Cẩm Tú Mỹ Nhân

Ngay lúc mọi người vội vàng tìm bức họa mỹ nhân, người nào đó đang một mình núp trong phòng chẳng biết đang chơi cái gì. Người trong trấn càng ngày càng nhiều, việc buôn bán của phường đậu hũ Hạ gia cũng càng ngày càng tốt, sáng sớm mở cửa lại có không ít sinh ý, Hạ Tiểu Muội bận bịu hết sức, bèn kéo cổ họng hô một tiếng.

"Thần kinh! Ra tiếp khách!"

"Phụt!" Một đám người ăn sáng xung quanh gian hàng đều phun thứ gì đó trong miệng ra, sau đó trong nháy mắt dùng ánh mắt sắc nhìn Hạ Tiểu Muội, hóa ra phường đậu hũ này ‘bán đậu hũ’ thật!

Hạ Tiểu Muội không chút nào cảm thấy bản thân nói sai, hô một tiếng chẳng thấy Thẩm Gia Cẩm trả lời, không khỏi cáu kỉnh, "Sáng sớm chả biết làm gì trong phòng, cũng không ra chào hỏi khách nhân, bận chết đi được!"

Nàng càu nhàu lầm bầm, phía sau ló ra một cái đầu, chính là khuôn mặt Thẩm Gia Cẩm đang cười hì hì, Hạ Tiểu Muội vung cái xẻng gỗ trong tay, "Còn không tiếp đãi khách nhân đi, ta bận đến mức không xoay nổi người rồi."

Mọi người lại khôi phục bình thường, hại bọn họ uổng công kích động một hồi, ‘tiếp khách’ này không phải ‘tiếp khách’ kia nhá!

Thẩm Gia Cẩm liếc nhìn đoàn người huyên náo, một bên lơ đểnh múc tàu hũ, một bên dùng giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn nghe được, "Nương tử ơi, hôm qua ta phát hiện một bức họa trong sân đó."

Bức họa! Động tác của mọi người lập tức đình chỉ, dựng lỗ tai lên, tập trung chú ý lắng nghe.

"Trong sân mình ở đâu ra bức tranh chứ, sao ta chả biết gì hết." Hạ Tiểu Muội không chút nào chú ý sự khác thường xung quanh, vẫn bận rộn, thuận miệng tiếp lời Thẩm Gia Cẩm.

Thẩm Gia Cẩm che miệng cười hắc hắc, "Người trong tranh còn đẹp hơn nàng đấy, hơn nữa còn có năm chữ."

Mỹ nhân! Năm chữ? Lẽ nào chính là bức họa《 Cẩm tú mỹ nhân 》?

Hạ Tiểu Muội rốt cuộc chậm chạp phát hiện, bốn bề thế nào lại đột nhiên an tĩnh nhỉ, ngẩng đầu lên nhất thời khiếp sợ, mỗi đôi mắt làm sao đều lóe lên tia sáng xanh vậy!

"Khách quan, đây là tàu hũ ngài cần." Thẩm Gia Cẩm bưng tàu hũ lên, vẻ mặt là một mảng bình thản, không màng danh lợi.

"Ừ ừ ừ, tốt." Người nọ tiếp nhận bát, ăn từng miếng từng miếng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm cũng không nói gì thêm về bức họa.

Toàn bộ buổi sáng, trước cửa phường đậu hũ Hạ gia đều có một luồng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đồng thời, tin tức Thẩm Gia Cẩm phát hiện bức họa mỹ nhân đều lan truyền nhanh chóng.


Đóng cửa lại, ngăn chặn ánh mắt sáng lấp lánh của một đám người, Hạ Tiểu Muội với nỗi sợ còn chưa tiên tan, vỗ ngực oán hận Thẩm Gia Cẩm, "Ngươi nói bậy gì thế, đâu có bức họa nào đâu, ngươi nhìn cả ngày nay đi, ngoài cửa biết bao nhiêu kẻ kỳ quái tới tới lui lui."

Thẩm Gia Cẩm lại oán niệm, "Nàng có thể sửa thói quen vỗ ngực không? Thói quen này thực sự chẳng tốt... sẽ phẳng..."

Một ánh mắt sắc bén như dao phóng tới, Thẩm Gia Cẩm giơ cờ trắng đầu hàng, "Được được được, ta không nói nữa, nàng muốn sao thì cứ làm vậy, cùng lắm sau này ta mua con bò sữa về, mỗi ngày cho nàng uống sữa bò, tục ngữ nói ăn gì bổ nấy, aizzz, vì hạnh phúc sau này của ta, ta cảm thấy ta hẳn phải lập ra một kế hoạch, tên là ‘Các phương pháp phòng chống ngực phẳng kịp thời’..."

Hạ Tiểu Muội ngượng ngùng, đỏ mặt cầm xẻng gỗ gõ hắn một cái, "Ngươi đàng hoàng chút cho ta! Lão nương đang nói chính sự với ngươi!"

Thẩm Gia Cẩm thần bí cười, "Nương tử, nàng chờ xem, lập tức sẽ có người tìm tới cửa."

Hạ Tiểu Muội hoài nghi, "Tìm tới cửa? Không phải tới gây sự chứ, ta đã nói ngươi đừng nói vụ ngươi thấy được bức họa gì..."

Ầm ầm ầm!

Có tiếng đập cửa truyền đến, Thẩm Gia Cẩm hài lòng gật đầu, nhỏ giọng nói với Hạ Tiểu Muội, "Chốc nữa đừng hé răng, buôn bán lớn tới tay rồi."

Nói xong hắn bèn đi mở cửa, đứng ngoài cửa là một hán tử cường tráng vác đại đao, hán tử kia miễn cưỡng nở nụ cười, "Tiểu ca, ta có thể vào nhà ngồi chút không?"

Thẩm Gia Cẩm lách người, sau khi hán tử cường tráng kia đi vào bèn cười ôn nhu với Hạ Tiểu Muội, dọa Hạ Tiểu Muội run hết cả người.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Gia Cẩm mới hỏi hán tử, "Chẳng hay anh hùng tới tệ xá, không biết có chuyện chi?"

Hán tử nở nụ cười nịnh nọt, "Người như ta không thích vòng vèo, liền thẳng vào vấn đề. Hôm nay nghe nói tiểu ca được một bức họa, không biết nó có bộ dáng gì?"

Thẩm Gia Cẩm ồ một tiếng sáng tỏ, rất hờ hững nói, "Chỉ là một bức họa thôi, trên đó vẽ mỹ nhân, bên cạnh còn có năm chữ, không có gì đặc biệt hết."

Ánh mắt hán tử sáng ngời, tiếp tục hỏi, "Mỹ nữ kia có hình dáng gì? Năm chữ đó là gì hả?"

Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, "Mỹ nữ đương nhiên cực kỳ xinh đẹp rồi, về phần năm chữ đó..."


"Năm chữ đó sao?" Hán tử tha thiết hỏi.

"Là năm chữ thôi." Thẩm Gia Cẩm cười híp mắt công bố đáp án.

"Ngươi!" hán tử nhất thời đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố kiềm nén, cứng nhắc bày ra bộ mặt tươi cười, "Xin hỏi tiểu ca, là năm chữ gì thế?"

Thẩm Gia Cẩm vẫn đang quan sát phản ứng của hắn, lập tức không thừa nước đục thả câu nữa, "Năm chữ đó là —— cẩm tú mỹ nhân đồ."

Hán tử kích động nhảy dựng lên, "Ở đâu? Bức họa ở đâu?"

Thẩm Gia Cẩm bận tối mắt nhưng vẫn thong dong khoanh tay, "Bức họa được ta giấu rồi, anh hùng muốn tìm tranh ư?"

Hán tử mừng như điên, "Đúng, lão tử muốn tìm bức họa, tiểu ca, chỉ cần ngươi chịu cho ta, sau này ngươi chính là huynh đệ ta, khi hành tẩu giang hồ cứ báo danh hào Lôi lão tam ta!"

Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, "Ta không phải người trong giang hồ, cũng không có hứng thú với giang hồ, bức họa đó, anh hùng muốn cũng được thôi, chẳng qua không thể mất công toi như vậy, luôn luôn phải lấy thứ gì đó để đổi chứ?"

Hán tử bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi, "Tiểu ca muốn gì?"

Thẩm Gia Cẩm tươi cười, vươn một ngón tay ra.

Hán tử bèn vội vàng hỏi, "Tiểu ca muốn ta giết một người?"

Thẩm Gia Cẩm đờ mặt, chậm rãi lắc đầu.

"Ta cần tranh cũng không dùng được, ta lại trói gà không chặt, giữ lại cũng chỉ là một mầm họa, nhưng bọn ta là bách tính bình thường, luôn muốn cuộc sống cơm no áo ấm, còn không bằng dùng bức họa đổi lấy những thứ thực tế hơn."


Lần này hắn đã hiểu, hóa ra muốn tiền, hắn thấy Thẩm Gia Cẩm vươn một ngón tay, chậm rãi hỏi, "Một trăm lượng?"

Thẩm Gia Cẩm mỉm cười không nói.

"Một ngàn lượng?"

"Một vạn lượng?"

"Một trăm vạn lượng?"

"Dựa vào! Ngươi một bụng thâm hiểm, lão tử làm gì có nhiều tiền đưa cho ngươi!"

Thẩm Gia Cẩm chậm rãi đứng lên, đi tới cửa kéo cửa ra, dùng hành động bày tỏ tâm ý của hắn.

Hán tử giận tím mặt, rút đại đao ở phía sau muốn động thủ lại bị tiếng cười lạnh cắt ngang, "Lôi lão tam, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi hả? Không có tiền mua liền chuẩn bị cứng rắn cướp đoạt?"

Một vị thư sinh hào hoa phong nhã thoạt nhìn như đang tựa vào cái cây trước cửa, khóe môi nhếch lên cười khẩy khinh miệt. Hắn đứng thẳng người, một tay kéo hán tử ra ngoài, sau đó hành lễ với Thẩm Gia Cẩm, "Huynh đài, tại hạ bằng lòng bỏ tiền ra, chỉ mong huynh đài có thể bỏ thứ mình yêu thích."

Hán tử hình như sợ vị thư sinh này, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cũng không dám có hành động gì, giận dữ bỏ đi.

Thẩm Gia Cẩm cũng bày bộ dáng hữu lễ, làm tư thế ‘mời’.

Hai người cười tủm tỉm vào nhà, thư sinh không muốn úp mở, đi thẳng vào vấn đề, "Tại hạ bằng lòng bỏ ra một ngàn lượng bạc trắng, chỉ mong huynh đài chịu bỏ những thứ yêu thích."

Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, "Ngay cả bức họa huynh đài còn chưa xem qua, đã dám bỏ ra cái giá cao vậy, cũng không sợ ta lừa huynh à?"

Thư sinh rất tự tin, hắn cười tà ác, "Nếu ngươi gạt ta, ta đương nhiên sẽ lấy lại tiền của ta, không chỉ cầm lại tiền, còn có thể cầm luôn mạng của ngươi!"

Thẩm Gia Cẩm gật đầu, cười nói, "Đã thế, một ngàn lượng bạc trắng này, hình như hơi ít. Ngươi không chỉ mua tranh, còn giống như mua thêm nửa cái mạng vậy."

Thư sinh suy xét trong trong lát, ngược lại cười to, "Có can đảm, nếu đã hét giá cao thế, xem ra ngươi đã có chuẩn bị. Được, sảng khoái một chút, nói đi, ngươi cần bao nhiêu?"

Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, vẫn đưa một ngón tay.


Thư sinh thoáng biến sắc, khẽ cắn môi đáp ứng, "Một ngàn lượng hoàng kim à? Được, ta đồng ý, ngươi đi lấy bức tranh đi."

Thẩm Gia Cẩm vào buồng trong, không bao lâu sau bước ra, trên tay còn cầm một bức tranh cuộn, mở ra nhìn, trong bức tranh rõ ràng là một cô nương cực kỳ xinh đẹp, ngồi nghiêng trên thạch đài dưới gốc cây đại thụ, tóc mai xuyên qua đóa sen ướt át diễm lệ, gò má hướng về dãy núi phía sau. Bên cạnh viết: Cẩm Tú mỹ nhân đồ. Còn có một bài tàng đầu thi*, Cẩm thạch liên hoa diễm, Tú lĩnh minh châu điện. Mỹ nhân đương tư viễn, Nhân sinh phục quân kiến. Phần đề chữ là Hà Tất tiên sinh, Hà Tất tiên sinh là Hà Quang Diệu đã vẽ nên bức họa này.

*Tàng đầu thi là một loại thơ đặc biệt, nó lấy chữ đầu tiên trong mỗi câu thơ làm nội dung bạn muốn biểu lộ. Những chữ đầu tiên trong mỗi câu thơ toàn bài có thể hợp lại hoàn chỉnh thành tên người, địa danh, xí nghiệp hoặc một câu chúc phúc. Như bốn câu thơ trên, mỗi chữ đầu hợp lại thành Cẩm Tú mỹ nhân.

Thẩm Gia Cẩm mở bức tranh cuộn, "Ta cũng là người từng đọc sách, trước kia có cơ duyên từng được thấy bút tích thật của họa sĩ Hà Quang Diệu. Huynh đài mời xem, dãy núi tráng lệ này, mang theo hơi thở đồ sộ, rất có khí phách của Hà Tất tiên sinh. Mỹ nhân này có nét mặt sinh động, bộ dáng rung động lòng người*, cực kỳ giống người thật. Huynh đài chắc hẳn cũng biết, Hà Tất tiên sinh đã lấy tranh sơn thủy và nhân vật giống người thật nhất để vẽ nên bức họa nổi tiếng nhất thiên hạ. Lại nhìn bức họa này xem, thông thường không có nữ tử nào đầu đội hoa sen, nhưng cô nương trong bức họa này đầu đội hoa sen, mắt nhìn núi non. Hơn nữa bài thơ này... Xem ra đúng như lời đồn đãi vậy, bức họa có thâm ý rất sâu sắc. Chẳng qua..." Thẩm Gia Cẩm kéo dài âm điệu.

*Nguyên văn là 顾盼生辉 [cố phán sinh huy]: miêu tả nét mặt có thần, bộ dáng rung động lòng người, xuất xứ từ phần 2 cuốn "Nhị phách khắc án kinh kì": [士有馀粮, 马多剩草. 一呼百诺, 顾盼生辉. 此送彼迎, 尊荣莫并] - Sĩ hữu dư lương, mã đa thặng thảo. Nhất hô bách nặc, cố phán sinh huy. Thử tống bỉ nghênh, tôn vinh mạc tịch.

Thư sinh giương mắt nhìn hắn, "Chẳng qua cái gì?"

Thẩm Gia Cẩm cười vui vẻ, "Tranh này là tối qua ta nhặt được ở trong sân, có phải thực sự của Hà Tất tiên sinh hay không, ta không đảm bảo."

Thư sinh trầm mặc một lúc, lại hết lần này đến lần khác nhìn bức họa, vì để tìm bức Cẩm Tú mỹ nhân, hắn cũng từng nghiên cứu qua tác phẩm của Hà Tất tiên sinh, bức họa này từ bút pháp đến phong cách, quả thực rất giống bút tích của Hà Tất tiên sinh.

"Vạn lượng hoàng kim, ta lấy."

Thẩm Gia Cẩm lại cười, "Huynh đài, vạn lượng hoàng kim quá chọc mù mắt người, không bằng huynh đài đem toàn bộ đổi thành ngân phiếu cho ta thế nào?"

Thư sinh nổi đóa, hắn vốn chỉ muốn đưa hoàng kim mượn cớ kéo dài với Thẩm Gia Cẩm, chỉ cần có bức tranh trong tay, hắn vẫn có thể lấy hoàng kim về, giờ Thẩm Gia Cẩm lại muốn ngân phiếu, đổi một vạn lượng thành ngân phiếu đó.

Thư sinh không còn cách nào, đành phải trở về lấy một ngàn lượng ngân phiếu cho Thẩm Gia Cẩm, khi Thẩm Gia Cẩm giao bức tranh cho hắn còn tỉ mỉ dặn dò một câu, "Huynh đài nhớ kỹ chớ để lộ việc này."

Thư sinh hừ một tiếng, làm bộ không có việc gì ra khỏi Hạ gia.

Hạ Tiểu Muội nhìn mà ngẩn tò te, một ngàn lượng tới tay dễ như vậy ư?

Mấy ngày sau đó, càng lúc càng nhiều người tìm đủ loại lý do đến Hạ gia.

Không bao lâu sau, toàn bộ người trong trấn hầu như đều có một bức mỹ nhân trong tay, nhưng tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, mỗi ngày vẫn làm bộ đang tìm bức họa, chẳng qua vụng trộm làm chuyện gì bên dưới thì ai biết được.

Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đóng cửa trốn trong nhà đếm tiền, đếm tới phút cuối cùng Thẩm Gia Cẩm hưng phấn gào khóc, "Đám ngu ngốc này, ta chỉ vươn một ngón tay bọn họ đã tự kêu giá loạn cả lên, 680 vạn lượng đó, nương tử, lần này chúng ta phát tài rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui