Tiểu Ảnh được giải thoát rồi, nỗi đau khổ lại tiếp diễn với cuộc đời tôi. Nếu như có thể chọn lại một lần, thì trong buổi tiệc chiêu đãi đó, tôi cam tâm không để mình nhìn thấy người con gái khác biệt hẳn giữa đám đông đó, dù là nhìn thấy, thì tôi cũng sẽ kìm nén để không đến bắt chuyện với cô ấy. Nếu như vậy, thì chúng tôi sẽ chỉ là những người xa lạ, chỉ là người xa lạ. Không có tình yêu, không có nỗi đau.
Người con gái đó cười ngơ ngẩn, tay cầm một chiếc áo xường xám rồi nhìn tôi hỏi: "Trông đẹp không? Có đẹp không?"
Thấy tôi gật đầu, cô ấy càng cười to hơn, tiếng cười ngây thơ đó khiến tôi buồn thương vô hạn. Tôi giữ chặt lấy tay cô ấy:
"Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em nói xem đây là cái gì?".
"Là áo dài, áo dài cho cô dâu mặc", cô ấy cầm chiếc xường xám lên rồi ướm trước ngực mình.
"Đây là áo dài xường xám, là xường xám biết không? Đây là xường xám của em may". Tôi giật lấy tâm kỳ bào, hét vào mặt cô ấy.
Nghe thấy hai chữ xường xám, sắc mặt Tiểu Ảnh trở nên kinh hoàng, cô ấy ôm lấy đầu hét lên: "Tôi không biết, tôi không biết, không có xường xám, không có xường xám! Không phải là tôi làm, thực sự không phải do tôi làm! Tôi không làm mà, không làm mà!".
Y tá nghe thấy tiếng kêu bèn chạy tới, nhìn thấy bộ dạng điên rồ đó liền giữ vai cô ấy lại rồi khẽ vỗ về: "Không có xường xám! Tiểu Ảnh ngoan, đừng sợ, đừng sợ nhé!".
Tiểu Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Cô y tá chạy theo:
"Đường tiên sinh, tôi biết chắc chắn là anh muốn cô ấy sẽ khá hơn lên, nhưng tình trạng hiện giờ của cô ây không hề lạc quan một chút nào. Lâu như vậy rồi nhưng cô ấy vẫn chối bỏ tất cả những thứ có thể giúp mình hồi phục, bác sỹ nói trái tim cô ấy đã đóng kín lại rồi. Có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không thể nào khỏi được, hoặc có khá lên được thì cũng cần phải có thời gian, thời gian khá dài đấy, không nóng vội được đâu. Anh cứ làm vậy sẽ khiấn cô ấy bị tổn thương, hiện giờ cô ấy đã rất mong manh rồi".
Tôi đột nhiên ý thức được rằng trong tiềm thức của mình, Tiểu Ảnh cơ bản không muốn bình phục lại. Có lẽ chỉ như vậy thì cô ấy mới có thể sống yên ổn nốt phần đời còn lại, nếu như tỉnh táo, cô ấy làm sao có thể đối mặt với tất cả đây? Cô ấy làm sao có thể gánh vác được đống gông xiềng nặng nề đó? Tôi hít sâu một hơi, trong lòng trào lên một nỗi đau không sao nói được thành lời:
"Tôi muốn cho cô ấy xuất viện để tự mình chăm sóc cô ấy, nhưng có lẽ hiện giờ đối với cô ấy thì việc tỉnh táo lại sẽ càng đau khổ hơn".
Vâng...", cô y tá còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, đứng ngẩn ra đó.
Cuối cùng tôi không đón Tiểu Ảnh về nhà, vì cô ấy phát bệnh đứt quãng. Trong suốt hai năm, bệnh tình của cô ấy không có dấu hiệu biến chuyên khá hơn, tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi như vậy cho đến cuối đời. Tôi vẫn chưa nói với Tiểu Ảnh rằng, hồi đầu khi sư phụ thầy tình cảm của tôi dành cho cô ây, ông đã bốc một quẻ, quẻ ấy phán rằng tôi sẽ không được yên ổn suốt đời vì đã gặp cô ây, cuối cùng phải sống cô độc đến già. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác vô tri của Tiểu Ảnh, tôi nghĩ, ai bảo là tôi sẽ cô độc đến cuối đời? Chẳng phải cô ấy sẽ ở bên tôi hay sao? Dù rằng cô ấy không còn nhớ bất kỳ chuyện gì, nhưng điều đó đều quan trọng?
Tôi vẫn mở cửa hàng đồ cổ, nhưng không còn gặp phải bất kỳ vật nào thần bí nữa, hàng ngày chỉ đến đó giết thời gian trong hương trà lãng đãng. Trên tủ trà cùa tôi có thêm một tấm biển mới, trên đó gắn năm chữ mạ vàng: "Hiệu cẩm tú kỳ bào". Thứ đó tôi tìm thấy ở nhà Tiểu Ảnh, tôi nghĩ ngoài những tấm kỳ bào ra thì thứ khiến tôi nhớ đến cô ấy cũng chỉ có thứ này.
Tiểu Ảnh được giải thoát rồi, nỗi đau khổ lại tiếp diễn với cuộc đời tôi.
Nếu như có thể chọn lại một lần, thì trong buổi tiệc chiêu đãi đó, tôi cam tâm không để mình nhìn thấy người con gái khác biệt hẳn giữa đám đông đó, dù là nhìn thấy, thì tôi cũng sẽ kìm nén để không đến bắt chuyện với cô ấy.
Nếu như vậy, thì chúng tôi sẽ chỉ là những người xa lạ, chỉ là người xa lạ. Không có tình yêu, không có nỗi đau.
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...