Tắm rửa thay bộ quần áo ướt nhẹp, cả người sạch sẽ nằm trong chăn, một hàng lệ chảy dài trên gương mặt xuống đến góc tai, trong đầu đều toàn là những hình ảnh mờ nhạt kia của mười năm trước.
Đó là một tòa biệt thự sang trọng nằm giữa núi rừng..trang hoàng theo phong cách Địa Trung Hải, trong phòng khách to lớn cực kì vui vẻ.
“Tưởng Niệm, đến đây, lại đây, lại đây với ba Diêm nào.” Ngồi trong phòng khách là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, tóc bên mang tai ở hai bên đã bạc đi không ít, nhưng khí chất thì vẫn hơn người như vậy.
Một cô bé nhỏ mặc bộ áo dài màu trắng in hoa đang ở một bên cùng Diêm Thương Tuyệt nhìn mô hình xe thể thao, búi hai bím tóc sừng dê, vẻ mặt vốn đen thui lúc này đã có chút ửng hồng, lanh lợi đi đến vị trí của người đàn ông trung niên kìa, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ba Diêm.”
Một tiếng ‘ba Diêm’ này làm cha mẹ Diêm gia vô cùng vui vẻ, bởi vì cô đến đã làm căn nhà vốn nhạt nhẽo này thay dổi bắt đầu trở nên ấm áp, khiến quan hệ giữa vợ chồng hai người họ và con trai cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, cho nên lúc kế hoạch thay đổi con trai vừa kết thúc, bọn họ liền mạnh mẽ yêu cầu Tưởng Niệm và mẹ cô cùng đến Diêm gia làm khách, nhớ lúc con trai khi trở về câu đầu tiên nói liền là: “Ba mẹ, thực xin lỗi.” Cả hai người già đều cực kì vui mừng, xem ra không có uổng phí tâm tư.
Mặc dù vẫn còn lạnh nhạt như vây, nhưng so với bình thường vừa thấy mặt đã rất tực giận là được rồi? Nghĩ đến ngày mai là sinh nhật Tưởng Niệm, bọn họ nhất định phải vì cô ra đời mà chúc mừng thật tốt, thứ nhất là vì quan hệ cha con của hai người họ được giảng hòa. Thứ hai cũng chính là vô cùng cảm ơn Tưởng Niệm, ông có thể cùng con trai ngồi chung một chổ nói chuyện phiếm cũng là công lao to lớn của cô nha! Hơn nữa hai vợ chống họ cũng cũng yêu thích đứa trẻ này, đứa trẻ 8 tuồi này luôn nhu thuận khiến người ta phải đau lòng, bọn họ nghĩ muốn bảo vệ cô, thậm chí hết thảy sự xúc động dều dánh cho cô, đây thật là một cảm giác kì lạ……..
Yêu thương ôm Tưởng Niệm ngồi trên đùi ông, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, vẻ mặt thật dịu dàng nói:”Ngày mai là sinh nhật Tưởng Niệm, Tưởng Niệm muốn trải qua như thế nào?”
Lời kia vừa nói ra, khiến Cố Nguyệt Như vốn đang ngồi ở một bên mỉm cười nhẹ nhàng mà nhìn mọi thứ trước mắt bỗng cứng lưỡi, này…
Lúc này Tưởng Niệm đang ngồi trên đùi Diêm ba cũng đờ người, ngày sinh nhật! Ba chữ này xa lạ biết bao nhiêu à! Trong 8 năm cuộc sống của cô chưa bao giờ nghe thấy đó!
Nước mắt ‘lách tách’ rơi xuống, trên vạt áo dài màu trắng là từng đóa lệ hoa, có người muốn cho cô một ngày sinh nhật-----có tưởng tượng được không? Người chưa từng trải qua ngày sinh nhật như cô lúc này có bao nhiêu là cảm động, cái người vốn được gọi là ‘cha’ kia nên trải qua cùng cô, nhưng 8 năm rồi! cô không biết ông đang ở đâu? Còn sống hay đã chết?
Vì gia cảnh (hoàn cảnh gia đình) không tốt, bắt đầu từ lúc cô hiểu chuyện, sẽ không ở trước mặt mẹ nhắc đến, còn mỗi khi đến sinh nhật cô, ban đêm lúc không người mẹ sẽ ngồi một mình ở trong sân khóc thầm, miệng gọi: “Hạo.”
Cô biết đó là tên của người đàn ông gọi là ‘cha’ kia, nhìn mẹ đau khổ như vậy, trong lòng cô càng thêm hận người đàn ông kia!
“Cha.” Nhào vào trong ngực Diêm ba, không kiềm được lòng mà thốt ra, có trời biết! cô khát vọng có được tình thương của cha biết bao nhiêu, từ một gia đình nhỏ khó khăn cũng chỉ có cô và mẹ cùng nhau sinh sống, lại mệt mõi, lại khổ, lại đau, lại đói, lại lạnh…Người được gọi là ‘cha’ kia chưa từng giúp cô và mẹ gánh vác một chút, cho nên trong lòng co-----hận ông, oán ông, thậm chí xem thường ông.
Một cảnh này, ấm áp như vậy, cảm động như vậy, cảm xúc của người có mặt cũng ngổn ngang, ngay cả người con trai luôn luôn lạnh lùng như Diêm Thương Tuyệt lúc này đôi mắt cũng đỏ hoe!
Hắn vốn không biết cô lại khát vọng có tình yêu thương của cha như vậy, ngày đầu tiên lúc hắn biết cô thì đã biết cô không có cha, sống nương tựa cùng mẹ cho đến bây giờ, rất nhiều lần bọn họ cùng nhau nấu nước, lúc cùng nhau cày cấy thì đột nhiên có một đám nhóc ném đá nhỏ về phía cô, hung dữ nói: “Đồ con hoang, đồ con hoang.”
Hắn từng hỏi cô ‘cha đâu?’, cô vui vẻ nói ‘cha đến một nơi rất xa, nghe nói nơi đó có thể kiếm rất nhiều tiền, cha nói năm cha trở về sẽ dẫn em và mẹ vào thành phố, để em học trường tốt nhất, mặc quần áo đẹp nhất, cha rất thương em và mẹ’.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn từ trong ánh mắt cô, hắn đọc được sự bi thương, nỗi bi thương dày đặc như thế, từ đó về sau trong thôn không ai dám ăn hiếp cô, càng không có ai ném đá hung dữ kêu ‘đồ con hoang’, bởi vì hắn sẽ đánh họ gần chết.
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, về sau cha sẽ rất yêu thương Tưởng Niệm, chỉ cần là thứ Tưởng Niệm muốn cha đều sẽ khiến con vui vẻ, có được không?” Yêu thương như thế, Diêm ba dùng giọng ấm áp như vậy để nói là trước nay Diêm Thương Tuyệt chưa từng thấy qua, nhất thời trong lòng hắn có chút chua xót.
Diêm ba dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của Tưởng Niệm, lại lấy chiếc cằm có nhiều râu cọ xát trên đỉnh đầu cô, dáng vẻ chính là một người cha hiền.
Cố Nguyệt Như nhìn cảnh này trong lòng không khỏi đau khổ, cô biết con gái vẫn rất muốn cha, nhưng lại sợ cô đau lòng, cứ thế không bao giờ nhắc đến ở trước mặt cô, cô bé chỉ thường nói ‘con có mẹ, con đã rất hạnh phúc, những người khác không tồn tại trong lòng con đâu’, cô biết! những người khác trong lời con gái thường nói chính là ‘cha’.
Trài tim--------đau, chết lặng, hít thỡ cũng trở nên dồn dập rồi.
“Cha, con muốn đến đường Phù Giang nơi đó có bánh ngọt dâu tây của ‘cha tốt’.” Mang theo vệt nước mắt giàn giụa, Tưởng Niệm hạnh phúc ngước đầu, hai tay vòng lên cổ Diêm ba.
“Này! Nơi đó rất xa.” Diêm Thương Tuyệt nãy giờ không lên tiếng hơi cau mày, kiêu ngạo hất cằm lên, vẻ mặt khi dễ.
Hơn nữa nơi đó còn thương xảy ra tai nạn giao thông! Không biết sao khi vừa nhắc đến như vậy trong lòng hắn hơi lo lắng.
"Em thích, không được sao!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...