Cẩm tú duyên

Cẩm Tú ở bên cạnh bỗng nhiên động đây, trở mình, một bàn tay chìa qua, khoát ngay lên đùi hắn. Tả Chấn cúi đầu, vừa định đem tay nàng đặt qua một bên, đã thấy dưới ánh đèn vàng nhạt, cổ tay áo của nàng vén lên, lộ ra cánh tay lả lướt, mềm mại và mịn màng, dường như mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng… Bỗng nhiên trong lòng hắn rung động một cách khó hiểu.
Trong giây phút này, quả thực hắn không có dũng khí chạm vào cánh tay của nàng.
“Cẩm Tú, tỉnh lại đi…” Hắn đành phải thấp giọng gọi nàng. Chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn sẽ đi ngay.
“Ưm…” Cẩm Tú mơ mơ màng màng trả lời một tiếng, ánh mắt khẽ mở ra, nhưng dường như không tìm thấy tiêu điểm, mở một chút rồi lại nhắm lại. Tả Chấn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên cánh tay đang khoát lên người hắn của nàng đi dọc theo chân hắn, từ từ bò lên thắt lưng của hắn, cả người giống như con mèo con sợ lạnh, nép vào trong lòng hắn.
Có lẽ là cảm thấy vòng tay này rất ấm áp, nàng đem mặt vùi vào ngực hắn, một bàn tay sờ soạng, tiến vào trong áo sơ mi trắng của hắn.
Tả Chấn không tự chủ được mà nín thở, không dám nhúc nhích mà cứng đờ tại chỗ. Nàng… đang làm cái gì?
“Cẩm Tú.” Hắn nhịn không được mà gọi nàng, cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh.
Cẩm Tú vẫn nhắm mắt lại, nhưng hắn nghe thấy giọng nói nỉ non mơ hồ của nàng: “Anh… chưa từng thích tôi đúng không…”
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nỉ non a giống như có vẻ lo lắng bất an không thể tả, cuối cùng như một tiếng thở dài nho nhỏ, từ từ biến mất trong không khí.
Thân mình Tả Chấn ngày càng cứng đờ, Cẩm Tú… đây xem như đang cám dỗ hắn sao? Ở trên giường của hắn?! Điểm chết người là, hắn cư nhiên có phản ứng với nàng!
Cẩm Tú ở trong lòng hắn, hơi thở mang theo mùi rượu thoang thoảng, hương thơm thoang thoảng. Hai má nàng ửng đỏ, nửa tỉnh nửa say, phía dưới cổ áo được mở ra một nửa a, loáng thoáng lộ ra một góc áo ngực bằng gấm màu hồng, tôn thêm vẻ mềm mịn của da thịt ở đầu vai.
Tả Chấn nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy hơi mê muội. Không khí yên tĩnh xung quanh tràn ngập vẻ dụ hoặc, cơ thể trong lòng lại cực kỳ mềm mại. Nàng nhẹ nhàng động đậy liền khiến cho như có một dòng điện chạy dọc theo thân thể hắn, mang đến sự run rẩy xuyên qua cả người hắn. Dục vọng mãnh liệt bất ngờ ập tới, càng ngày càng nhiều. Dường như máu trong cơ thể cũng dần dần sôi trào lên. Hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập hỗn loạn…

Gương mặt im lặng của nàng ở ngay trước mặt hắn, chỉ cách khoảng hai ba tấc. Hắn ổn định lại hơi thở, cúi xuống, càng ngày càng gần, vô cùng dịu dàng, khi sắp chạm vào môi nàng…
“Anh thiếu…” Một lời nói mê bỗng thốt ra từ trong miệng Cẩm Tú. Âm vừa nhỏ vừa không rõ, nhưng trong giây phút yên tĩnh này, cũng vô cùng to và rõ.
Cả người Tả Chấn cứng đờ ngay tức khắc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, mồ hôi trên trán giọt giọt chảy xuống. Vừa rồi… vừa rồi Cẩm Tú gọi tên ai? Người phụ nữ trong lòng hắn lại gọi tên của một người đàn ông khác rõ ràng như vậy! Mang theo vẻ nh ngạc không dám tin, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Cẩm Tú, trái tim lập tức cảm thấy nặng trịch, khiến cho lồng ngực đau nhức như bị bỏng.
Rõ ràng hắn biết người mà Cẩm Tú vẫn thích chính là Anh Đông.
Từ lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với hắn, lòng của nàng hoàn toàn không có hắn. Người trong lòng nàng nghĩ đến, người trong mắt nàng nhìn thấy cũng cũng chỉ có mình Hướng Anh Đông. Rõ ràng hắn đều biết, nhưng vừa rồi hắn làm sao vậy? Là cái gì khiến cho hắn không tỉnh táo?
Tả Chấn xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh ra. Nước từ trên đầu xối xuống phía dưới, áo sơ mi trên người lập tức ướt đẫm, lạnh đến thấu xương. Hắn cần cảm giác lạnh như băng này để bình ổn sự nóng bỏng cùng phẫn nộ trong ngực hắn. Điều làm cho hắn càng cáu giận là, trong thời khắc vừa rồi hắn không tự kìm chế được, hắn không nghe theo ý mình. Chẳng qua chỉ là một Vinh Cẩm Tú! Ngay cả làm vũ nữ nàng cũng chưa chắc đã đủ tư cách, ngay cả Anh Đông cũng nói nàng không gợi cảm, thậm chí trong lòng của nàng vốn không có sự tồn tại của hắn… Nhưng lại chính là nàng, chỉ cần một giọt nước mắt, một nụ cười, một câu nói, khiến cho cái gọi là bình tĩnh lý trí của hắn đều tan thành mây khói!
Cho tới nay, vì đề phòng bị bán đứng cùng phản bội, hắn đã sớm quen với việc lúc nào cũng tỉnh táo. Đề phòng khắp nơi đã trở thành một loại bản năng, cho dù là khi ngủ ngon, khi say rượu, lúc phóng túng nhất hắn cũng vẫn duy trì vẻ tỉnh táo cuối cùng, tuyệt đối không để cho chính mình hoàn toàn chìm đắm.
Dòng nước từ đầu tóc mặt mày của hắn chảy xuống, Tả Chấn nhẹ nhàng ngả ngươi về phía sau dựa vào tường. Nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc đầu khi mới gặp Cẩm Tú liền xuất hiện trước mắt. Nhớ tới ánh mắt dịu dàng, gần như ngấn lệ của nàng. Vẻ mặt cắn môi tranh luận với hắn. Nhớ tới vẻ mặt bàng hoàng khi lạc đường trong mưa của nàng. Vẻ non nớt cùng khẩn trương khi lần đầu khiêu vũ ở Bách Nhạc Môn. Nhớ tới nàng thổi tiêu dưới ánh trăng tĩnh lặng như nước đêm hôm đó, bóng người đẹp như tranh, tiếng tiêu lại quyến luyến… Trong nhất thời, vô số cảm xúc dâng lên trong lòng.
Gần đây, hắn thường buồn bực không hiểu nổi. Dường như trong giờ khắc này, bỗng nhiên tìm được đáp án.
Chính là hắn không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận, hắn động lòng với một người con gái thích Anh Đông!
Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào quanh quẩn ở bên tai, dòng nước lạnh như băng xối xuống, đánh vào người khiến hắn cảm thấy đau đớn, nhưng trong lòng lại dần dần tỉnh táo.

Đúng vậy, Anh Đông và hắn là huynh đệ. Thứ mà Anh Đông có thì hắn cũng có. Tất cả những thứ Anh Đông có thể cho Cẩm Tú, Tả Chấn hắn cũng có thể cho. Nhưng hắn đã quên, Anh Đông là người nhà họ Hướng, đường hắn đi là con đường thênh thang rực rỡ gấm hoa. Thắng hay thua mà hắn phải đối mặt, chẳng qua chỉ là sự khác biệt giữa ếm được nhiều hay ít tiền mà thôi. Có thua nhiều đi nữa hắn cũng có thể không cần để ý tới. Mà Tả Chấn hắn, từ hai bàn tay trắng đến danh tiếng địa vị của hôm nay, tất cả đều là từ trong tối tăm chém giết mà có được. Bang phái sống mái với nhau, cướp hàng, buôn lậu, mở sòng bạc, xây ngân hàng, lục đục với nhau, từng bước đều phải cẩn thận. Nếu hắn thua, chính là máu tươi cùng tánh mạng của vô số anh em.
Con đường mà Cẩm Tú đã trải qua là đầu đường xó chợ. Cái gì mà vinh hoa phú quý, cái gì mà nở mày nở mặt, đối với nàng mà nói có lẽ cũng không quan trọng. Điều mà nàng cần, chẳng qua chỉ là người đàn ông mà mình yêu cùng một tương lai yên ổn. Nếu hắn là Cẩm Tú, hắn cũng sẽ lựa chọn Anh thiếu của Hướng gia chứ không phải Tả Chấn của Thanh Bang.
Cẩm Tú không sai. Người sai, thật ra chính là Tả Chấn hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Đầu Cẩm Tú đau đến muốn nứt ra cho nên bèn mở mắt, chỗ này là chỗ nào? Ngày hôm qua… rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao nàng không nhớ chút nào hết vậy.
Nhìn xung quanh một chút, là một căn phòng xa lạ. Nhưng cách bày biện trang trí, dường như còn sang trọng hơn Sư Tử Lâm vài phần. Chống giường ngồi dậy, cái chăn bằng nhung nhẹ nhàng rơi xuống, bộ váy tơ tằm màu xanh như nước hồ thu trên người đã nhăn nhúm.
Váy… Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua, nàng mặc bộ váy này tham gia vũ hội ở Bách Nhạc Môn. Trí nhớ dần dần hiện lên, cuối cùng nàng nhớ rõ, dường như là uống rượu với Phùng tứ thiếu ở phòng khách…
Nguy rồi, nhất định là nàng uống quá nhiều.
Cẩm Tú “á” một tiếng mà từ trên giường nhảy xuống, tay chân luống cuống mà cài lại cúc áo. Cúi đầu nhìn thấy mình còn đi chân trần… Giày đâu, giày của nàng đâu?
Đang quỳ rạp trên mặt đất tìm giày khắp nơi, đột nhiên cửa bị đẩy ra. Cẩm Tú quay đầu lại, một phụ nữ trung niên hơi mập nhưng dễ mến đang đứng ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng. “Cô tỉnh rồi?”
“Tôi… Đúng vậy, đúng vậy.” Cẩm Tú xấu hổ từ dưới đất đứng lên, vuốt làn váy nhăn nhúm trên người lại. “Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào?”

“Cô còn không biết sao, đây là Ninh Viên, ngày hôm qua Nhị gia ôm cô về.” Người phụ nữ trung niên a đi vào, đưa tất và giày của nàng ra. “Ngày hôm qua cô uống say, ói ra đầy người, giày cũng dơ hết. Tôi đã giặt sạch cho cô, đã hong khô rồi.”
Cẩm Tú mặt đỏ tới mang tai mà nhận lấy giày và tất. Sao có thể thế được, là Nhị gia “ôm” nàng về?!
“Cô gọi tôi là vú Vương là được. Tôi ở chỗ này hầu hạ Nhị gia. Lát nữa cô rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng. Nhị gia còn đang chờ cô ở phòng khách.” Vú Vương vừa nói vừa đi qua dọn dẹp giường. “Cô Cẩm Tú, cô say không ít đâu. Tối qua, Nhị gia gần như chăm sóc cô cả một đêm.”
Suy đi nghĩ lại, trí nhớ vẫn trống rỗng, chỉ có vài hình ảnh mơ hồ hỗn loạn, dường như là nằm mơ, cơ hồ còn có chút ấn tượng. Lúc nằm mơ, hình như trở về nhà họ Vinh, ở vườn sau làm lồng đèn. Nhưng lại thấy cha mẹ cùng Minh Châu ngồi ở một chiếc xe gỗ bị kéo đi, nàng vội vàng chạy theo, đuổi mãi cho tới bờ sông, lại trơ mắt nhìn xe gỗ càng ngày càng xa… Sau đó thì sao? Sau đó… hình như thấy Anh thiếu, hắn đứng trên bậc thềm của Bách Nhạc Môn, nàng bước từng bước lên bậc thang, nhưng mặt của hắn lại càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng dường như chỉ còn lại một cái bóng. Nàng vươn tay xoay bờ vai của hắn, cố gắng muốn xoay người hắn lại. Khi quay người lại, không ngờ lại là… chính là… Tả Chấn?!
Nàng nhớ rõ hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cách áo sơ mi mỏng manh của hắn, loại cảm xúc ấm áp cùng vững vàng này dường như bây giờ còn lưu lại ở đầu ngón tay của nàng. Thật là mộng sao? Cảm giác ở trong mộng lại mãnh liệt cùng chân thật như vậy sao?!
“Không thể nào!” Cẩm Tú bỗng nhiên kêu ra tiếng.
Vú Vương hoảng sợ. “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Xem ra Cẩm Tú còn nh động hơn cả bà ta. Không đâu không đâu, nhất định nàng đang nằm mơ… Cho dù chỉ là một giấc mơ, cũng cảm thấy quá hèn! Sao nàng có thể mơ thấy Nhị gia ôm nàng? Tại sao khi uống say, ngay cả nằm mơ cũng vớ vẩn như vậy. Cho dù muốn mơ thấy một người đàn ông, a cũng nên là Anh thiếu, mà không phải là Nhị gia.
Nhưng… nhưng vì sao, nhớ tới cảnh trong mơ mờ ảo a, trong lòng nàng lại cảm thấy… thật nhiều, thật nhiều rung động?
“Cô Cẩm Tú, đừng đứng ngẩn người nữa, Nhị gia còn đang chờ cô đó.” Vú Vương nhắc nhở nàng.
“A, được rồi.” Cẩm Tú lấy lại tinh thần, vừa trả lời vừa bất giác đưa tay sờ vào hai gò má nóng hổi của mình. Bỗng nhiên lại nhịn không được mà cười khanh khách. Thật đúng là bậy bạ, nghĩ đi đâu vậy chứ! Chẳng qua là nằm một giấc mơ linh tinh mà thôi, bản thân liền miên man suy nghĩ đến như vậy. Nhị gia là loại người nào, chẳng lẽ thật sự làm gì với nàng sao? Quả thực là tức cười.
Thật là hạ lưu vô sỉ nha, Vinh Cẩm Tú.
Sợ Tả Chấn đợi lâu, nàng nhanh chóng rửa mặt một chút liền vội vàng xuống lầu. Trên bàn ăn đã bày ra cháo trắng cùng dưa cải, chân giò hun khói, canh, bánh bao. Nhìn qua rất ngon miệng vừa mắt. Quả nhiên Tả Chấn đã chờ trong phòng khách, hắn đang đọc báo trên sô pha. Áo sơ mi, áo khoác đều chỉnh tề, nhưng sao tóc còn ướt sũng.

Tả Chấn ừm một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên. “Không có việc gì thì mau ăn sáng đi. Lát nữa tôi ra bến tàu, thuận đường đưa cô về Sư Tử Lâm.”
Cẩm Tú ngẩn người. “Hình như anh bị nghẹt mũi, cảm lạnh sao? Nếu không khỏe thì không cần đích thân đưa tôi về, tự tôi bắt chiếc xe kéo về là được rồi…”
“Tôi không yếu ớt như vậy.” Tả Chấn ngắt lời nàng. “Mau ăn cơm đi.”
Thời tiết cuối tháng mười một, xối nước lạnh cả nửa đêm, hắn không cảm lạnh mới là lạ! Cũng phục Cẩm Tú thật, chỉ cần một lát là đã có thể khiến cho hắn trở nên thế này. Nếu truyền ra ngoài, đúng là khỏi cần vùng vẫy gì nữa. Hôm nay nhất định phải tìm đàn bà đến hạ nhiệt, bằng không hắn sẽ nghi ngờ bản thân mình không được giải quyết nhu cầu, cho nên mới bụng đói ăn quàng như vậy!
Thật là thất bại chưa từng có.
Cẩm Tú vừa mới ngồi xuống, húp chưa được mấy ngụm cháo, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa “cốc cốc” vài tiếng. Vú Vương lên tiếng trả lời rồi đi mở cửa. Cẩm Tú cũng quay đầu nhìn xem. Người đến là một người đàn ông tuấn tú, quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cương nghị như đá.
Nàng chưa từng gặp qua người này.
Tả Chấn bỗng nhiên từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt anh ta, cẩn thận ngắm nghía một lượt mới nói: “Bão cát ở Bắc Bình rất lớn, mặt mũi đều đen cả rồi.”
“Vội vàng trở về, vừa tới bến tàu liền đến thẳng đây, chưa kịp rửa mặt.”
Tả Chấn cười, ôm mạnh lấy vai anh ta. “Sáng nay tôi đã biết được tin tức, sợ cậu gặp phải chuyện gì trì hoãn, còn kêu lão Lục lên đường đón cậu. Không ngờ cậu đã trở về nhanh như vậy.”
Cẩm Tú không khỏi tò mò. Người bên cạnh Tả Chấn hầu như nàng đều biết. Đây là ai? Thái độ của Tả Chấn đối với anh ta, hình như rất đặc biệt.
Khi đang đánh giá hai người bọn họ, Tả Chấn lại xoay người lại, Cẩm Tú lập tức cúi đầu vùi mặt vào bát cháo. Tự nhiên cảm thấy chột dạ. Ai da, thật không hiểu bản thân mình làm sao vậy, bỗng nhiên ngay cả dũng khí để ngẩng đầu cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận