Chương 35 Cấu kết với nhau làm việc xấu
Khoảng thời gian trước, một nhà Diệp Cẩm vô cùng nổi bật ở trong thôn, mọi người lần đầu tiên biết được thứ cua này vậy mà lại có thể bán lấy tiền hơn nữa giá cả còn tiện nghi, chuyện này ở trong thôn tạo thành náo động rất lớn.
Mà Diệp Cẩm cô nương cũng hào phóng, không giấu diếm tự mình phát đại tài, ngược lại còn nói cho mọi người cùng thôn ngay sau đó trong thôn liền nổi lên một trận phong trào bắt cua bán cua mà địa vị Diệp Cẩm trong mắt người dân Diệp gia thôn cũng biến hóa lớn.
Hôm nay, Mễ thị từ bên ngoài vội vã bước chạy trở về, mở cửa ra liền chui vào phòng bà bà Diêu thị, cả người lải nhải.
"Nương, xem ra lần này nhà đại ca thật đúng là buôn bấn lời được không ít bạc." Mễ thị đi đến gần phòng nhìn thấy bà bà đang bưng chén trà nhỏ cho tiểu tôn tử uống từng hớp nhỏ.
Bà liền cầm ấm trà tự rót cho mình một chén, ừng ực ừng ực uống hết một hơi, thở hổn hển xong lúc này mới nói:" Ta vừa mới ở đầu thôn tình cờ gặp được Từ lão đầu.
Ngươi có biết hắn đi xem vết thương cho đại ca nhà hắn trả bao nhiêu bạc không?"
"Bao nhiêu?" Diêu thị vẫn như cũ cho tôn tử uống nước, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, thập phần không cho là đúng.
Tình huống nhà lão đại như thế nào chẳng lẽ bà còn có thể không biết? Nghèn nàn đến nỗi ngay cả tiếng vang đều không có, có thể mời nổi đại phu đã là không tệ lắm, còn có thể trông cậy được bao nhiêu? Diêu thị cười lạnh trong lòng.
Mễ thị nhìn thấy bà bà không xem lời nói của mình là sự thật vì vậy cau mày nói:" Nương, ngươi còn không tin, mới vừa nãy chính ta hỏi Từ lão đầu, nhà hắn trả cho Từ lão đầu nửa lượng bạc tiền phí đến nhà xem bệnh, nửa lượng bạc lận đó!" Khẩu khí của bà tràn đầy căm phẫn:" Thật đúng là chịu bỏ ra, nếu không phải quãng thời gian trước bán cua bọn họ chỗ nào lấy đâu ra được nhiều bạc như vậy."
Diêu thị đem chén nhỏ trong tay đặt mạnh lên trên bàn, không nặng không nhẹ nói:" Đây là ý tứ gì, ngươi đây là oán trách người làm nương đây à? Lúc trước là ai không để Song Toàn đi bắt cua à?"
Mễ thị vừa nghe liền hiểu bà bà đang nổi giận, vội vã xua tay kinh ngạc:" Ta đây chỗ nào mà dám hả nương." Bà chạy nhanh tới xoa bóp, đấm vai cho Diêu thị nịnh hót:" Ta.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ta.
.
.
.
.
.
.
.
Ta đây không phải là.
.
.
.
.
.
.
không phải là tức giận vận khí nhà đại ca quá tốt thôi sao.
Ngà trước bọn họ nghèo khổ bao nhiêu ngươi cũng không phải không biết.
Chỗ nào có thể thoáng cái có thể nhảy ra nhiều bạc đến thế, ngươi nói đúng không? Tức phụ tuyệt đối không có ý oán trách nương." Bà cũng không dám chọc cho lão bà bà mất hứng bằng không lại bị giày vò.
Nói thật thì bà đúng thật là oán giận lão bà bà này không có chút nhãn lực nào, khoảng thời gian trước người dân trong thô như đàn ong vỡ tổ chạy ào ào đi bắt cua mà lão bà bà này cứ cố tình không để hai phu thê bọn họ đi, suốt ngày chỉ biết cái thứ không có tác dụng kia, bán không có tiền cũng không biết đi tìm ai để oán giận.
Bây giờ thì hay rồi, nhà đại ca buôn bán lời không ít, những người khác trong thôn liên quan tới cũng tiện nghi cũng đều kiếm được bạc trắng.
Mấy ngày nay bà trước trước sau sau đi hỏi thăm không ít người, đều nói số cua kia đều bán được vả lại giá cả còn không thấp.
Bà quả thật là hối hận nha, lúc trước không nên nghe theo cái lão bà bà này.
Cơ hội tốt như vậy mà nhà nàng không vớ được một con nào, bà có thể không tức giận sao?
Vừa rồi chính là quá tức giận nên mới không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Diêu thị nhìn thấy tức phụ ở trước mặt hạ thấp bản thân lúc này mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng càng bày ra tư thế cao ngạo của người làm bà bà ra hiệu cho Mễ thị rót cho mình một chén nước.
Đợi Mễ thị rót xong bà bưng lên nhấp một hớp nhỏ rồi để xuống lúc này mới mở miệng:" Chỉ là chút chuyện nhỏ như này, xem bộ dáng sốt ruột của ngươi." Diêu thị bày ra dáng vẻ tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay:" Số bạc nhà lão đại kiếm không nhất định là kiếm được từ chuyện bán cua, người đừng vội vã nhất thời, kiến thức hạn hẹp bị bọn họ lừa."
"Không phải kiếm được từ việc bán cua còn có thể lấy ở đâu ra?" Mễ tị nghe thấy lời này tiếp tục căng đại não hỏi:" Chẳng lẽ nhà đại ca còn có con đường kiếm tiền khác mà ta không biết?" Nhìn vẻ mặt lão bà bà dường như biết rõ điều gì đó.
Diêu thị liếc nhìn một cái:" Con đường cái rắm! Ngươi cũng không nghĩ thử, đại cô nương kia của nhà bọn họ chính là từ trong kinh thành tới, có thể không đem theo vài thứ đồ tốt quay về sao? Nếu có thể trông cậy vào mấy con cua mà phát tài, vậy toàn bộ người trong thôn đều có thể trở thành người giàu rồi.
Ngươi chỉ cần tính toán sơ lược, lần này lão đại bị thương tiền mua thuốc mời đại phu có thể không đến mười mấy lượng bạc sao? Bọn họ bán cua có thể bán được mười mấy lượng bạc sao? Bán cái rắm!"
Mễ thị nghe bà bà nói cảm thấy thật đúng là có mấy phần đạo lý.
Tuy là bà chưa từng đi tới kinh thành, không biết được kinh thành lớn như thế nào nhưng cũng biết được nơi đó phồn hoa náo nhiệt không gì sánh bằng.
Huống chi nghe nói trước kia đại cô nương kia còn là đích tiểu thư trong Hầu phủ, đó là thân phận gì a? Tùy tiện lấy vài kiện châu báu trang sức để bọn họ ở nơi này tiêu phí cũng không hết.
Nhà lão đại vận khí cũng quá tốt rồi vô duyên vô cớ có khuê nữ quý báu bày ra trước mặt.
Mễ thị chỉ cảm thấy đố kị:" Nương, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trong lòng Diêu thị đương nhiên là muốn đem số bảo bối kia về cho mình.
Khoảng thời gian trước lão đại không có ở nhà, cái phụ nhân Lý thị đanh đá chua ngoa kia mỗi lần bà tới kiếm chuyện đều không chiếm được tiện nghi gì cho nên bà cũng chỉ có thể đặc biệt chờ lão đại quay về.
Hiện tại lão đại đã trở lại, người đọc sách qua nhiều năm đều có phần cổ hủ, đều đều để ý nặng chữ hiếu.
Bản thân dù thế nào cũng là nương hắn, điều ấy không thể thay đổi được, không lo không tìm được cơ hội, hắn so với Lý thị càng dễ đối phó hơn nhiều.
Chỉ nghe Diêu thị nói:" Như vậy đi, ngày mai ngươi liền đi đến nhà lão đại nói ta ngã bệnh để hắn đưa ta chút bạc mời đại phu.
Còn nữa thuận tiện đem khẩu phần lương thực của tháng này cùng đem về không cần chờ bọn họ lần sau đưa tới."
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Truyện Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ tại đã đến chương cuối.
Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Truyện cùng tác giả Tự Kim Phi TạcTruyện cùng thể loạiTham gia YY Hội tại Facebook groupFanpage Chính Thức group
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời giankhoảng 15 tiếng trướcLượt đọc4Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Facebook
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...