏi rõ duyên cớ sau đó thở dài.
"Dương thúc, ngài vì sao lại thở dài?" Thượng Quan Hi hỏi
Dương Trình Vạn nhìn bọn họ, lại hướng mắt nhìn Dương Nhạc, cười khổ nói:"Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, các ngươi bây giờ còn trẻ, như thế nào hiểu được, chờ tương lai các ngươi có hài tử, cũng hiểu."
"Chuyện tương lai, tương lai lại nói...." Tạ Tiêu đến trước mắt Dương Trình Vạn:"Dương thúc, ngài theo cha ta đã là nhiều năm huynh đệ, ngài có thể hiểu một chút, rốt cuộc cha ta có cho ta đi Chiết Giang không?"
"Người làm cha làm mẹ, người nào cam lòng để hài tử của mình đi mạo hiểm." Dương Trình Vạn đáp:"Huống hồ là đi địa phương xa như vậy."
Tạ Tiêu uể oải nói:"Vậy là sẽ không đáp ứng."
Dương Trình Vạn khẽ thở dài, đang muốn nói tiếp, thì Tạ Bách Lý cùng Thượng Quan Nguyên Long đi ra.
"Cha!"
"Cha..."
Tạ Tiêu cùng Thượng Quan Hi đều vội vàng tiến lên.
Tạ Bách Lý không để ý đến Tạ Tiêu, trực tiếp hướng Dương Trình Vạn, cười nói:"Đêm nay là để tiễn bọn nhỏ lên đường đi Chiết Giang, chúng ta mấy lão huynh đệ cùng uống rượu với nhau..."
"Cha, cha..." Tạ Tiêu đi theo bên cạnh Tạ Bách Lý:"Người trước tiên nói cho con biết đi, đừng để con đoán có được không?"
Tạ Bách Lý quay đầu lườm hắn một cái:"Thằng nhóc con! Gấp cái gì, lão gia còn không cho ngươi đi đâu."
"Người làm sao không phân biệt rõ phải trái. Con đi ít ngày..."
Tạ Tiêu cuống lên, lời còn chưa dứt đã bị Thượng Quan Hi kéo lại, hướng hắn lắc đầu, ra hiệu không nói thêm gì nữa.
Thượng Quan Nguyên Long trước mắt đưa Thượng Quan Hi đến bên người hỏi:"Hi nhi, con nghĩ như thế nào?"
Thượng Quan Hi thành thật nói:"Sư môn ra mệnh lệnh, Hi nhi việc nghĩa chẳng từ, chỉ là trong bang sự vụ không người tiếp nhận, con lo lắng điểm này."
Tạ Bách Lý nghe được, tức giận hướng Tạ Tiêu nói:"Ngươi xem Thượng Quan Đường chủ?"
"Tỷ ấy làm sao?" Tạ Tiêu không rõ ý của cha:"Con cũng lo lắng chuyện trong bang vụ, nhưng sự tình như vậy, luôn phải phân cái nào nặng cái nào nhẹ mà xem trọng."
"Ngươi vẫn là đừng nói chuyện khiến ta nhức đầu." Tạ Bách Lý cắt ngang lời hắn, thấy tiệc rượu đã đầy đủ, nhưng không thấy Kim Hạ, mới hỏi Dương Trình Vạn:"Kim Hạ đứa bé đó, sao lại bận rộn như vậy? Tốt xấu gì cũng là cô nương gia."
"Đừng đợi nó, chúng ta ăn trước đi." Dương Trình Vạn nói
"Như vậy sao được, hôm nay đãi tiệc chính là vì bọn nó, chờ một chút cũng được."
Đang nói, Kim Hạ quay trở lại, vừa vào cửa lại bị Dương Trình Vạn trách móc vài câu, nàng vội vàng hướng mọi người xin lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...