Cam Và Sao


Ngủ nhờ trong căn lều nhỏ của bà lão cả một đêm, sáng thức dậy Giai Tuệ nhỏ nói cảm ơn với bà lão rồi lên đường chuẩn bị đi tìm anh trai của mình.

Nhưng Giai Tuệ khi ấy chỉ mới 8 tuổi, việc tìm người đã vượt quá khả năng của cô bé.

Tìm xuất 2 ngày liền, cô bé đã đói khát đến rã rời cả người, mẩu bánh mì kia cũng không đợi được anh trai cô nữa.

Giai Tuệ tìm một chỗ ngồi thoáng dưới gốc cây các đó không xa là trung tâm thương mại để cho anh trai dễ nhìn thấy rồi lấy mẩu bánh mì kia ra ăn.

Không đợi được anh trai tìm thấy mình nhưng cô đã được vợ chồng họ Bạch - bạn cũ của ba mẹ cô nhìn thấy.

Khi bà Bạch nhìn thấy Giai Tuệ bà ngạc nhiên đến thất thần vội bảo tài xế dừng xe lại rồi đưa Bạch Dương đến chỗ Giai Tuệ đang ngồi.

Giai Tuệ thấy có người đến bèn ngước đầu lên thì ngạc nhiên phát hiện người đứng trước mặt mình là bà Bạch và người bạn thân lâu ngày không gặp của mình.

Gia Tuệ xúc động không kìm được nước mắt rơi lã chã.

Hôm đó Giai Tuệ được bà Bạch đưa về nhà, bà Bạch ôn nhu nhờ bảo mẫu trong nhà chuẩn bị nước tắm cho Giai Tuệ rồi bà lại dặn dò dì Trần làm một bàn thức ăn ngon.

Đợi lúc Giai Tuệ tắm xong thức ăn cũng được dọn ra hết.

Đã lâu lắm rồi cô bé chưa được ăn ngon như thế này.

Cô bé lịch sự nói cảm ơn với mọi người rồi bà Bạch bảo cô ngồi vào ăn.

Giai Tuệ ăn như hổ đói.

Nhìn thấy cảnh này bà Bạch không khỏi xót thương cho cô.


Đợi đến lúc cô ăn xong hết, bà Bạch mới hỏi cô sự tình.

Bởi khi bà đọc báo thì được biết cả nhà cô đã qua đời giờ đây cô bé lại xuất hiện ở đây như một kì tích.

Giai Tuệ kể lại tất cả những gì mình và anh trai gặp phải trong nửa năm qua không thêm không bớt những cũng đủ để người nghe cảm thấy thương xót.

Giai Tuệ cũng nhờ vợ chồng họ Bạch tìm anh trai giúp mình.

Chỉ trong vỏn vẹn nửa năm mà cô bé Giai Tuệ đã mất đi ba người thân yêu thương cô nhất, mất đi ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Hạt giống hận thù từng lúc nảy mầm trong tâm trí cô bé Giai Tuệ mới chỉ có 8 tuổi ấy.

Tối hôm ấy Giai Tuệ ngủ cùng Bạch Dương, trước khi ngủ cô bé bảo Bạch Dương cho mình mượn một tờ giấy một cái bút và một chiếc hộp nhỏ.

Sau khi Bạch Dương lấy cho Giai Tuệ, Giai Tuệ liền cầm bút viết lên tờ giấy biển số của chiếc xe khiến cả gia đình cô tan nát chỉ sau một đêm.

Viết xong Giai Tuệ gập tờ giấy vào, đặt vào trong chiếc hộp nhỏ rồi cẩn thận cất đi.

Bởi cô sợ, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất, quên đi sự tồn tại của nó.

Sáng hôm sau, vợ chồng họ Bạch quyết định nhận nuôi cô, làm cho cô một thân phận mới nhưng vẫn giữ họ tên của cô lại.

Quay trở lại hiện tại, Giai Tuệ gọi điện hẹn gặp Bạch Dương xong bèn mở xem số dư trong tài khoản ngân hàng của mình vì cô muốn mua một số thứ chuẩn bị cho sau này.

Mấy năm nay nhờ vào việc là sinh viên đại học Thanh Hoa Giai Tuệ nhận thiết kế cho mấy bìa báo, tạp chí thời trang, thiết kế chỉnh sửa trang phục cho một vài nhãn hiệu thời trang cũng kiếm được kha khá.

Cô cũng tích góp được khá nhiều giờ đây đã đến lúc dùng rồi.

Thấy gần đến giờ hẹn, Giai Tuệ trang điểm sửa soạn qua loa rồi đến chỗ đã hẹn trước với Bạch Dương.

Vừa gặp Bạch Dương hai cô gái trò chuyện kể lể nỗi vất vả sinh viên năm tư cho nhau nghe.

Vốn Bạch Dương đang là

sinh viên năm tư khoa quản lí kinh doanh của Đại Học Bắc Kinh.

Hàn huyên đôi câu Giai Tuệ bỗng nhớ đến chuyện gì đó nói:

"Dương Dương cậu giúp tớ nghe ngóng xem tối nay anh ta có ở bệnh viện hay không?"

"Bác sĩ Lâm ấy hả? Cậu định bắt đầu từ anh ta à?" Bạch Dương nghi hoặc hỏi lại Giai Tuệ.

"Ừ.

Lúc đầu tớ định bắt đầu từ người kia nhưng quá nguy hiểm sợ sẽ để lộ sơ hở dễ bị điều tra ra.

Nên lúc đọc tin thấy bạch nguyệt quang của vị bác sĩ Lâm kia tớ đã quyết định chọn anh ta làm mục tiêu đầu tiên.

Dương Dương cậu nghĩ xem lúc tớ quyết định bắt đầu thì lại có cơ hội tốt như vậy.


Có phải ông trời cũng muốn đứng về phía tớ, giúp tớ trả thù lũ khốn khϊếp kia không?"

Giai Tuệ cười tươi đáp nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa nhiều điều sâu xa mà không phải ai cũng hiểu được.

Bạch Dương nhìn ra ý vị sâu xa trong câu nói cùng với biểu cảm của Giai Tuệ tức giận nói:

" Tuệ Tuệ, cậu bị ngốc hả sao cậu không để ba mẹ tớ giúp cậu tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi chỉ cần cậu muốn thì học sẽ sẵn lòng giúp.

Tại sao cậu cứ phải dấn thân vào nguy hiểm làm gì chứ?"

Giai Tuệ thở dài đáp:" Tớ không muốn nợ chú gì nữa, 13 năm nay nhờ chú gì nhiều quá rồi.

Tớ sợ sau này dùng mạng cũng không trả nổi."

Nghe thấy câu này Bạch Dương lại càng bực mình hơn quát to:" Cậu trả cái gì chứ? Chẳng lẽ ba mẹ tớ lại thiếu tí tiền nuôi cậu học này à?

Lại còn cái gì mà đền mạng, não cậu có phải bị úng nước rồi...."

Chưa kịp nói hết câu đã bị Giai Tuệ cướp lời :" Được rồi được rồi, tiểu thư Bạch à tớ biết cậu muốn giúp tớ, không muốn thấy tớ dấn thân vào nguy hiểm.

Nhưng thù của tớ tớ phải tự trả sau này mới ăn nói được với ba mẹ chứ.

Vậy giờ cậu có giúp tớ nghe ngóng không đây?

Cậu nghe ngóng giúp tớ là đã góp phần vào cuộc trả thù của tớ rồi.

Đợi đến sau này trả thù xong tớ đưa cậu đi du lịch nhé, được không? "

Bạch Dương biết mình không cãi lại được cô ấy đành thở dài đáp:

" Được rồi đợi tớ chút.

Nhưng mà cậu phải hứa đấy nhé tớ muốn đi Hồng Kông cậu phải đưa tớ đi."

Giai Tuệ hứa với cô ấy.


Nghe Giai Tuệ hứa xong Bạch Dương lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho ai đó nói vài câu rồi cúp.

Bỗng nhớ đến chuyện gì đó Bạch Dương nhanh chóng thay đổi biểu cảm nói với Giai Tuệ:

" Này sáng nay tớ thấy bài đăng trên Weibo của cậu không phải cậu định biến mình thành thế thân của cô nàng Tố Nhi kia chứ?" Dù đã đoán ra bảy mươi phần trăm nhưng Bạch Dương vẫn muốn hỏi Giai Tuệ

Giai Tuệ nở nụ cười chói lóa đáp:"Chỉ có cậu mới hiểu tớ yêu cậu..."

Bạch Dương lại được phen ngạc nhiên nữa.

Không kìm được cảm xúc mà hỏi tiếp.

"Cậu biết cậu với cô ta chỉ giống nhau một chút về ngoại hình thôi không.

Còn tính cách thì khỏi phải nói hai người khác nhau một trời một vực.

Cậu thì kiên cường mạnh mẽ không chịu khuất phục trước số phận, nếu cậu muốn làm gì thì sẽ làm bằng được có ông trời cũng không ngăn cản được cậu.

Còn cô Tố Nhi kia mỏng manh yếu đuối dễ vỡ.

Cậu nghĩ xem cậu làm thế thân của cô ta kiểu gì?

Còn chưa kể đến trường hợp vị bác sĩ Lâm kia không cần đến thế thân thì cậu định tính như nào?"

Nói xong một tràng dài Bạch Dương thở hổn hển lấy hơi chuẩn bị nói tiếp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận