"Tưởng Niệm, thật xin lỗi! Anh xin lỗi em vì tất cả những việc đã làm với An gia, cũng muối gửi lời xin lỗi đến từng người của An gia, anh biết cách làm của anh có chút cực đoan, nhưng lúc đó anh chỉ muốn làm mọi cách để có được em, có lẽ khi đó anh đã thích em rồi, có thể trước đó, anh vẫn cho là anh muốn trả thù em, đều không phải!
Anh càng ngày càng cảm thấy không thể xa rời em, em biết không? Khi Cảnh nói em có con thì anh cảm thấy thật hạnh phúc? Cái tình cảm huyết thống đó, anh khó có thể hình dung, thật sự, anh những tưởng rằng đời này anh sẽ không bao giờ nói với bất kì người phụ nữ nào những lời sến súa này, nhưng bây giờ anh mới biết không phải là anh không thể nói, chỉ ta chưa gặp được đúng người, hiện tại anh đã gặp được, anh muốn ngày ngày nói cho cô ấy nghe, anh muốn tặng cả thế giới của mình cho cô ấy, chỉ để nhìn thấy cô ấy cười, anh yêu em, anh yêu em, Tưởng Niệm." Diêm Thương Tuyệt đột nhiên sắc mặt nặng nề nhìn Tưởng Niệm.
.
Tưởng Niệm hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói với mình những lời này, trong ấn tượng của cô Diêm Thương Tuyệt là cao ngạo, là tự phụ, không ai có thể sánh nổi, nhưng là bây giờ anh lại nói những lời dịu dàng như nước với cô như vậy, không cảm động là giả.
Nhưng là, những tổn thương anh làm với An gia là sự thật!
"Em yên tâm, anh lập tức gọi điện thoại để An Nguyệt Lê bình an vô sự ra ngoài, sẽ trả lại xưởng gỗ cho An gia, chỉ cần em đừng giận anh nữa." Diêm Thương Tuyệt cũng biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ sợ cô nhất mực cự tuyệt anh, liền giơ hai tay lên, vô cùng thành khẩn mà nói "Anh thề! Về sau anh sẽ không bao giờ đánh em, anh mà có đánh em, thì.
.
.
cả đời về sau sẽ bị liệt, hoặc là chết.
.
.
." Không chốn chôn thân, thế nhưng nửa câu còn chưa nói ra, liền bị Tưởng Niệm che miệng.
Diêm Thương Tuyệt vui mừng dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của cô, sau đó kéo cô cười, nắm chặt "Em tha thứ anh sao?"
*Hoa lê đẫm mưa: Thành ngữ chỉ vẻ đẹp của người cong gái khi khóc.
Tưởng Niệm hốt hoảng rút tay về, mắt nhìn về phía nơi khác, cô không muốn trả lời anh.
Cô đồng thời cũng đang tự hỏi, cô nên tha thứ anh sao?
Cô có đứa bé của anh, chẳng lẽ.
.
.
.
Nhưng là cô vì đứa bé mới muốn tha thứ anh sao?
Cô không biết, cô cũng vô cùng rối loạn.
"Bây giờ có thể không cần trả lời anh vội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thật sự yêu em, kể cả phải thay đổi, trở thành người khác nếu em muốn, ta cũng sẽ cố gắng làm thật tốt, dfienddn anh sẽ hết lòng hết dạ yêu thương em và bảo bối." Diêm Thương Tuyệt sợ cô cảm thấy khó khăn, liền cho cô đường lui.
Anh không phải ép cô, thật sự không phải!
Tưởng Niệm không biết làm sao hình dung tâm tình lúc này, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, tóm lại trong đầu vô cùng choáng váng mơ hồ.
"Anh sắp đi ra ngoài, Lý Băng cùng Cố Phúc đã đền tội rồi, nhưng là Emma còn chưa bắt được, anh đã điểu tra, mẹ em thật sự là bị Lý Băng hại chết, nguyên nhân anh đã không cẩn thận nói với em rồi, tốt nhất em hãy ở trong biệt thự, chờ anh bàn giao lại công việc của công ty rồi cùng em đi Ireland, chúng ta đến đó kết hôn, thuận tiện đi thăm Mã Lệ, Mac Tư có được hay không?" lieqiudoon Diêm Thương Tuyệt ôm đầu cô đặt trong vòm ngực rắn chắn của mình.
Nước mắt Tưởng Niệm trào ra, thanh âm của cô khàn khàn không được "Anh nói thật? Cái chết của mẹ em có liên quan đến bà ta?"
Diêm Thương Tuyệt đau lòng giúp cô lau nước mắt "Đúng vậy, anh sẽ bắt bà ta phải đền tội, yên tâm"
Tưởng Niệm cảm động ôm thắt lưng của anh, cô thật sự muốn cảm ơn anh, mặc dù anh đã làm những chuyện khó có thể tha thứ, nhưng là anh cũng giúp điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ, mẹ ở trên trời cũng có thể an nghỉ, cô thật sự biết ơn anh.
Cảm thấy ngang hông tay, Diêm Thương Tuyệt dịu dàng cười một tiếng, xem ra cô tha thứ mình.
"Được rồi đừng khóc, bây giờ em đang mang thai, phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, trong hai tròng mắt đều là chân tình.
Ai sẽ nghĩ tới điều này một người đàn ông ngang tàng bạo ngược giờ phút này lại vì một người phụ nữ mà rơi nước mắt?
Tưởng Niệm vùi trong ngực anh, nghe được nhịp tim của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, ngượng ngùng cười một tiếng "Về sau, không cho phép anh hút thuốc, mặc dù em chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng là trên người anh mùi thuốc là rất nồng, không tốt cho đứa bé, cho nên, anh phải cai thuốc."
Diêm Thương Tuyệt nghe lời cô..., cảm giác đôi tay nhỏ bé kia ngăn cấm mình, giống như là là **hai người, hô hấp khẩn trương, truyền nhiệt lượng cho nhau.
"Anh yêu em." Diêm Thương Tuyệt khẽ mở môi mỏng, gần sát bên tai của cô, khẽ phả hơi nóng.
Thân thể Tưởng Niệm lập tức giống như bị mê muội, trở nên nóng hầm hập, cô đỏ mặt muốn đẩy Diêm Thương Tuyệt ra, nhưng lại bị anh ôm chặt thêm "Buông ra"
Hai người thân mật dán chặt vào nhau, cô có thể rõ ràng cảm giác điểm nhiệt lượng giữa hai chân kia, cô bắt đầu lo lắng cựa quậy.
"Đừng động, sẽ phát hỏa." Diêm Thương Tuyệt nói liền không biết xấu hổ lấy chân cô quấn lên cái hông cường tráng của mình, sau đó khi cô vẫn đang chìm trong kinh ngạc, hung hăng tiến vào u cốc.
Tưởng Niệm hít sâu một hơi, gắt gao cắn chặt khóe miệng, nhìn anh chằm chằm, anh.
.
.
.
vô sỉ.
Diêm Thương Tuyệt lật người lên trên, trên người Tưởng Niệm điên cuồng chuyển động.
.
.
.
Gần trưa, Tưởng Niệm mới tỉnh, nhưng khi tỉnh lại đã không có Diêm Thương Tuyệt bên cạnh, chỉ có vết lõm trên gối đầu này nhắc nhở cô, đau đớn trên người là bởi vì anh.
.
.
cùng cô ân ái.
Cô rửa mặt qua loa một chút rồi xuống lầu, cô cảm thấy rất kỳ quái, tại sao không thấy đại thúc, cô muốn tự mình nói với anh tiếng cảm ơn đâu rồi, anh đã đi chưa?
"Cô đang tìm Tô tiên sinh?" Tưởng Niệm vừa mới xuống lầu thì Lily đột nhiên từ phòng bếp đi ra, cô ta tức giận phách lối đứng ở sau lưng Tưởng Niệm khinh thường nói.
Tưởng Niệm xoay người nhìn Lily, mặc dù cô ta không thích mình, mình đối với cô ta cũng chẳng có thiện cảm gì, nhưng là, cô cũng không phải là muốn đối đầu, die,n; da.n đối với ai cũng không hòa nhã, chỉ cần cô ta không chọc ngoáy mình, mình cần gì phải đấu khẩu với cô ta, cô khẽ động khóe miệng hỏi "Cô biết anh ấy đi đâu sao?"
Lily ngạo mạn vỗ tay một cái, nhìn ngoài cửa lớn "Mới vừa rồi tôi nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài, anh ấy nhờ tôi chuyển lời đến cô, đợi cô tỉnh lại đi ra khỏi biệt thự tìm anh ấy, anh ấy giống như có chuyện gì đó, rất cấp bách."
Tưởng Niệm hoài nghi nhìn cô.
"Cô muốn tin hay không thì tùy cô." Lily nhìn khinh bỉ cô một cái rồi lại đi vào phòng bếp.
Tưởng Niệm đứng tại chỗ nhìn cô ta bóng lưng rời đi, nghĩ tới, cô ta không có lý do gì lừa gạt cô chứ?
Nhún vai một cái liền đi về hướng cửa lớn của biệt thự, đúng lúc cô mới vừa đi ra khỏi cửa thì Lily liền lén lén lút lút từ phòng bếp ra ngoài, sau đó nhìn xung quanh một chút, phát hiện không ai, mới lấy điện thoại di động ra, tìm số "A lô, cô ta đã ra ngoài."
Nói xong liền khẩn trương cúp điện thoại, oán hận nhìn theo hướng đi của Tưởng Niệm, đừng trách tôi, cô đã mang thai đứa bé thiếu gia, ta không thể nào giữ cô laik, cũng không ai có thể giúp cô rồi, cô chỉ có thể dựa vào mình.
Tưởng Niệm đi ra ngoài thì cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Thước Cảnh, cô cau mày nhìn xung quanh một chút, vẫn không có, xem ra cô là bị lừa rồi, cô ta thật sự muốn giày vò cô.
"Tưởng Niệm!?" Lúc Tưởng Niệm xoay người chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên một giọng nói đàn ông quen thuộc.
Là tiếng của đại thúc!
Tưởng Niệm mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Thước Cảnh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, trong lòng khẽ xót xa, bởi vì mình, anh không tắm thay quần áo sao? Pxxf.
Vành mắt đỏ hoe, đặt đôi tay ở hai bên miệng, hô to với Tô Thước Cảnh đang ở bên kia đường "Đại thúc, anh ở bên đó làm gì?" Nói xong liền cười khanh khách đi tới anh.
Tô Thước Cảnh cũng cau mày khó hiểu, tại sao Tưởng Niệm lại ra bên ngoài biệt thự? Mới vừa rồi người giúp việc kia không phải nói Tưởng Niệm một mình đi ra ngoài sao? Hại anh lo lắng chạy đến, nhưng không thấy cô, anh lại đi tìm dọc theo đường lớn.
Tối hôm qua, Diêm Thương Tuyệt đột nhiên nổi điên, bắt anh đi ra ngoài, anh đương nhiên không đồng ý, sợ Tưởng Niệm biết anh không có cùng với cô, oán hận anh, lầm tưởng anh và Tuyệt thông đồng với nha, cho nên đánh chết anh cũng không rời đi.
Nhưng là không biết từ lúc nào cái đồ vô lại đó thừa dịp anh ngủ liền ôm Tưởng Niệm đi, chờ sau khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy cô, còn tưởng rằng cô đi đâu mất, lúc đang định đi ra ngoài tìm, Tuyệt ghé tai nói cho anh biết, Tưởng Niệm ngủ thiếp đi rồi, nên đừng đi đánh thức cô ấy.
Khi đó trong lòng anh tự hỏi, bọn họ làm lành rồi?
Chỉ cần cô sống thật tối, anh cũng chỉ quan tâm cô có được hay không?
Tưởng Niệm cùng Tô Thước Cảnh đi tới giữa đường.
"Em đứng ở nơi đó chờ tôi là được rồi, không cần chạy loạn." Tô Thước Cảnh nhìn cô sải bước đi về phía mình, khẩn trương hô, không hề nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc màu ô tô đen không biển từ từ hướng bọn họ chạy đến .
Đúng lúc Tưởng Niệm vừa đi tới giữa đường, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc giống như phát điên, nhấn ga muốn đâm thẳng tới.
"Cẩn thận!" Tô Thước Cảnh một nghiêng đầu, nhìn chiếc xe kia càng ngày càng gần, hô lớn.
Tưởng Niệm ngây ngốc tại chỗ, không rõ nguyên do nhìn dáng vẻ của anh đột nhiên trở nên vô cùng kích động.
"Rầm —" một tiếng, xe đụng phải Tô Thước Cảnh, Tưởng Niệm bị Tô Thước Cảnh đẩy ra.
Tưởng Niệm bất ngờ không kịp phòng ngự đã bị đẩy ngã trên mặt đất, nghe được âm thanh kia, sợ tới mức hồn bay phách tán.
Tô Thước Cảnh bị nắp động cơ xe hơi đụng phải lăn qua kính chắn gió, sau đó lại lăn xuống, rơi xuống đất nằm bất động.
Nhìn thấy vũng máu ghê rợn kia, Tưởng Niệm mới phục hồi tinh thần lại, cô lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, quỳ gối bên cạnh Tô Thước Cảnh, ôm anh đầu vào trong ngực "Đại thúc?! Anh làm sao vậy? Nói chuyện với em, nói chuyện! Đại thúc!!!!!" cô khóc khóc không thành tiếng.
Tô Thước Cảnh cố gắng muốn mở mắt, nhưng là một chút hơi sức cũng không có, anh không có cách nào thấy rõ được gương mặt của Tưởng Niệm rồi." Không sao, đừng khóc" dieendaan lời của anh, nói không còn hơi sức "Hứa với anh, hãy sống một cuộc sống hạnh phúc, chăm sóc thật tốt cho mình và đứa bé, hãy sống giúp anh phần còn lại.
.
.
thật tốt.
.
.
.
Sống thật khỏe.
.
.
.
Thay.
.
.
.
Thay anh…"
"Anh sẽ không bị làm sao cả, anh sẽ không làm sao cả, em lập tức gọi xe cứu thương, anh sẽ không xảy ra chuyện gì, có nghe hay không! Em không cho phép anh có chuyện." Tưởng Niệm sụy đổ quỳ ở nơi đó.
"Em biết không? Em cười.
.
.
Cười.
.
.
đôi đẹp mắt nhất, từ lần đầu tiên.
.
.
.
Nhìn thấy em.
.
.
.
anh.
.
.
.
trong lòng.
.
.
Liền tràn ngập màu hồng.
.
.
.
Màu đỏ.
.
.
Hoa hồng.
.
.
Em nghĩ muốn làm em cười.
.
.
Thật vui vẻ.." từ miệng Tô Thước Cảnh càng ngày càng nhiều máu phun ra, thanh âm cũng càng ngày càng yếu dần.
Tưởng Niệm nắm tay của anh áp vào mặt mình "Đại thúc, chỉ cần anh khỏe lại, mỗi ngày em đều cười cho anh xem, có được hay không?"
Cô không có cách nào chịu đựng nỗi đau mất đi một người thân nữa, loại cảm giác đó khiến cô phát điên, cô không muốn mất anh!
"Anh.
.
.
.
Anh không thể cùng với em.
.
.
Đồng ý với anh, sống thật tốt.
.
.
ở cùng với Tuyệt, em sẽ.
.
.
Hạnh phúc, thay anh sống thật tốt.
.
.
.
Anh yêu em." Tô Thước Cảnh nói xong câu cuối cùng, liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, mang theo tình yêu khắc cốt ghi tâm đối với Tưởng Niệm.
Anh kiếp này không có gì phải tiếc nuối, bởi vì anh rốt cuộc nói với cô rồi.
.
.
.
Anh yêu em.
.
.
"Đại thúc!!! Em cầu xin anh, mở mắt nhìn em, đừng đi, đừng rời xa em.
.
.
Anh đi rồi, em phải làm thế nào? Anh là màu sắc rực rỡ trong cuộc sống của em, em cầu xin anh, tỉnh lại.
.
.
Tỉnh lại" Tưởng Niệm ôm anh khóc đến mức thương tâm.
Thế giới của cô, thật sụp xuống rồi!!!
Người này vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho cô ấm áp đã rời xa cô!
Nhưng là anh vừa mới còn khỏe mạnh đứng đó! Vừa mới vẫn cùng mình nói chuyện, còn nhắc nhở mình cẩn thận!
Tại sao có thể như vậy?
Chiếc kia màu đen xe hơi dừng ở cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong xe từ từ trở nên dữ tợn, eequuydonn cô rủa thầm một tiếng, sau đó khởi động xe lần nữa, xông về phía Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm thương tâm ôm Tô Thước Cảnh, căn bản đối với tất cả không đề phòng chút nào, đúng lúc chiếc xe sắp đâm vào cô, một tiếng súng tiếng vang lên, sau đó chiếc xe dừng lại sát người Tưởng Niệm.
Người trong xe là Emma, cô ta và Lily là bạn học cùng trung học đệ nhất, bình thường cũng có lui tới, cô biết Lily cũng hận Tưởng Niệm, liền cùng cô ta tương kế tựu kế đưa Tưởng Niệm đến cái chết.
Nhưng là Tưởng Niệm không chết, người chết lại là một người đàn ông vô tội!
Tưởng Niệm nhìn chiếc xe trước mặt, thấy người phụ nữ cầm lái, mắt cô ta mở trừng trừng, đang nhìn cô chằm chằm, một lỗ thủng trên trán, máu tươi chảy ròng ròng, rất nhanh không thể nhìn rõ gương mặt đó.
"Á —" Tưởng Niệm sợ hãi kêu to, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất đi.
Mị Cơ cùng Diêm Thương Tuyệt từ hướng kia chạy tới, nhìn thấy Tô Thước Cảnh nằm bất động trên mặt đất Tưởng Niệm thì hôn mê bất tỉnh, Diêm Thương Tuyệt vài chục năm qua chưa bao giờ rơi lệ phút chốc rơi xuống, anh ngước đầu, bi thương rống to "Tô Thước Cảnh — Tô Thước Cảnh!"
Mị Cơ cũng sững sờ đứng tại chỗ, nước mắt, vô thức rơi.
Anh đã chết, trong ký ức kia anh chính là luôn là cợt nhã cười, thấy người phụ nữ nào cũng muốn theo đuổi Tô Thước Cảnh giờ phút này an tĩnh như vậy nằm trên mặt đất lạnh băng.
Giống như ngày hôm qua anh vẫn còn cùng mình đùa giỡn, nói cô lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng, cả đời này không ai thèm lấy, anh còn nhỏ giọng nhắc nhở mình như vậy, ze đừng đặt ánh mắt lên người của Tuyệt, bởi vì vĩnh viễn anh ấy sẽ không nhìn về phía cô, anh từ từ khiến cô học được cách cười, tất cả.
.
.
Tất cả đều vẫn còn như ngày hôm qua!
Nhưng là.
.
.
Tại sao anh lại chết? Người tốt như vậy tại sao lại chết?
Diêm Thương Tuyệt tròng mắt đỏ ngầu, phẫn uất nhìn Emma đã chết trong xe, cầm súng trong tay mà bước đi qua.
"Mị Cơ gọi xe cứu thương"
Sau đó dừng trước cửa xe, hướng về phía Emma xả súng, mỗi một viên đạn đều mang nỗi hận xương tủy.
Tưởng Niệm đờ đẫn ngồi trên giường bệnh, con ngươi nhìn không trung, nghĩ tới tất cả những lúc ở bên cạnh với Tô Thước Cảnh, nghĩ tới lời nói cợt nhả của anh, nghĩ tới ánh mắt quan tâm của anh, nhớ anh sự ấm áp anh mang đến cho cô.
Lần này, cô không khóc, bởi vì cô muốn sống thật tốt, nếu là cô khóc, đại thúc sẽ đau lòng.
Cô cũng không đi tiễn đưa anh, bởi vì cô không có biện pháp đối mặt với tình huống này nữa, cô đã phải đối mặt qua nhiều rồi.
Trước mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thước Cảnh, bao nhiêu ngày rồi? Cô nghĩ tới anh như vậy bao nhiêu ngày?
Những ngày qua cô vẫn ở trong bệnh viện, không muốn trở về biệt thự, nơi nào cô cũng không muốn đi.
Cửa, bị khe khẽ đẩy mở, một người đàn ông đi tới.
"Tưởng Niệm?" Người đàn ông cực kỳ đau lòng gọi.
Tưởng Niệm ngẩn ra, là tiếng của Nguyệt Lê! Cô mang theo khuôn mặt đầy nước mắt từ từ xoay qua nhìn an Nguyệt Lê từng bước từng bước đi về phía cô, anh gầy, cằm mọc đầy râu.
An Nguyệt Lê đi vào cô, ấn cô vào trong ngực, nữa nhẹ nhàng nói "Anh đã trở về, anh đã trở về, đừng đau lòng, đừng sợ."
Anh đã biết chuyện Tô Thước Cảnh, anh rất đau lòng.
"Anh Nguyệt Lê, dẫn em đi, dẫn em rời khỏi nơi này, cầu xin anh." Tưởng Niệm cầm tay của anh, khẩn cầu.
Hiện tại cô thật sự không có cách tiếp tục tại nơi này giả ngốc, mọi thứ ở nơi này đều khiến cô thấy đau thương.
"Được!" An Nguyệt Lê đồng ý, nhẹ nhàng bế cô lên, đi ra ngoài cửa, nhưng là vừa đi đến cửa, Diêm Thương Tuyệt liền đi vào.
"Hai người đi đâu?"
"Lúc này em muốn rời khỏi đây, một tháng sau, em sẽ quay trở về, xin anh đừng làm tổn thương người của An gia nữa, cho em một tháng" mặt Tưởng Niệm tái nhợt nhưng vẫn hiện lên một tia quật cường.
Diêm Thương Tuyệt biết cô thương tâm khổ sở, biết cô muốn đi ra ngoài giải tỏa, nhưng tại sao người đi cùng cô lại là An Nguyệt Lê? Anh cũng có thể!
"Nếu anh cho em đi, một tháng sau, em sẽ trở về, mang theo đứa bé, nếu nhất định không cho em đi, em không biết mình sẽ trở thành bộ dạng gì, cũng không thể bảo đảm không tổn thương đứa bé cùng mình hay không." lời của cô nói rất kiên quyết.
Giống như anh không đáp ứng cô, cô sẽ phải lập tức chết tại đây.
"Anh yên tâm, một tháng sau, tôi sẽ trả lại cô ấy bình anh, đến lúc đó sẽ trả lại cho anh một Tưởng Niệm vui vẻ trước đây." An Nguyệt Lê cũng nhìn anh, lại theo khẩn cầu.
Diêm Thương Tuyệt không nói chuyện, lại né người sang một bên, nhường ra một con đường.
Anh biết cô cần phải có thời gian yên tĩnh, anh đã báo thù cho Tô Thước Cảnh, khiến cho toàn bộ những kẻ liên quan đến việc kia phải xuống địa ngục, anh cũng sẽ chăm sóc Tô gia gia hết quãng đời còn lại.
Sau khi An Nguyệt Lê mang theo Tưởng Niệm rời đi, Diêm Thương Tuyệt một mình đứng lặng ở trong phòng bệnh, đứng bất động.
.
.
Năm tháng sau
Một lễ đường cửa cực kỳ náo nhiệt
Bên trong giáo đường đang cử hành hôn lễ, chú rể là Diêm Thương Tuyệt, nhưng cô dâu không phải Tưởng Niệm.
Diêm Thương Tuyệt vẫn một thân màu đen như cũ, vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, nhưng là gương mặt vô cùng tồi tệ, anh nắm chặt hai tay, nắm thật chặt, anh thề nếu là hôm nay, người phụ nữ chết tiệt đó dám không xuất hiện, anh có phải lật cả thế giới lên cũng sẽ tìm đến cô, sau đó những người có liên quan đến cô, nam giết, nữ giết!
Không phải nói một tháng sẽ trở lại sao? Bây giờ cũng năm tháng rồi! Nhất định không chịu xuất hiện!
Anh cố tình mang tin tức kết hôn của mình trải rộng toàn cầu, để xem có thể ép cô ra ngoài hay không.
"Tiếp theo xin mời trao đổi nhẫn." lời cha xứ nói vang lên, cắt đứt trầm tư của Diêm Thương Tuyệt.
Anh sửa sang lại suy nghĩ, chiếc nhẫn trong tay Mị Cơ, nắm chặt, tim đã lên tới cổ họng rồi.
"Chờ một chút" thanh âm của tiếng chuông bạc vang lên, sau đó tất cả mọi người tò mò nhìn cửa, một nữ tử bụng to phề phệ đi tới giáo đường.
Diêm Thương Tuyệt nhìn cô từ từ đi đến, nữ nhân chết tiệt!
"Hôm nay anh kết hôn?"
"Đúng!"
Cô gái trầm mặc một chút, lại nói "Cùng ai?"
Diêm Thương Tuyệt mắt chứa lệ nóng nhìn cô "Vốn là cùng người khác, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn kết hôn với nữ nhân biệt tăm biệt tích suốt năm tháng kia."
Tưởng Niệm chóp mũi xót xa "Vậy anh nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời sao?"
"Nguyện ý, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời, cưng chiều cô ấy cả đời, chỉ cần cô ấy gả cho ta, tôi sẽ tạo ra cả một thiên đường cho cô ấy, không biết cô ấy có nguyện ý hay không?"
Tưởng Niệm cười một tiếng, mím môi môi đỏ mọng, lại nói "Cô ấy nguyện ý."
Diêm Thương Tuyệt kích động chạy như bay đến trước mặt Tưởng Niệm, ôm thật chặt cô vào trong ngực "Nữ nhân chết tiệt, em mà còn rời xa anh, anh sẽ trói em lại, treo ngược lên đánh, đánh cho tới khi em không thể đi mới thôi"
Vẫn còn muốn uy hiếp cô.
Tưởng Niệm khịt mũi một cái, nhẹ nhàng đánh bả vai của anh "Lòng dạ đen tối như vậy, cẩn thận cô ấy không cần anh nữa."
"Anh cô ấy là được!"
Hai người ôm thật chặt nhau ở lễ đường, giống như bọn họ ngàn vạn năm rồi không gặp, giờ khắc này ôm người kia như thể muốn hòa vào làm một, các khách mời rối rít đứng lên, vây quanh bọn họ, vỗ tay chúc mừng hai người.
.
.
.
Bên ngoài giáo đường, An Nguyệt Lê chứng kiến toàn bộ khung cảnh này, dịu dàng cười một tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy Tiểu Miểu đứng ở dưới bậc thang nhìn mình ngây ngốc, trong lòng anh ấm lên, từ từ vươn tay.
Anh để cho cô đợi quá lâu rồi.
Tiểu Miểu khẽ mỉm cười, vươn tay giao cho anh, sau đó hai người rất ăn ý không mở miệng, cùng hướng về phía tương lai.
.
.
=====Hoàn=====.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...