Thấy Lục Dịch đi đến bên cạnh, Dương Nhạc vội vàng đứng dậy cúi đầu thi lễ, Tạ Tiêu từ trước đến giờ không thích đối đãi hắn, lập tức nghênh mặt nhìn hắn.
Lục Dịch vén áo bào ngồi xuống bên ghế đá, an vị ngồi đối diện Tạ Tiêu, điều này làm Tạ Tiêu bất ngờ.
"Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết." Lục Dịch hướng Dương Nhạc nói
Thân phận khác biệt, Dương Nhạc không dám ngồi cùng bàn
Lục Dịch khẽ nhăn mày:"Muốn ta ngửa đầu nhìn ngươi sao?"
Dương Nhạc vội vã ngồi xuống, Tạ Tiêu ở bên nhìn thấy, cười thầm
Kim Hạ cũng không cần Lục Dịch phân phó, tự giác cảm thấy là nên ngồi xuống ghế còn lại, trong đầu còn đang phân vân chuyện trợ cấp, hai mắt chờ đợi tình hình, nhìn Lục Dịch....
Lục Dịch giả vờ không nhìn thấy, hướng Dương Nhạc nói:"Ta hỏi qua Thẩm đại phu, chân của Dương tiền bối hồi phục rất tốt, nhưng nếu muốn tránh bệnh cũ tái phát, còn phải dưỡng thương vài tháng, tránh khỏi đường dài mệt nhọc. Vì lẽ đó ta đã cho Dương tiền bối điều tạm tại Bắc Trấn Phủ, các ngươi chỉ cần ở đây dưỡng thương cho tốt, không cần phải lo lắng sự tình ban vụ của Lục Phiến Môn."
Dương Nhạc nghe vậy vui mừng:"Đa tạ đại nhân nghĩ đến chu toàn."
Tạ Tiêu ở bên cạnh, nghe xong việc này, nhân tiện nói:"Nếu ở lại Dương Châu, không bằng ở lại nhà ta, cha ta đã mấy lần nói đến việc này. Hiện nay vụ án đã được phá, các ngươi cũng không cần từ chối."
"Chuyện này...." Dương Nhạc do dự nói:"Có thể hay không làm phiền, dù sao cũng là dưỡng thương, có nhiều bất tiện."
Tạ Tiêu xua tay:"Không có chuyện gì, có Dương thúc ở cùng cha ta, trong lòng cha cũng vui lên không ít, ngươi bàn lại việc này, coi như giúp ta được không?"
"Việc này ta thật sự không quyết định được, còn phải hỏi qua cha ta." Dương Nhạc nói
Lục Dịch lẳng lặng nghe xong chuyện, lúc này mới nói:"Dưỡng thương cũng cần lưu ý đến tâm ý người bệnh có thoải mái không, bên trong y quán người bệnh ra ra vào vào, đương nhiên không phải chỗ tốt để nghỉ ngơi. Dương tiền bối cùng Tạ Bang chủ là nhiều năm bạn tốt, Thiếu Bang chủ lần này đề nghị, ta cảm thấy rất tốt."
Không ngờ tới Lục Dịch sẽ giúp hắn nói chuyện, Tạ Tiêu ngây cả người...
Kim Hạ ở bên nói:"Đại Dương, ta cảm thấy cũng tốt, thủ lĩnh ở lại nhà Tạ gia nghỉ dưỡng, chúng ta cùng đến Chiết Giang đi."
"Đi Chiết Giang?" Dương Nhạc không rõ
"Lục đại nhân muốn đi Chiết Giang làm công vụ, ta theo để làm việc vặt, ngươi cũng cùng đi đi." Kim Hạ trong lòng đã suy tính, Dương Nhạc nếu ở lại Dương Châu, chỉ sợ sớm muộn sẽ biết Địch Lan Diệp đã chết, nghĩ rằng hắn rời đi nơi khác mới tốt, "Lục đại nhân, còn có trợ cấp phải không?"
Lục Dịch liếc nhìn Kim Hạ, thong thả nói:"Có, mỗi tháng bốn lượng bạc."
"Bốn lượng sao!" Kim Hạ hướng Dương Nhạc nháy mắt, tiền này nếu không dễ dàng kiếm được như vậy chẳng phải đáng tiếc sao
Dương Nhạc nhắc nhở:"Ngươi còn đi Chiết GIang? Chớ quên mẹ ngươi giục ngươi trở về, Dịch gia tam công tử đang chờ ngươi...."
Kim Hạ không nhịn được xua tay, chen lời hắn:"Để cho hắn chờ ta đi, tiểu gia ta kiếm bạc quan trọng hơn."
"Mẹ ngươi...."
"Mẹ ta thâm minh đại nghĩa, sẽ không ngăn cản ta kiếm bạc." Nhớ tới Lục Dịch đang ở bên cạnh, Kim Hạ chưa quên nói thêm một câu,"Huống hồ là làm việc cho Lục đại nhân, nếu như không phải bạc, chúng ta cũng sẽ vì việc nghĩa mà chẳng từ bỏ đúng không?"
Lục Dịch nghiêng đầu nhìn Kim Hạ, trên mặt cười như không cười...
"Đại nhân, ngài khát nước rồi phải không, ta đi pha trà cho ngài." Kim Hạ cười hướng Lục Dịch nói, quay người đi vào trong bếp
Tạ Tiêu thấy vậy lắc đầu, không hiểu hỏi Dương Nhạc:"Kim Hạ ở trong công môn cũng như vậy sao, ai cũng nịnh bợ như vậy?"
Dương Nhạc cười nói:"Đó cũng không phải vì khi Kim Hạ ở trong bang Lục Phiến Môn với mọi người rất tốt, cũng không cần phải cố gắng."
"Kim Hạ? Nhân duyên tốt?" Tạ Tiêu một mặt cũng không thể tin được:"Ngươi lừa ta sao? Ngươi đang nói tốt cho Kim Hạ sao?"
"Là sự thật, chỉ cần cho cái bánh nướng là Kim Hạ sẽ chịu giúp đỡ bận bịu tuần tra cả đêm, chỉ cần được đãi bữa cơm là có thể giúp đỡ chuyện gì cũng làm, mọi người ai cũng thích Kim Hạ."
Nghe vậy Lục Dịch dù chưa nói gì, nhưng cũng nhíu mày.
Tạ Tiêu tấm tắc lắc đầu:"Nha đầu này thật sự là nghèo đến phát điên rồi sao?"
Dương Nhạc lại cười nói:"Đặc biệt vào ngày mùa nóng, đều gọi Kim Hạ ra gác đêm trong khu phố, cùng với mỗi lần tổ chức hội nghị đều gọi nàng."
"Đây là cái gì duyên cớ?" Tạ Tiêu không rõ
"Kim Hạ đặc biệt có tài diệt muỗi, ngươi nghĩ xem, vào mùa hè nóng nực, ở đâu cũng có muỗi, chỉ cần gọi Kim Hạ còn hữu dụng hơn dùng ngải thảo..."
Dương Nhạc lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Kim Hạ giọng lanh lảnh
"Đại Dương, ngươi lại nói không đứng đắn về ta phải không?"
Kim Hạ đặt khay nước xuống, trước tiên là rót vào chén Lục Dịch, sau đó lần lượt đến Tạ Tiêu, Dương Nhạc, cuối cùng rót một chén cho mình
Lục Dịch không tiếp trà, nhìn Kim Hạ hỏi:"Ngươi thật sự vì cái bánh nướng liền đi tuần cả đêm sao?"
Chuyện này thì Kim Hạ đương nhiên gật đầu, sau đó cười nói:"Cũng không phải là vì bánh nướng, bởi vì ban đêm mới bắt được kẻ trộm, ngài cũng biết, ở Lục Phiến Môn, hễ ai bắt được kẻ trộm có chút tiếng tăm cũng sẽ được mức thưởng, ta ước gì mỗi ngày đều đi tuần cả đêm."
"Vậy ngươi nghĩ, người khác đều là kẻ ngu si hết sao?" Tạ Tiêu khịt mũi:"Ngươi không thấy mệt sao?"
"Ca ca, đây không phải là bắt kẻ trộm không công, cũng đều là bạc, kiếm bạc mà ngươi mệt sao." Kim Hạ lắc đầu nói
Lục Dịch nhíu mày:"Chỉ cần đãi ngươi bữa cơm, ngươi liền đi điều tra xa sao?"
"Đi công tác cũng đều có trợ cấp! Ta cũng không ngốc mà làm không công."
Kim Hạ nghiêm túc nhìn hắn, ý tứ đã là không cần nói cũng biết
Lục Dịch yên lặng ánh mắt dời đi chỗ khác, âm thâm thở dài...
Không biết Kim Hạ tính toán như thế nào, đối với chuyện nàng đi Chiết Giang, Dương Trình Vạn rất là khó chịu, nhiều lần trách cứ Kim Hạ vì sao không thương lượng trước đó với thủ lĩnh mà liền tự ý đáp ứng Lục Dịch.
"Mẹ ngươi liên tiếp gửi thư, chính là muốn ngươi mau chóng quay về, chuyện hôn sự có vẻ đã bàn xong xuôi, như vậy ngươi bảo ta nói rõ với mẹ ngươi như thế nào?" Dương Trình Vạn nói
Chính là vì bản thân không muốn thành hôn nên mới không trở về! Kim Hạ lén lút le lưỡi, trên mặt biểu hiện ý khó xử:"Con đều đã đáp lời Lục đại nhân, hơn nữa, chúng ta hiện tại đã được điều tạm ở Bắc Trấn Phủ, Lục đại nhân bây giờ chính là người trực tiếp lãnh đạo, hắn đã mở miệng làm sao từ chối."
"Ta rõ ràng đã nói với hắn, việc hôn sự của ngươi coi như đã định, phải về kinh thành thành hôn gấp, hắn làm sao lại...." Dương Trình Vạn nhíu chặt lông mày
"Ngài ấy.....nhất định là lấy chuyện công sự làm trọng, như thế nào lại cân nhắc những chuyện nhỏ nhặt này."
Kim Hạ thay Lục Dịch giải thích.
"Hơn nữa, giặc Oa gây bạo loạn ở Chiết Giang, nhỡ có sơ xuất...." Dương Trình Vạn chuyển hướng Dương Nhạc, dặn dò nói:"Con theo Hạ nhi đi, chăm sóc cho nó cẩn thận."
"Chuyện này ta không yên tâm." Dương Trình Vạn lo lắng nhìn Kim Hạ:"Con nhất định phải trông coi nó, ngăn cản nó không được hấp tấp trong chuyện gì."
Kim Hạ là cảm thấy trong lời nói của thủ lĩnh mang thâm ý, không nhịn được hỏi:"Thủ lĩnh, trước đây con một mình ra ngoài tra án công vụ cũng là chuyện thường xảy ra, sao đến lúc này người lại cảm thấy không yên lòng? Người rốt cuộc là đang lo lắng chuyện gì?"
Dương Nhạc cũng cảm thấy cha hình như có chút lo lắng mãnh liệt:"Đúng vậy, cha, Kim Hạ theo cùng Lục đại nhân sẽ không có chuyện gì đâu."
"Chính vì ở cùng Lục Dịch...." Dương Trình Vạn nhìn hai đứa nhi tử chằm chằm như đang nhìn hai kẻ ngu ngốc, thở dài nói tiếp:"Các ngươi cho rằng Lục đại nhân là người hiền lành, sẽ hầu hạ hắn sao. Nếu như chọc giận hắn, hắn để cho các ngươi yên sao?"
Kim Hạ không dám nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là dạo gần đây mình hầu hạ hắn rất tốt. Thủ lĩnh không thích Lục Dịch, có thể có liên quan đến Lục Bỉnh quan hệ? Chẳng lẽ năm đó, thủ lĩnh còn là Cẩm y vệ, có hiềm khích với Lục Bỉnh?
"Hài nhi đã rõ." Dương Nhạc theo thói quen gật đầu
Kim Hạ cũng vội vàng kính cẩn nghe theo:"Con cũng rõ rồi!"
Dương Trình Vạn tự nhủ nói:"Nếu đã hiểu được thì tốt....Hạ nhi, ngươi mau quay về, suy nghĩ thật kỹ cách nào hồi âm cho mẹ ngươi."
"Vâng..."
Kim Hạ đáp lời liền ra ngoài, Dương Nhạc vốn là cũng định ra ngoài, lại bị cha gọi lại.
Nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân của Kim Hạ xa dần, Dương Trình Vạn mới hướng Dương Nhạc trầm giọng nói:"Con biết vì sao ta nhất định bảo con theo cùng đi với Hạ nhi không?"
Dương Nhạc gật gù, đàng hoàng nói:"Vì Kim Hạ hay gây rắc rối, với lại dễ gặp nguy hiểm..."
"Không chỉ có vậy." Dương Trình Vạn nói:"Quan trọng là, chớ để Hạ nhi quá gần gũi với Lục Dịch."
Ngây ngốc trong chốc lát, Dương Nhạc bỗng nhiên hiểu ra:"Cha, người là đang lo lắng Lục đại nhân đối với Kim Hạ....Không thể, hắn là thân phận gì, làm sao có khả năng đối với Kim Hạ mà đánh nhau."
Dương Trình Vạn trừng mắt nhìn Dương Nhạc, nhận thấy nhi tử thật quá ngốc nghếch:"Ta đang lo lắng Hạ nhi nói không ngừng, còn ngươi cũng vậy. Đối với Lục đại nhân, chỉ cần cung kính mà thôi, chứ ngươi nghĩ ta lo chuyện gì."
Dương Nhạc cảm thấy cha đang nói chuyện càng vòng vo:"Người rốt cuộc là có ý gì?"
"Cung kính mà phải lễ độ, kính trọng nhưng không được gần gũi." Dương Trình Vạn nói:"Nhớ kỹ câu này. Trông chừng Hạ nhi."
Dương Nhạc gật đầu như mổ thóc.
"Đúng rồi, cha, Tạ Tiêu muốn mời cha đến Tạ gia dưỡng bệnh, nói là cùng ở chung với Tạ thúc để bầu bạn, không cảm thấy cô quạnh."
Dương Trình Vạn suy nghĩ trong chốc lát nhưng vẫn lắc đầu nói:"Ta rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, ở nhà người khác sẽ gây nhiều phiền toái, quên đi thôi."
Không ngờ rằng qua ngày kế, Tạ gia phái kiệu lớn được vác bởi mấy tên vạm vỡ với lời dặn dò của Tạ Tiêu trực tiếp mời Dương Trình Vạn lên kiệu. Dương Trình Vạn từ chối không được, không lay chuyển được lòng tốt này, liền đồng ý.
Qua hai, ba ngày sau thánh thượng mang lệnh đến báo
Lưu Tương Tả cùng thuộc hạ được khen ngợi, Lục Dịch được thăng làm Ngũ Phẩm Cẩm y vệ
Sau đó một ngày, lại có lệnh, với việc thăng chức vụ của Lục Dịch, giao cho hắn đi tuần tra ở Chiết Giang.
Qua hai ngày ngắn ngủi, hắn thậm chí lại được thăng cấp hai ba lần, đáng tiếc là bọn quan ở Dương Châu đều bị khiển trách, mà trong quá trình phá án, chúng cũng không hỏi thăm đến Lục Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...