Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ


Chương 37 Mễ thị kinh ngạc
Diệp Như thuận tiện xắn ống tay áo lên trên, vẻ mặt hung ác hiện ra bộ dạng muốn đánh người.
"Thế nào.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngươi còn muốn đánh ta?" Mễ thị mở to hai mắt nhìn.
Diệp Như xem thường:" Nếu như ngươi không chạy trở về, ta đây còn dám đánh cả ngươi, không tin ngươi cứ thử xem." Nàng tiến về phía trước hai bước tới gần Mễ thị làm Mễ thị sợ hãi lùi về phía sau một bước, thoáng cái liền lui thêm mấy bước thiếu chút nữa giẫm trúng chân Lý thị đang đứng ở phía sau ngã sấp xuống.
Diệp Như xuy một tiếng bật cười.
Một nhà nhị thúc cứ cách ba năm ngày lại tìm tới cửa gây chuyện, cũng không phải là lần một lần hai.

Mặc dù hai nhà rõ ràng là thân thích nhưng thật ra trong lòng đã sớm xé rách mặt.

Diệp Như vẫn luôn để ý thể diện cho một nhà bọn họ nhất, rõ ràng mọi người đều biết người ta là tìm tới cửa kiếm chuyện, bản thân còn phải làm ra ẻ giả mù sa mưa, ghê tởm đến cực điểm.
Mà Mễ thị này càng thêm cực phẩm, vô cùng xấu xa, chỉ biết giở trò khua môi múa mép, vừa động tay thì sợ hãi, nhìn thấy lại buồn cười, thảo nào bà lại có thể cùng cái lão vu bà kia sống chung dưới một mái nhà không trở mình gây ầm ĩ.

Nhìn bộ dạng kinh sợ này đoán chừng bà không dám làm điều gì.
Mễ thị khó khăn lắm mới đứng vững, phản ứng lại, mặt trướng lên đỏ bừng:" Ngươi.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

Ngươi.

.

.

.

.

.

.

.

Ta.

.

.

.

.

.

.

.

Ta không thèm chấp nhặt với ngươi!" Bà vung tay áo, xoay mình thoát khỏi hai người, muốn chui vào phòng phía tây:" Hôm nay ta tới tìm phụ thân ngươi là có chuyện, không rảnh ở đây tốn thời gian với ngươi."
Diệp Như chạy nhanh lên phía trước túm cánh tay Mễ thị lại không cho bà ta đi vào trong:" Không phải đã nói không cho ngươi vào rồi sao? Ngươi nghĩ rằng ta đùa giỡn với ngươi à?" Nàng đem Mễ thị chặn lại gắt gao, "Quay về lấy nhân sâm, tổ yến qua đây ta liền để cho ngươi vào.

Hiện tại phụ thân ta rất suy yếu, cần phải bồi dưỡng thật tốt."
"Ngươi.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

Ngươi.

.

.

.

.

.

.

.

.

." Mễ thị muốn lấy tay của Diệp Như ra nhưng không được, chỉ có thể lo lắng suông:" Ngươi mau buông ta ra!" Nhân sâm, tổ yến gì chứ, nếu có bà đã sớm tự mình ăn chứ ở đó mà đem qua đây cho bọn họ.
Lý thị ở phía sau xen vào:" Thật ra không có nhân sâm, tổ yến cũng được, đệ muội ngươi liền đi cắt mấy cân thịt xách qua đây là được rồi.

Bọn ta không ghét bỏ."
"Đúng." Diệp Như gật đầu nhìn Mễ thị nói, "Nương ta nói đúng, bọn ta sẽ không ghét bỏ.

Nếu thẩm đã lo lắng cho phụ thân ta như thế, có lẽ chỉ có mấy cân thịt nhất định sẽ bỏ ra được." Bọn họ là ai chứ? Không phải chỉ nói một hai câu là xong chuyện.
Mễ thị rất nhanh liền bùng nổ tức giận, hai người này kẻ xướng người họa tựa như đang diễn song hoàng.

Cái gì mà nói chỉ có mấy cân thịt mà thôi.

Đầu năm nay, có nhà ai nói cắt mấy cân thịt liền có thể tùy tiện cắt mấy cân.

Nếu có thể tùy tiện cắt thì lão nương đây đã để ở trong nhà mỗi ngày ăn thịt hưởng phúc, ai còn đem qua cho ngươi?

"Tốt, tốt, các ngươi đợi đó cho ta! Có bản lĩnh thì các ngươi vĩnh viễn đừng để ta bước vào cửa!" Mắt thấy trước sau đều có người chặn lại, Mễ thị cũng biết hôm nay nhất định sẽ không lấy được lợi ích gì.

Thậm chí ngay cả cửa còn không thể bước vào, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, xoay người giậm giậm chân, thở hổn hển rời đi.
Mễ thị đi rồi Diệp Như làm như đã đánh thắng trận, nhảy nhót chạy đến trước mặt Lý thị xin thưởng:" Nương, thế nào, biểu hiện hôm nay của ta có được hay không? Làm cho nhị thẩm tức giận đến vậy, ha ha ha, thật sảng khoái!"
Lý thị cười lắc đầu, dùng tay chỉ chỉ đầu nàng một chút:" Ngươi nha! Ở bên ngoài không được phép giống như hôm nay, bằng không giống như Mễ thị nói còn ai dám thú ngươi.

Đến lúc đó bà ta càng đắc ý nhiều hơn." Lý thị chỉ cánh cửa ngoài sân, tỏ ý kêu nàng xem, sáng sớm nhiều người ra khỏi cửa lui tới xem náo nhiệt, duỗi cổ hướng vào trong xem.
Ngược lại nàng không hề sợ, dù sao đã nhiều năm như vậy, nàng có tiếng mạnh mẽ khắp mười dặm tám thôn, vì cái nhà này, vì để không bị người khác khi dễ, nàng chỉ có thể như vậy mà Diệp Như cũng khác biệt, không thể xuất giá, truyền ra ngoài khiến thanh danh không tốt, về sau không ai dám thú.
Diệp Như vẫn luôn không để ý đến những thứ này:" Hừ, ta mới không sợ mấy cái này, bọn họ thích nói như thế nào thì nói.

Dù sao thì ta cũng không bị rớt mất miếng thịt nào.

Ta sẽ không chịu đựng để người ta khi dễ lên đến trên đầu."
Lý thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính tình này không biết giống với ai:" Được rồi được rồi, không để người khác khi dễ thì không để người khác khi dễ.

Không phải ngươi đang hầm cháo sao? Làm lỡ thời gian lâu như vậy, không biết có bị khét chưa?"
"A, ta quên mất rồi!" Diệp Như vỗ đầu một cái kêu to, "Nguy rồi nguy rồi! Nhất định là khét luôn rồi." Nàng vội vã chạy vào phòng bếp, "Nương, sao ngươi không nhắc sớm a."
Lý thị đang đi về phòng phía tây:" Là ngươi đang hầm cháo hay là ta đang hầm cháo, bản thân quên mất lại trông cậy vào ta nhớ giúp ngươi à?"
Bà vừa nói xong liền nghe thấy âm thanh phát điên của Diệp Như từ trong phòng bếp phát ra:" A A A, thật sự khét rồi! Đều tại cái phụ nhân chua ngoa đi.

Đây là lần đầu tiên ta hầm cháo a!" Âm thanh lớn đến nỗi đủ xuyên thủng màng nhỉ.

Những con chim sẻ đậu tổ ở trên nóc nhà đều bị dọa bay đi mất.

Lý thị chỉ có thể lại lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý thị đi vào trong phòng, Diệp Song Căn vẫn còn đang tựa ở trên đầu giường, y phục đã mặc xong rồi, mặt thì còn chưa rửa sạch.
Bà lấy khăn nhúng vào trong chậu nước đưa cho ông:" Vừa nãy ngươi đã nghe hết rồi.

Ngươi nói xem hơn một tháng qua chỉ có bốn mẫu tử bọn ta ở nhà bọn họ cũng không dám đến.

Sao ngươi vừa quay về bọn họ lại đi qua đây? Còn không phải đang nhắm vào ngươi sao?"
".

.

.

.

.

.

.

.

Ta biết rồi." Sắc mặt của Diệp Song Căn cũng không tốt lắm, nhìn Lý thị xấu hổ nói:" Mấy năm nay.

.

.

.

.


.

.

.

vất vả cho ngươi rồi." Hắn biết bản thân mình vô dụng, mấy năm nay nếu như không có Lý thị chống đỡ, còn không biết bị kế mẫu và một nhà nhị đệ khi dễ thành cái dạng gì.
Lý thị lắc đầy:" Ta một chút cũng không có cực khổ, đều là vì hài tử cho dù có cực khổ nhiều hơn nữa ta cũng cam chịu." Bà thở dài, " Bao quanh ngươi toàn là những đạo lý lớn ta cũng không hiểu.

Ta chỉ là nhắc nhở ngươi cho dù bà ta là kế mẫu của ngươi, cuối cùng có cố tình gây sự như thế nào cũng không cần để ý.

Ta cũng không đứng yên cho bà ta ức hiếp.

Ta chỉ xin ngươi đến lúc ngươi đừng nhúng tay vào là được giống như hôm nay vậy, coi như không nghe không thấy gì cả."
Thật ra hôm nay ông so với trước kia đã mạnh hơn nhiều rồi, nghe thấy nhưng vẫn luôn im lặng không hé môi.

Nếu như ông ở trong phòng quát to một tiếng, bà và khuê nữ thứ liền trở thành đùa giỡn, không thể làm kẻ xướng người họa được nữa.

Mễ thị nắm bắt được cơ hội không thể không chạy vào trong, đến lúc đó còn không biết sẽ ầm ĩ đến như thế nào.
Diệp Song Căn gật đầu:".

.

.

.

.

.

.

.

Ta biết rồi." Điều ông có thể làm cũng chỉ có là cố gắng không gây thêm phiền phức cho gia đình.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
 Trước
Tiếp 
Truyện Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ tại đã đến chương cuối.

Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Truyện cùng tác giả Tự Kim Phi TạcTruyện cùng thể loạiTham gia YY Hội tại Facebook groupFanpage Chính Thức group
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gianmột ngày trướcLượt thích1Lượt đọc11
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Facebook



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui