Cẩm Y Chi Hạ

Kim Hạ mới vừa ra khỏi khoang thuyền, Nghiêm Thế Phiên liền đẩy người cung nữ, hướng Lục Dịch chống tay lên cằm nói:"Quả nhiên vẫn còn là một tiểu cô nương, có điều vẫn có thể sửa tính được."

"Nàng như vậy là không biết đối nhân xử thế, may nhờ đại nhân khoan dung." Lục Dịch lắc đầu than thở:"Ta cũng là do cha ta, mới đối xử tốt với họ. Đại nhân cũng biết, thủ lĩnh Dương Trình Vạn bị thương lúc trước là thủ hạ đắc lực của cha. Cha ta nhớ tình bạn cũ, lần này còn tìm danh y đến chữa thương cho hắn."

Trong lời nói của Lục Dịch, Nghiêm Thế Phiên cũng không để ý lời hắn nói, lập tức cười nói:"Loại cô nương này không lẳng lơ, cũng không phát triển nhiều, ta cũng không hứng thú, ngươi nhìn người của ta một lượt xem, người nào cũng tốt hơn cô nương kia vạn phần....Ngươi tùy ý chọn lựa, không cần khách khí, ta đảm bảo đêm nay cho ngươi ở cùng cô nương ngươi thích nhất.."

Lục Dịch cười liên tục từ chối:"Không được, không được, các cung nữ ở đây đều là nữ nhân mà đại nhân sủng ái cưng chiều."

"Không cần cùng ta khách khí." Nghiêm Thế Phiên nháy mắt ra hiệu, hai cung nữ chân trần nửa kề vai bên cạnh Lục DỊch:"Ngươi mang bức vẽ đến tặng ta, thực tại ta rất hài lòng, không bằng ngươi hãy chọn hai người hợp ý ngươi để ngày ngày hưởng thụ, chẳng phải tốt sao?"

Lục Dịch không còn cách nào khác, đưa tay đặt lên eo của cung nữ, trên mặt đăm chiêu, một hồi lâu sau mới hướng Nghiêm Thế Phiên nói:"Đại nhân...Thực không dám giấu diếm, ty chức lần này đến đây là có một chuyện muốn nhờ đại nhân giúp đỡ."

"Ngươi và ta hà tất gì khách khí, cứ việc nói ra."

Hình như nói ra chuyện này đối với hắn rất gian nan, Lục Dịch để cung nữ rót rượu vào chén, uống cạn chén mới nói:"Đại nhân ngài có biết cha ta để ta tới Giang Nam giải quyết vụ án này, là muốn ta nhờ vào đó...nhờ đó mà thăng chức một bậc, nhưng trước mắt khoản tu sửa sông chậm trễ vẫn chưa tìm ra được, thánh thượng(hoàng đế) có lẽ không vui...."

Hắn nhìn Nghiêm Thế Phiên, trên mặt cười lúng túng gượng gạo.

Nghiêm Thế Phiên cũng không nói tiếp, chỉ chậm rãi gật đầu, ra hiệu chính mình vẫn đang nghe.

Lục Dịch chỉ có thể tiếp tục nói:"Không biết đại nhân có được hay không giúp ty chức một chuyện, chỉ một câu nói của ngài, có thể...."

"Một câu nói sao?" Nghiêm THế Phiên nhún nhún vai

"Ngài cũng biết, ty chức thấp cổ bé họng, từ khi đến Dương Châu đến nay, liền phát giác quan phủ ở Dương Châu đối với vụ án lần này không quan tâm, chỉ tìm được manh mối ít, mà khi cần phái người đi tìm lại có hạn. Dương Châu tri phủ Phương đại nhân cũng là người của nha môn, nếu như đại nhân giúp ta nhắc nhở một câu, nói không chừng khoản tiền mười vạn lượng tu sửa sông sẽ nhanh chóng tìm ra được, có thể có manh mối." Lục Dịch nói lời này cũng coi như đang nịnh bợ khom lưng uốn gối, ánh mắt cũng vô cùng thành khẩn.

Nghiêm Thế Phiên quan sát hắn, lặng im trong chốc lát, tiện thể cười to nói:"Không dám, không dám, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, ngươi và ta hai nhà đã kết bạn lâu ngày, quan hệ rất mực thân thiết, lời này ta còn đợi đến ngươi nói sao."

Lục Dịch tựa như thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ vui mừng nói:"Đa tạ đại nhân, chờ đến ngày ty chức được thăng chức, chắc chắn sẽ không quên ân đức của đại nhân....Đúng rồi, quà lần này là một chính phẩm, ty chức cũng sẽ cho người mang đến cho đại nhân bức tranh khác, xin đại nhân nhận lấy."


"Ngươi thật hiểu ta."

Nghiêm Thế Phiên cười to, lại kéo người cung nữ ôm vào lòng...

Đêm nay ánh trăng đến đúng lúc, lại vừa có ca hát, hai người bọn họ uống đến canh tư, mới chịu tan tiệc.......

"Đại nhân mời tới bên này."

Thiếu nữ chân trần cầm theo chiếc đèn lồng khéo léo tinh xảo ở phía trước vì là dẫn đường cho Lục Dịch. Lục Dịch đạp chân lên đệm da sói, theo cung nữ xuống khoang tầng hai, cho đến khi đến một gian phòng.

Cung nữ thay hắn đẩy cửa ra:"Đại nhân xin mời nghỉ ngơi, bên trong đã theo ý của chủ nhân an bài thỏa đáng. Đại nhân có cần bất cứ gì, xin hãy kéo chuông trong phòng."

Lục DỊch gật đầu, bước vào bên trong, nghe thấy người cung nữ phía sau nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa. Hắn quay đầu nhìn chốt cửa, suy nghĩ chốc lát, cũng không cài chốt cửa.

Trong gian phòng, bàn tròn cùng với khăn trải bàn gấm vóc, còn có nến đèn, nửa sáng nửa tối, có thể thấy hoa văn rèm giường buông xuống, bên trong hình như có bóng người.

"Ta đảm bảo đêm nay ngươi được ở cùng với người ngươi thích nhất." Hắn nhớ tới lời Nghiêm Thế Phiên vừa nãy nói, không khỏi nhíu mày. Vết thương vừa mới khỏi, uống quá nhiều rượu làm cho thân thể hắn không khỏe, hắn liền vén màn giường liếc nhìn không có hứng thú, lại mệt mỏi ngồi ở trên bàn nghỉ ngơi.

Ánh nến đột ngột nổ một tiếng, hắn cố sức khiến cho mình tỉnh táo một chút, suy nghĩ không biết Kim Hạ ở nơi nào trong khoang thuyền? Hay là ở cạnh phòng của hắn?

Đang nghĩ ngợi, có người tới gõ cửa "Cộc cộc..."

"Ai vậy?"

"Đại nhân, ngài đã ngủ rồi sao? Ta có mang cho ngài nước canh giả rượu." Người ngoài cửa lễ độ nói.

Lục Dịch thầm than thở, đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, một bên giả vờ cởi ủng giày vừa nói:"Vào đi."

Cung nữ đẩy cửa đi vào, cung cung kính kính mà đem bát canh đặt trên bàn, rồi quay ra ngoài, đóng cửa lại.


Lục Dịch ngắm nhìn bát ngọc trên bàn, chẳng muốn uống, đành cởi giày xong vén màn giường, liền giả say nằm xuống nghỉ ngơi. Rèm giường bị xốc lên, hắn giật mình một đôi mắt tròn to rõ ràng đang nhìn hắn, không thể quen thuộc hơn được, chỉ là trông đôi mắt này có dáng vẻ bực tức rất lâu rồi hắn không nhìn thấy, bây giờ hắn nhìn không tự chủ được rất muốn cười.

"Tại sao lại là ngươi?" Hắn nghiêng đầu nhìn, thuận tiện đưa tay thay nàng vén sợi tóc sang một bên.

Kim Hạ tựa như không thể động đậy, nhưng cũng không nói lời nào, cau mày, không biết mình nên làm gì.

Lục Dịch theo ánh mắt của Kim Hạ, phát hiện cánh tay của nàng tuy rằng không nhúc nhích, nhưng ngón tay lại cử động, liền đem tay đặt lên tay của chính mình.

"Có ống đồng." Kim Hạ khi ấy chậm rãi viết lên lòng bàn tay của hắn, ống đồng được đặt ở đâu đó, ở một đầu của nó nhờ vào đó mà nghe trộm. Thứ này thường thấy ở trong phòng giam.

Lục Dịch rõ ràng ý của Kim Hạ, cũng không đồng ý muốn tìm nó, vì đây là địa bàn của Nghiêm Thế Phiên, đương nhiên cũng sẽ không qua khỏi tai mắt của hắn, nếu như trốn tránh, ngược lại sẽ bị hắn nghi ngờ.

"Ta biết." Hắn lại vẽ trên tay Kim Hạ vài nét:" Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Trong mắt của Kim Hạ bỗng nổi giận, vẽ lên lòng bàn tay hắn làm cho ngưa ngứa. Hắn không nhịn được cười phá lên.

Kim Hạ bàn tay cảm nhận được thân thể của hắn có chút nóng lên, Kim Hạ không an tâm viết lên lòng bàn tay hỏi:"Ngài không phải là sốt chứ? Bởi vì uống rượu sao?"

"Không có chuyện gì." Hắn ngắn gọn viết trên tay

Kim Hạ nghiêng đầu nhìn hắn thấy vẻ mặt của hắn mệt mỏi, nhăn mày viết:"Nghiêm Thế Phiên là người thật là khốn nạn."

Lòng bàn tay ngứa ngáy, Lục Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác mỗi chữ Kim Hạ vẽ trên tay mình, cười dịu dàng.

"Hắn bắt nạt ngài sao?" Kim Hạ hỏi

Lục Dịch nhớ tới chuyện nịnh bợ Nghiêm Thế Phiên lúc này, sau đó chậm rãi lắc đầu.


"Ta cảm thấy ngài khi ở trước mặt hắn cũng có vẻ kìm nén bực tức." Kim Hạ tiếp tục hỏi

Hắn suy xét một lúc, trên tay nàng hắn viết hai chữ:"Yếu thế."

Yếu thế?

Trong binh pháp có nói, nếu phe địch so với ta lực lượng hùng mạnh hơn, không còn cách nào khác đánh bại địch chiến thắng, liền phải tỏ ra yếu thế, lơ là đối với phe địch, làm cho quân địch thiếu cảnh giác, sau đó tùy thời cơ mà hành động.

Tựa như Kim Hạ đang chăm chú suy nghĩ hàm nghĩa của hai chữ này, một hồi lầu sau, ngón tay Kim Hạ cũng không nhúc nhích nữa, thấy thế Lục Dịch bèn lấy ngón tay gãi gãi nhắc nhở làm nàng ngứa ngáy.

"Hắn vì sao đưa ta và ngài ở cùng một giường?" Kim Hạ không hiểu việc này.

Lục Dịch thành thật trả lời:"Hắn nói, sẽ cho người thích hợp nhất ở cùng ta." Nghiêm Thế Phiên có thể nhìn thấu, nói thật cũng như hắn đang che giấu chuyện gì đó. Nhìn thấu được điểm này, ở trước mắt mà nói, chỉ cần hai nhà Lục - Nghiêm không bức xé lẫn nhau, cũng không điều gì đáng lo ngại. Huống hồ, hắn xưa nay cũng không muốn cùng Nghiêm gia trở mặt.

Nghe những lời nói này, Kim Hạ lúng túng, lập tức nghĩ đến tác dụng phụ của thuốc mà Nghiêm Thế Phiên đã cho Kim Hạ uống vừa nãy, hắn muốn bỏ thuốc vì mục đích gì đó, vì lẽ đó mà khiến người ta suy nghĩ lung tung.

"Ngài xem hắn có biết bao nhiêu cung nữ, vì vậy mà bắt ta góp cho đủ người." Đây là khả năng lý do hợp lý nhất mà Kim Hạ có thể nghĩ đến.

Lục Dịch lặng yên, lặng yên quay đầu giương mắt nhìn Kim Hạ, dùng tay vẽ lên lòng bàn tay nàng:"Ta không vừa ý."

Kim Hạ lặng yên, tỏ vẻ cũng không vừa ý, nằm im một hồi cảm thấy cái bụng ùng ục kêu,lúng túng ngắm nhìn Lục Dịch.

"Đói bụng sao?" Hắn mở miệng hỏi

Kim Hạ gật đầu, việc này không thể trách nàng, gặp Nghiêm Thế Phiên ở trên chiếc thuyền kỳ quái này, chẳng trách Kim Hạ luôn đề phòng, đương nhiên là không đụng vào thức ăn gì, trước mắt đã là canh tư, tự nhiên đói bụng cồn cào.

"Ta bảo bọn cung nữ làm một chút đồ ăn mang đến." Lục Dịch muốn đứng lên, lại bị Kim Hạ kéo lại.

Kim Hạ lo sợ, nói nhỏ:"Bọn họ có thể trộn lẫn vào trong thức ăn."

Lục Dịch nói:"Nhuyễn Cân Tán đều ăn qua, ngươi còn sợ gì sao?" Hắn nửa ngồi dậy, kéo sợi dây thừng bên giường.

"Ngươi muốn ăn cái gì?" Hắn mở miệng hỏi.


Dù sao Lục Dịch cũng ở bên cạnh, Kim Hạ cũng dũng cảm hơn nói:"Ăn cái gì đều được."

Lục Dịch gật đầu, trong ánh mắt hiểu tâm ý

"Ta muốn ăn...bát mì thịt bò.." Kim Hạ kích động nói to.

Lúc này cung nữ gõ cửa đi vào, Lục Dịch căn dặn muốn một bát mì thịt bò, cung nữ vâng lời ra ngoài, một lát sau qủa nhiên bưng bát mì nóng hổi vào phòng đặt lên bàn.

Kim Hạ than thở:"Xem ra trong bếp vẫn còn đồ ăn." Sau khi than thở, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện có vấn đề, chính mình vừa rồi bị trúng độc nhuyễn cân tán trong rượu, trên người không còn chút sức lực nào, cánh tay không thể nhấc lên nổi, làm sao có thể ăn mì.

Kim Hạ đang hoang mang lo lắng, Lục Dịch ngồi xuống, bưng lấy bát mì,dùng đũa quấn mì sợi trực tiếp đưa lên miệng nàng:"Ngươi ăn mau đi."

Tuy rằng không còn cách nào khác, nhưng với thân phận của Lục Dịch, làm sao có thể để hắn làm việc này, Kim Hạ nhẫn nhịn trong bụng nói:"Hay là chờ ta cử động được, lát sẽ ăn."

"Ngươi nhanh lên một chút, tay ta tê hết rồi đây." Ngữ khí của hắn không thể không nghi ngờ.

Lúc này Kim Hạ thật sự hối hận, sớm biết liền nói là muốn ăn bánh ngọt hay là quế hoa cao, dầu gì cũng có thể gặm được, lại một mực đòi ăn mì, bây giờ trở nên bất tiện.

Lục Dịch chậm rãi cho ăn, Kim Hạ từ từ ăn, trong lúc không để ý thì bát mì đã hết sạch.

"Nhuyễn cân tán thời hiệu cũng không lâu, ngươi ngủ một giấc, tỉnh lại thì có thể sẽ hết."

Hắn để Kim Hạ từ từ nằm xuống, theo đó hắn cũng nằm xuống.

Kim Hạ vẫn còn muốn nói:"Ở chỗ này như vậy...làm sao ta có thể ngủ được."

Lục Dịch không nói gì, chậm rãi đưa tay nắm chặt lòng bàn tay.

Đại khái là do phát sốt, tay hắn ấm áp lạ thường, Kim Hạ tự nhủ ngày mai sau khi trở về trại quan, nhớ đi bốc thuốc theo toa thuốc mà Thẩm phu nhân viết để lại cho Lục Dịch uống.

Sau đó mệt mỏi ngáp dài, sau đó thì....Kim Hạ ngủ thiếp đi.

Ngay bên cạnh, có người vững vàng đều đều tiếng thở, Lục Dịch nghiêng người sang nhìn Kim Hạ. Tại thuyền này, lại là địa bàn của kẻ thù, nhưng ngược lại cũng không phải tất cả mọi chuyện đều khiến hắn chán ghét, hắn nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui