Niên Ngọc vừa bước vào đại sảnh, Nam Cung Nguyệt tức giận bừng bừng bước tới trước mặt Niên Ngọc tát mạnh vào mặt nàng, bốp một tiếng, nỗi đau bỏng rát lan ra khắp mặt nàng, cái tát này của Nam Cung nguyệt , không một chút nào lưu tình.
Nhưng mà ngày thường thân thể gầy yếu này bị Nam Cung Nguyệt quyền đánh cước đạp sớm đã như cơm bữa.
Mắt nhìn Nam Cung Nguyệt chuẩn bị lại một cước đạp đến, lần này Niên Ngọc lùi một bước, vừa hay tránh được, lại khiến Nam Cung Nguyệt được một cú loạng choạng.
“ Nương….
.
” Niên Y Lan đi lên đỡ được Nam Cung Nguyệt, bà ta mới không bị ngã ra đất.
Nam Cung Nguyệt càng tức giận hơn, một khuôn mặt của quý phụ, dưới sự hung dữ, nhìn cực kỳ xấu xí , “ Tiểu tiện nhân, cánh cứng rồi đúng không? Cái đồ sao chổi ,hại con ta vào triều ngục, triều ngục đó là nơi như nào, ai vào mà không bị lột mất một lớp da, ngươi cái đồ tiểu tiện nhân, nếu không phải ngươi…….
.
, nếu không phải ngươi, Thành nhi của ta cũng ko bị….
.
”Niên Ngọc nghe thấy thế, sự châm biếm trong lòng càng đậm hơn.
Nàng cũng biết ai vào trong đấy đều bị bóc một lớp da, nàng không những biết nàng còn đích thân trải nghiệm qua hình phạt tàn khốc trong đó.
Nhưng Nam Cung Nguyệt không ngừng nói Niên Thành bị nàng hại, Niên Ngọc thấy thật nực cười.
Cứ như là người vấy bẩn quận chúa, người phóng hỏa đốt lầu, người làm bị thương Ánh Tuyết quận chúa thật sự là nàng Niên Ngọc vậy.
Thậm trí đến người duy nhất đối xử tốt với nàng là Niên Y Lan trong cái nhà này, ánh mắt nhìn nàng cũng thêm phần bất mãn.
Niên Ngọc thấy thế không vội vàng mà nói, “ Đại ca bị nhốt vào ngục, Ngọc nhi cũng rất lo lắng, nhưng đại ca làm vấy bẩn trong trắng của Ánh Tuyết quận chúa, Tấn Vương phủ sẽ không bỏ qua cho hắn, hậu quả của việc này có thể to cũng có thể nhỏ, thay vì phu nhân ở đây đánh Ngọc nhi, không bằng đi nghĩ cách cứu đại ca ra.
Nam Cung Nguyệt tuy tức giận nhưng phải thừa nhận Niên Ngọc nói đúng.
Vừa nãy người đi thăm dò tin tức ở Tấn Vương phủ nói, gương mặt của Triệu Ánh Tuyết bị bỏng nặng, chỉ sợ sẽ hủy dung rồi.
Vừa thất thân, lại bị hủy dung, Tấn Vương phủ có thể dễ dàng cho qua được ư?Thành nhi của bà………………Vừa nghĩ đến Niên Thành đang trong ngục, thân thể Nam Cung Nguyệt lại mềm yếu đi, bà ta chỉ vào Niên Ngọc, trong miệng không ngừng trách , “ Ngươi rõ ràng có thể gánh tội, rõ ràng có thể gánh tội……”Gánh tội?Từ đầu tới cuối, sự tồn tại của nàng chỉ để gánh tiếng xấu thay Niên Thành, tất cả mọi việc đối với họ đều là điều đương nhiên, nhưng con đường ở kiếp trước nàng không đi lại làn nữa!Cảm nhận được sự tức giận của Nam Cung Nguyệt, Niên Ngọc nói , “ Phu nhân, chuyện của đại ca, có khi Thanh Hà trưởng công chúa có thể nói hộ vài câu.
”Nghe thấy tên của Thanh Hà trưởng công chúa Nam Cung Nguyệt khựng lại, ánh mắt nhìn nàng lại thay đổi.
“ Niên Ngọc, Ngươi đừng tưởng có Thanh Hà trưởng công chúa là ta không làm gì được ngươi, nếu như Niên Thành của ta xảy ra vấn đề gì, ta nhất định cho ngươi bồi táng theo.
” Nam Cung Nguyệt lớn tiếng, nhưng Niên Ngọc lại nghe ra được sự kiêng kỵ của bà ta với Thanh Hà trưởng công chúa.
Nam Cung Nguyệt nói xong , mạnh mẽ trừng Niên Ngọc một cái, sải bước lớn rời khỏi đại sảnh.
Nam Cung Nguyệt đi rồi, Niên Y Lan vẫn đứng đó nhìn Niên Ngọc mà không mở lời nói câu nào.
“ Tỷ tỷ còn việc không?” Niên Ngọc chịu đựng ánh mắt nàng ta, trong ánh mắt đó, tràn đầy sự không vui.
“ Ngươi…….
.
sau này đều đổi thành nữ nhi sao?” Niên Y Lan hỏi ra miệng, lông mày cau lại.
“ Ưm, tỷ tỷ không phải luôn thuyết phục cha nương để ta đổi về thân nữ nhi sao? Bây giờ ta trở về là nữ tử rồi, tỷ không vui sao?” Niên Ngọc đối diện với ánh mắt của Niên Y Lan, nhìn thấy nàng mặc trang phục nữ tử , nàng ta rất thất vọng đúng không?“ Sao….
Sao có thể?” Niên Y Lan nghĩ được gì đó, lông mày giãn ra, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười, bước lên cầm tay Niên Ngọc một cách thân mật, “ Ta tất nhiên là vui rồi, với bất kỳ người nào đều vui hơn, ta nói mà, bộ y phục này mặc trên người muội nhất định rất đẹp, quả nhiên là rất đẹp nha.
”Niên Y Lan chưa từng phát hiện, bộ dạng của Niên Ngọc lại là một mỹ nhân, hiện giờ hơi gầy yếu một chút, nhưng nếu dưỡng thêm…….
Trong lòng Niên Y Lan sinh ra một tia bất an, nàng ta cơ hồ có thể nhìn ra gương mặt này sẽ có phong tư như nào trong tương lai……Vui hừng hơn ai hết sao?Niên Ngọc khóe miệng nhếch thành nụ cười, nhìn tưởng vui mừng, nhưng không biết là đem theo bao nhiêu sự châm biếm, “ tỷ tỷ thật tốt với Ngọc nhi.
”“ Chúng ta là tỷ muội tốt, tốt cả đời, ta tất nhiên sẽ tốt với muội rồi!” Niên Y Lan dấu đi cảm xúc trong lòng, khôi phục vẻ mặt ngây thơ hiền lành, xoa xoa mặt Niên Ngọc, “ Ngọc nhi, ủy khuất muội rồi, vừa rồi do mẫu thân quá lo lawqngs cho đại ca cho nên mới đánh muội, muội đừng ghi hận bà nha.
”Đừng ghi hận bà ta?Ha , còn nhó lúc trước mỗi khi bị Nam Cung Nguyệt đánh, Niên Y Lan đều nói với nàng như vậy, mà lúc trước nàng nghe được lời đó sẽ cảm thấy ấm lòng, còn bây giờ khi nghe chỉ cảm thấy kinh tởm.
Ba mẫu tử kia, tát nàng một cái, lại cho nàng một viên kẹo, bon họ chỉ là muốn nàng có thể tiếp tục an phận làm kẻ gánh tiếng xấu cho Niên Thành, có thể tùy tiện ăn hiếp nàng mà thôi.
“ Ta biết, ta làm sao có thể ghi hận phu nhân ?” Niên Ngọc thở dài, “ Ta cũng lo lắng cho đại ca, hình phạt trong ngục nghiêm khắc, rất nhiều người đều không chịu đựng được, mà Ánh Tuyết quận chúa nàng……haizzz, hy vọng Tấn Vương phủ đừng dồn đại ca vào chỗ chết mới tốt.
”Dồn đại ca vào chỗ chết?Niên Y Lan bị dọa sợ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên trắng bệch, “ Không, không thế đâu, nhất định có cách cứu đại ca, Niên gia cũng có thể coi là danh môn, cộng thêm Nam Cung gia……đúng, cữu cữu cùng ông bà ngoại nhất định không để đại ca chết, nhất định sẽ có cách….
.
”Niên Y Lan lẩm bẩm trong miệng, không cùng Niên Ngọc nói nhiều, vội vàng chạy khỏi đại sảnh.
Niên Ngọc nhìn bóng lưng nàng ta, môi cười nhẹ.
Nam Cung gia?Chỗ dựa lớn nhất của Nam Cung Nguyệt và Niên Y Lan chính là Nam Cung gia.
Kiếp trước, nàng bị lưu đày, cũng do Nam Cung gia góp không ít sức lực đấy!Hít sâu một hơi, Nam Cung gia có giữ được mạng Niên Thành thì có sao?Ánh Tuyết quận chúa làm sao có thể tha cho Niên Thành được?Tấn Vương phủ.
Từ sau trận lửa đêm qua, toàn vương phủ đều có một mùi cháy khét.
Không khí bi thương, tiêu điều khiến người người ngột ngạt.
Lầu các bị cháy hoàn toàn, Ánh Tuyết quận chúa chuyển đến ở Liễu Khê viện của Tấn Vương phi, từ lúc được Xu Mật sứ đại nhân cứu, Ánh Tuyết quận chúa vẫn hôn mê đến giờ.
Đêm khuya, trong Liêu Khê viện đột nhiên có tiếng hét chói tai, xuyên thủng màn đêm yên tĩnh, mấy người luôn canh gác ở Liêu Khê viện nghe thấy tiếng liền xông vào phòng.
Trong phòng, Triệu Ánh Tuyết nằm sấp trên đất, tuy nàng ta không nhìn thấy mặt mình, sờ trên mặt băng đầy vải,trên má truyền đến cơn đau như thiêu đốt giống hôm qua, nàng ta có thế tưởng tượng ra được bộ dạng hiện tại trên mặt của mình, còn thân thể của nàng…….
.
Cơn đau âm ỷ ở dưới khiến nàng ta nhục nhã vô cùng.
“ Ánh Tuyết……nữ nhi của ta, con đừng sợ, thái y nói rồi, con sẽ không sao đâu, thái y có cách chữa khỏi cho con…….
” Tấn Vương phi xông vào đầu tiên, thấy người nằm trên đất, lòng đau như cắt, thậm chí không dám nói với con chẩn đoán thật sự của thái y.
Thái y nói, gương mặt này coi như hủy rồi, vết bỏng trên mặt quá nghiêm trọng, vết bỏng quá lớn, dù có khỏi vết sẹo trên mặt cũng không mất đi.
Nhưng Ánh Tuyết từ nhỏ thích đẹp, nếu nàng ta mà biết sự thật……….
Tấn Vương phi không dám nghĩ nàng sẽ phản ứng như thế nào.
“ Mẫu phi, con …….
.
con đau…….
.
” Triệu Ánh Tuyết nắm chặt tay của vương phi, không ngừng lẩm bẩm, “ Con đau lắm…….
.
mặt của con…….
mẫu phi, người nói con biết, mặt của con có phải bị hủy rồi không?”Ký ức tối qua ùa về, trong lúc mơ hồ, nàng không nhìn rõ mặt người nam nhân đó, nhưng lại biết rõ tất cả mọi việc người đó làm với nàng, còn có biển lửa vô biên kia nữa…….
“ Không, sẽ tốt lên thôi, chỉ là tạm thời sẽ đau, sẽ khỏi thôi……” Tấn Vương phi cố kìm nén nước mắt, an ủi hết lần này tới lần khác.
“ Là ai?” Triệu Ánh Tuyết đột nhiên mở miệng, “ Tên súc sinh kia là ai?”Tấn Vương phi khựng lại, do dự một lát rồi vẫn mở miệng nói, “ Niên Thành, Niên gia đại công tử, nữ nhi con yên tâm, ta và phụ vương con sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”“ Niên Thành……” Triệu Ánh Tuyết lẩm bẩm, nàng nhớ người đàn ông này, đã què lại còn tục tĩu, mấy hôm trước còn sai người tặng thơ tình cho nàng, là hắn sao? Là hắn hại nàng thành bộ dạng này!Dần dần, trong mắt Triệu Ánh Tuyết tràn ngập hận ý, túm lấy tay của Tấn Vương phi, ánh mắt nóng nảy mà điên cuồng nói, “ hắn……mẫu phi, giết hắn, con muốn hắn phải chết, hắn hủy hoại con, mẫu phi, hắn hủy hoại con rồi, con muốn hắn chết!”“Được, cho hắn chết, nhất định cho hắn chết.
” Tấn Vương phi nghiến răng, hại nữ nhi bà thảm như vậy, Tấn Vương phủ dù mất hết tất cả cũng phải để Niên Thành kia phải trả giá!“ Ai, Ai đã cứu ta?” Triệu Ánh Tuyết suy yếu nằm trên giường hỏi, thân ảnh mơ hồ đó, nàng ta không nhớ ra được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...