Cẩm tú duyên

Chương 13: Thấy được chàng
Không biết qua bao lâu, Cẩm Tú từ từ tỉnh lại. Từng trận đau nhức sau đầu truyền tới, hai bên thái dương giống như cũng giật giật lên. Cánh tay giống như bị xé nát, sợi dây thừng thô to cột chặt lấy cổ tay nàng, treo trên một thanh xà ngang. Không biết miệng bị nhét thứ gì, hình như là một cái giẻ lau vì có mùi hôi.
Trong căn phòng trống trơn, bốn vách tường tiêu điều, có mười mấy người đàn ông trông nhanh nhẹn dũng mãnh đang cầm súng đứng trang nghiêm ở hai bên cửa, bày thế trận sẵn sàng. Chính giữa phòng có một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim, Sáu mặt rỗ ngồi ở bên cạnh bàn, châm một bình trà nóng, không nhanh không chậm mà lau khẩu súng trong tay.
Cẩm Tú không khỏi nhắm hai mắt lại. Nếu có sự lựa chọn, nàng rất hi vọng lúc nãy mình đã chết ở trong tay hắn.
Hi vọng duy nhất bây giờ chính là Tả Chấn sẽ không xuất hiện ở nơi này. Hắn vẫn luôn rất tỉnh táo, rất trấn tĩnh, chuyện gì cũng không thể gạt được đôi mắt của hắn. Ngay cả người mù cũng nhìn ra được đây là một cái bẫy, nàng chỉ là miếng mồi dụ hắn ra ngoài… Đúng vậy, nhất định trong lòng hắn hiểu được, cho nên nhất định hắn sẽ không đến.
Nhưng giống như là sự trừng phạt mà ông trời dành cho nàng, khẩn cầu của nàng còn đang quanh quẩn trong đầu thì đã thấy Sáu mặt rỗ bỗng nhiên đứng dậy! Cẩm Tú không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn. Giờ phút này, tim nàng bỗng nhiên như nhảy tới cổ họng, giống như muốn xé lồng ngực mà ra… Ngoài cửa, dưới ánh chiều tà, người đang từng bước, từng bước đi tới, không phải Tả Chấn thì còn ai?!
Cẩm Tú liều mạng giãy giụa, dây thừng siết chặt vào cổ tay nàng như sợi thép, hình như ngay cả thanh xà ngang to lớn kia cũng bị nàng giãy làm rung động, bụi đất bay xuống lả tả. Nhưng tất cả sự giãy giụa đều phí công, nàng có cố gắng thế nào đi nữa thì trong cổ họng cũng chỉ phát ra vài âm thanh không rõ.
Sáu mặt rỗ quay đầu nhìn nàng một cái, bên cạnh lập tức có người đi đến đè Cẩm Tú lại, nắm lấy tóc của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên. Khi ngẩng đầu lên thì Tả Chấn đã bình tĩnh bước vào cửa.
Trên mặt Sáu mặt rỗ bỗng nhiên lan ra một vầng sáng, giống như hưng phấn lại giống như khẩn trương. Hắn cư nhiên nở nụ cười, âm thanh nghe ra tràn trề sự niểm nở. “Thật không ngờ, người nhỏ bé như tôi, đưa một phong thư lên bến tàu Trường Tam mà lại có thể mời được Tả nhị gia tới. Giữa trăm công nghìn việc mà còn đích thân đến đây một chuyến, thật là thất lễ rồi.”
Cẩm Tú thôi không giãy giụa nữa, vẫn cứng ngắc ở đó không nhúc nhích. Bây giờ có nói gì thì đều đã quá muộn. Điều duy nhất nàng cảm thấy kỳ lạ chính là đã đến nước ngươi chết ta sống, xung đột vũ trang mà sao Sáu mặt rỗ còn vẻ mặt tươi cười khiến người ta buồn nôn như vậy? Rốt cuộc cái gì khiến hắn cảm thấy đáng cười đến thế?
“Đâu có.” Tả Chấn nhìn thoáng qua Sáu mặt rỗ, cũng cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh bàn, giống như là đang uống trà trong quán vậy, ung dung nhàn nhã không thể tả. “Không biết cậu mời mình tôi tới đây là vì chuyện gì?”

“Thật ra chỉ là việc rất nhỏ, vốn không nên phiền Nhị gia tới.” Sáu mặt rỗ quay đầu liếc Cẩm Tú một cái. “Nhưng tôi thật sự không vừa mắt với cô ả này, cho nên mời Nhị gia dạy dỗ cô ta giùm tôi một chút.”
Tả Chấn cầm lấy chén trà, rót ình một chén. Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn không có liếc nhìn Cẩm Tú lấy một cái. “Phải không?” Giọng của hắn rất bình tĩnh. “Đối phó với phụ nữ, e rằng kinh nghiệm của tôi không bằng cậu.”
Sáu mặt rỗ âm thầm cắn răng. Hắn hận nhất là thấy dáng vẻ tỉnh bơ của Tả Chấn, giống như là mọi thứ đều trong sự khống chế của hắn. Rốt cuộc hắn có biết hay không, bây giờ Tả Chấn hắn chỉ là một con mồi, mà Sáu mặt rỗ này mới là chúa tể ở đây!
“Nhưng thật ra tôi nhớ rất rõ, Nhị gia chưa bao giờ nương tay khi đối phó với phụ nữ. Sáu năm trước, ngay tại căn phòng này, tôi trơ mắt nhìn anh ra lệnh giết người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong đời. Khi đó, tôi chỉ có thể đứng phía sau anh mà nhìn cô ấy chết, không dám hó hé một tiếng!” Nụ cười của Sáu mặt rỗ dần dần trở nên cứng ngắc. “Không ngờ trời đất luân chuyển, hôm nay hình như thân phận của chúng ta lại đổi cho nhau.”
Chân mày Tả Chấn hơi chau lại. “Thì ra cậu vì Triệu Chấn Phương. Đúng là không ai ngờ một người đàn bà bán mạng cho bọn Nhật Bản, ba lần bốn lượt ám sát Hướng tiên sinh lại có quan hệ với tam đương gia của Thanh Bang. Lão Lục, nếu cậu không phải người của Thanh Bang, không ở bên cạnh tôi, chưa chắc cô ta đã tiếp cận cậu.”
“Chuyện này không cần anh xen vào.” Sáu mặt rỗ hung hăng cắn chặt răng. “Tôi chỉ biết anh và Hướng Hàn Xuyên giết chết người phụ nữ của tôi, bây giờ phải đòi lại món nợ này không thiếu một phân!”
“Cậu phản bội Thanh Bang, cấu kết với bang Hoa Nam, tàn sát anh em của mình đều chỉ vì một Triệu Chấn Phương?” Tả Chấn chống tay lên trán, nhìn hơi nóng bốc lên từ trong chén trà. “Cô ta là hạng người nào, trong lòng cậu cũng hiểu rất rõ. Cô ta là gián điệp của Nhật Bản, vì đoạt xưởng sợi của Hướng gia cùng ngân hàng, chiếm bến tàu Trường Tam mà vẫn luôn ra tay không từ thủ đoạn với chúng ta. Bao nhiêu người đã chết trong tay cô ta? Cậu vì cô ta mà tính kế tôi?”
“Không từ thủ đoạn? Tả nhị gia, chúng ta mua bán thứ gì, những năm gần đây, anh đã dùng những thủ đoạn gì?” Sáu mặt rỗ cười lạnh.
“Cho tới giờ tôi không coi Nhị gia là anh em. Từ ngày đầu tiên tôi bước vào Thanh Bang, anh chính là chủ của tôi.” Giọng của Sáu mặt rỗ càng ngày càng lạnh lùng.
“Cho dù tôi không đúng, vậy Thiệu Huy thì sao? Thạch Hạo thì sao? Bọn họ là cái gì?” Tả Chấn rất bình tĩnh. “Cho dù giữa chúng ta có thù oán gì, cậu lôi một Vinh Cẩm Tú không biết gì vào thì thú vị lắm sao?”

Sáu mặt rỗ gằn từng chữ, từng chữ nói: “Tôi cũng khiến anh nếm thử mùi vị khi trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình yêu chết trước mặt mình là thế nào.”
Tả Chấn bỗng nhiên nở nụ cười. “Vinh Cẩm Tú… chính là người phụ nữ mà tôi yêu?” Giọng của hắn rất mỉa mai, mang theo vài phần thản nhiên coi thường. “Sáu mặt rỗ, cậu cũng theo tôi mười năm rồi, người khác không rõ tính tình của tôi lắm, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không hiểu? Khi nào thì tôi lại đặt một phụ nữ ở trong lòng.”
Tả Chấn bưng cái chén lên, vững vàng bình thản. “Mấy năm nay, khi nào thì cậu thấy Tả Chấn tôi bị ai uy hiếp vì những chuyện thế này?”
Hắn nói từng chữ rất nhẹ nhàng bình tĩnh, trong nhất thời làm Sáu mặt rỗ ngẩn người ra đó. Cẩm Tú ở phía sau hắn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên. Từ lúc Tả Chấn bước vào, trong lòng nàng giống như có chảo dầu nóng. Nhưng nghe được mấy câu đó thì lại giống như có một thùng nước đá dội xuống, nhất thời kìm lòng không đậu mà rùng mình.
Lời hắn nói là thật hay giả? Vào lúc này, nàng thà rằng lời hắn nói là thật. Thà rằng hắn chưa từng yêu nàng, thà rằng trong lòng hắn chưa từng có nàng, thà rằng hắn thật sự không quan tâm đến sự sống chết của nàng. Thật sự, nàng thật sự hi vọng như vậy. Nhưng tại sao khi chính tai nghe hắn nói thì lại đột nhiên cảm giác lạnh lẽo như băng.
Sắc mặt của Sáu mặt rỗ càng ngày càng tái mét, trong nhất thời cũng không nói nên lời, kinh ngạc mà đứng tại chỗ. Đúng, bên cạnh Tả Chấn chưa bao giờ thiếu đàn bà. Hắn muốn dạng phụ nữ nào mà không có, làm gì phải canh cánh trong lòng một Vinh Cẩm Tú? Chẳng lẽ gần đây đúng là hắn nhìn lầm rồi sao? Nhưng…
Nhưng nghĩ lại, Sáu mặt rỗ bỗng nhiên nở nụ cười ha hả. “Thật không hổ là Tả nhị gia, nói gì cũng như là thật. Nếu đổi là người khác, e rằng thật sự bị anh hù rồi. Nhưng Nhị gia đừng quên, tốt xấu gì Sáu mặt rỗ tôi cũng đã theo anh mười năm. Anh nói đúng, không ai hiểu rõ tính của anh hơn tôi.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cẩm Tú đang bị trói gô ở một góc phòng. “Nếu anh thật sự không quan tâm thì hôm nay đã không đến đây.”
Hắn càng nói càng đắc ý, “Từ lúc bước vào, Nhị gia không liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, là không dám nhìn, hay là không nỡ nhìn? Sợ liếc mắt nhìn một cái thì sẽ rối lòng sao. Nếu không có Vinh cô nương ở trong này thì e rằng bây giờ căn phòng rách nát này của tôi đã sớm bị Thanh Bang san bằng, làm sao có thể thấy được mặt Nhị gia chứ?”
Tả Chấn không khỏi trở nên im lặng. Sáu mặt rỗ nói không sai, hắn nói mấy câu kia vốn là muốn phân tán một chút sự chú ý của Sáu mặt rỗ đối với Cẩm Tú. Trong trận này, tác dụng của Cẩm Tú càng nhỏ thì cơ hội sống sót càng lớn. Chỉ tiếc, xem ra biện pháp này không thể thực hiện được. Trận ác chiến hôm nay là không thể tránh khỏi. Nhưng dưới tình thế này, bất luận là ai muốn toàn thân trở ra đều là chuyện không có thể.
“Thật là làm khó cho Nhị gia rồi. Bảo anh đến một mình thì anh thật sự không dám mang theo một tên thuộc hạ nào.” Sáu mặt rỗ chuyển đề tài. “Tả Chấn của Thanh Bang trước kia sẽ không để mình bị đẩy vào tròng, hôm nay coi như là ngoại lệ. Nhưng Nhị gia, anh vì vị Vinh tiểu thư này mà phá lệ cũng không khỏi hơi nhiều rồi. Dù sao cũng là anh em bấy lâu, Sáu mặt rỗ tôi cảm thấy không đáng cho anh. Nhị gia vì cô ta mà có thể làm bất cứ cái gì, nhưng vị Vinh tiểu thư này…” Hắn vừa nói, vừa nghiền ngẫm sắc mặt của Tả Chấn. “Nhị gia có muốn biết tôi làm cách nào lừa cô ta ra đây hay không?”

Tả Chấn khẽ cau mày.
Sáu mặt rỗ cười lạnh. “Chẳng qua tôi chỉ nói với cô ta là muốn dẫn cô ta đi gặp Anh thiếu, cô ta liền hận không thể mọc thêm hai cái chân để đi với tôi. Nhị gia, bao nhiêu năm rồi Thượng Hải không có một tiết mục đặc sắc như vậy. Tả Chấn của Thanh Bang và Hướng Anh Đông của Bách Nhạc Môn tranh nhau một phụ nữ! Ha ha ha, thật sự là chuyện thật tức cười.”
………………….
Ánh mắt Tả Chấn từ từ nâng lên, lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Cẩm Tú. Trước khi tới đây, hắn đã chạy về Ninh Viên một chuyến, muốn xác nhận rốt cuộc có phải Cẩm Tú thật sự xảy ra chuyện hay không. Nhưng các anh em gác ở cửa nói tự Cẩm Tú đi theo Sáu mặt rỗ ra ngoài. Lúc gần đi chỉ nói là ra ngoài mua đồ đạc. Mua sắm? Bên ngoài loạn như vậy, hắn luôn căn đi dặn lại là hai ngày này đừng ra ngoài, còn có thứ gì quan trọng như vậy khiến nàng không thể không vội vàng đích thân đi mua?
Tim Cẩm Tú cảm thấy nặng nề. Đối mặt với ánh mắt của Tả Chấn, nàng không tự chủ được mà cụp mắt cuống.
“Cuối cùng hôm nay tôi cũng được mở mắt.” Sáu mặt rỗ nói. “Thì ra Nhị gia còn có sở thích này, thích tằng tịu với đàn bà của Anh thiếu. Chậc, anh vừa đi trước, cô ta không thể chờ được mà đi gặp người tình…” Đợi lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội nhục nhã Tả Chấn một cách thoải mái. Sáu mặt rỗ gần như nhịn không được mà đắc ý cười ha hả. Tả Chấn tiếng tăm lừng lẫy cũng có ngày hôm nay!
Tả Chấn chỉ im lặng nhìn Cẩm Tú. Từ lúc bắt đầu đến giờ, người nàng thích vẫn luôn là Anh Đông, điều này thì hắn biết. Nhưng hắn cũng vẫn cho rằng chỉ cần qua một thời gian, rồi qua một thời gian nữa, một ngày nào đó nàng sẽ từ từ quên cái tên này.
Sáu mặt rỗ cười xong, nói tiếp: “Buồn cười hơn là, vì lấy lòng tôi, muốn tôi mau chóng mang cô ta đi gặp Anh thiếu mà Vinh tiểu thư của anh không tiếc bán đứng tính mạng của anh. Nhị gia, tôi thật sự là khâm phục ánh mắt của anh.” Hắn vừa nói vừa tiện tay kéo bên hông một cái, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, từng viên đạn đồng sáng chói văng đầy đất.
“Đây là đạn của anh, đừng nói là anh không nhận ra? Nhị gia? Đây chính là thứ mà đêm qua Cẩm Tú tốn không ít công sức mới trộm được từ bên cạnh anh.”
Cẩm Tú bỗng nhiên sợ ngây người. Đạn? Khi nào thì nàng trộm đạn của Tả Chấn? Nàng chỉ… chỉ… bỗng nhiên hiểu được tất cả. Sáu mặt rỗ đi một vòng lớn như vậy, cái gì mà lệnh, cái gì mà con dấu, thật ra thứ hắn muốn chẳng qua là cái dây lưng bên người Tả Chấn mà thôi! Lúc ấy nàng vừa chột dạ vừa khẩn trương, không kịp nghĩ ngợi nhiều liền đem đồ giao cho hắn xử lí. Ai biết thứ hắn lấy không phải là con dấu mà là đạn trong súng của Tả Chấn!
“Bốp” một tiếng, chén trà trong tay Tả Chấn đột nhiên vỡ toang, mảnh vỡ văng khắp nơi, máu tươi trên tay hắn từ từ nhỏ giọt xuống mặt bàn. Từng giọt từng giọt một. Nhưng hắn đã không còn cảm giác.
Bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua, lúc Cẩm Tú nửa đêm ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài thì làm hắn bừng tỉnh. Hắn thuận miệng hỏi một câu, Cẩm Tú trả lời là muốn đi ra ngoài uống nước. Bây giờ mới biết được, thì ra khi đó nàng đi ra ngoài là muốn đem đồ của hắn giao cho Sáu mặt rỗ ngoài cửa.

Sáu mặt rỗ quả nhiên tính toán rất cẩn thận. Bên cạnh hắn, chỉ có một người duy nhất có thể tiếp cận, chỉ có người này mới có thể dễ dàng lấy được đồ đạc bên người hắn. Người này, chính là Vinh Cẩm Tú mà hắn lúc nào cũng lo lắng, luôn lo lắng nàng sẽ bị ức hiếp. Đối với bất luận kẻ nào hắn đều có phòng bị, duy chỉ có nàng là ngoại lệ. Nàng không hiểu gì cả, lương thiện đến ngốc nghếch, cho nên ở trước mặt nàng, hắn chưa từng có chút đề phòng.
Hắn là thật lòng, kết quả đổi lấy chỉ là sự phản bội chết người như thế này. Nhiều năm qua, trong mưa gió chết chóc cái gì cũng đã từng trải. Phản bội cùng bán đứng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng chưa có lần nào đau đến khắc cốt ghi xương như vậy.
Đối thủ có hung tàn, tình thế có ác liệt đi nữa thì hắn đều có thể mặt không đổi sắc, bình tĩnh mà chống đỡ. Nhưng giờ khắc này, trong giây phút vạch trần Cẩm Tú này, tất cả sự ung dung nhàn nhã, bình tĩnh trấn định của hắn đều bỗng nhiên vỡ nát khắp nơi như chén trà trong tay!
Trong súng của hắn lại không có đạn. Tả Chấn hít thở một cách nặng nề, ngực nóng bỏng cùng phẫn nộ như có lửa bốc lên. Hắn đi quá vội, thậm chí đã quên kiểm tra đao và súng bên người của mình một chút. Mãi đến giờ phút này, trong vòng súng của kẻ địch mới phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy, cái bẫy mà tự tay Cẩm Tú giăng ra cho hắn…
……………………………..
Tả Chấn không khỏi cắn chặt răng. Có nhục hơn nữa cũng phải nhịn, bây giờ không phải lúc kích động. Trước mắt, mình đã hoàn toàn bị rơi vào hiểm cảnh, rất bị động. Mù quáng liều mạng sẽ chỉ làm cơ hội thoát thân càng mong manh. Giờ phút này, tất cả các họng súng đều chĩa vào hắn, chỉ cần vừa động đậy, lập tức sẽ bị bắn thành một tổ ong vò vẽ.
“Bây giờ Nhị gia đã hiểu được tại sao tôi lại không vừa mắt của cô ta rồi chứ?” Sáu mặt rỗ đến gần Cẩm Tú, con dao nhọn trong tay từ từ di chuyển trên mặt nàng. “Chậc chậc, quả nhiên là vô cùng mịn màng. Vinh Cẩm Tú – vũ nữ hạng nhất của Bách Nhạc Môn, nếu tay của tôi hơi run lên, cắt qua thế này, lại cắt thế này nữa… Gương mặt này sẽ biến thành thế nào đây?”
Cẩm Tú nhắm hai mắt lại. Dao nhọn ngay trước mặt nàng, thậm chí hai má có thể tinh tường cảm giác nhận được vẻ lạnh lẽo khi lưỡi dao kia xẹt qua làn da. Thân mình dần dần phát run, nhưng nàng biết, đây không phải sợ hãi mà là oán hận. Nàng chưa từng oán hận một người đến vậy. Hận đến nỗi ngay cả nỗi sợ hãi cũng không cảm nhận được. Hận đến nỗi rất muốn đâm thẳng một đao vào ngực hắn.
Thậm chí giờ khắc này, rối đến nỗi không phân biệt được rốt cuộc là hận hắn hay là hận chính mình quá ngu xuẩn, dễ dàng mắc câu.
“Rẹt…” Trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng quần áo bị xé rách. Sáu mặt rỗ vung tay lên, cả vạt áo trước của Cẩm Tú đều bị xé rách. Áo ngực rơi xuống dưới, nhất thời lộ ra bờ vai cùng hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn nà.
“Người đàn bà có thể làm cho Bách Nhạc Môn tiền vào như nước, có thể làm cho Nhị gia thần hồn điên đảo, rốt cuộc là có hương vị thế nào, ngay cả tôi cũng muốn nếm thử…” Sáu mặt rỗ nheo mắt lại, dùng sức nhéo lên bộ ngực trần của Cẩm Tú một cái, lập tức nổi lên một mảng đỏ sẫm, Cẩm Tú đau đến run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui