Cô nương này dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều như vậy, không dỗ được nàng ta lên giường, thì không phải là tính cách của hắn nha.
Trong lòng Phượng Chỉ U cười lạnh, nàng sống ở niên đại này thời gian dài như vậy, đã gặp qua đủ loại người, làm sao có thể không biết tên nam nhân này nghĩ gì, chẳng qua trên mặt nàng vẫn không có biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng lạnh giọng nói: "Ta sẽ để ca ca ta qua đó, nhưng tiểu thiếp Ngô gia này phải ở lại, chờ ca ca ta lấy được bạc trở về, ta sẽ để nàng đi."
Bốn chữ tiểu thiếp Ngô gia Phượng Chỉ U cố ý nhấn mạnh, tuy rằng giọng điệu không có gì kỳ quái, nhưng lại trào phúng một cách kỳ lạ, nhất thời làm cho Trịnh Kim Linh tức giận đỏ mặt, lời này làm cho nàng ta muốn phản bác cũng không phản bác được, bởi vì nàng ta thật sự là tiểu thiếp, nhưng bị người ta cố ý nhấn mạnh như vậy, hơn nữa người nói lại là Phượng Chỉ U, nàng ta làm sao có thể không tức giận!
Trịnh Kim Linh suy nghĩ nửa ngày cũng không biết phản bác thế nào, chỉ có thể ngây ngốc uất nghẹn đứng đó.
Ngô Thanh Tùng nhíu mày, không ngờ nha đầu này phản ứng nhanh như vậy, hắn ta cười vô hại: "Cô nương, vẫn là ngươi đi thì hơn, lấy được bạc xong còn phải ký cho ta ký một bản văn tự, chứng minh ta bồi thường cho ngươi rồi, còn nữa xảy ra chuyện như vậy ta cũng cảm thấy rất xin lỗi, thật không nghĩ tới di nương trong phủ chúng ta vậy mà sẽ làm ra loại chuyện này, thật sự là phụ thân ta quản giáo không nghiêm, nhưng mà phụ thân ta cũng hơi lớn tuổi, có một số việc thật là lực bất tòng tâm, dù sao nàng cũng chỉ là một di nương, không được nuôi dạy tử tế, ngươi cứ xem nàng như một hạ nhân thượng đẳng là được rồi, hơn nữa nể mặt ta, tha cho nàng ta lần này được không? Chờ ngươi theo ta về, ta sẽ tự mình tiếp đãi ngươi, cũng làm cho ngươi mấy bộ quần áo đẹp, xem như bồi tội có được không?"
Sắc mặt Trịnh Kim Linh xám nghét, thậm chí ánh mắt cũng không tự giác trừng lớn, không ngờ nàng đã khuyên can cả nửa ngày như vậy, nói nữ nhân này có mệnh khắc phu rồi, mà hắn ta lại giống như đàn gảy tai trâu!
Hơn nữa ở trong mắt nam nhân này nàng chỉ là hạ nhân thượng đẳng thôi sao! Tuy rằng di nương thật đúng là hạ nhân có cấp bậc cao một chút, nhưng nam nhân này cũng không thể nói nàng như vậy chứ, rõ ràng giữa bọn họ......
Phu nhân Tôn gia không muốn tiếp tục xem bọn họ diễn trò nữa, nhà bà với Ngô gia đều là nhà buôn tơ lụa, có cái gọi là cùng ngành là oan gia, trùng hợp hôm nay còn gặp phải loại chuyện này, sao có thể không làm khó dễ đám người Ngô gia một phen.
"Chỉ U cô nương ngươi không thể đi, hắn là hoa hoa công tử nổi danh, theo ta thấy hắn nói bồi bạc là giả, có ý đồ khác mới là thật kia."
Sao Phượng Chỉ U không nghe ra ý của Tôn phu nhân chứ, cũng nhìn ra nam nhân này căn bản không có ý định bồi thường bạc, chẳng qua là muốn kiếm cớ dụ dỗ nàng lên giường mà thôi, nghĩ tới đây, nàng lạnh giọng lên tiếng: "Không cần phiền phức như vậy, ta không cần ngươi tiếp đãi, lại càng không cần đồ của ngươi, cho hạ nhân của các ngươi về lấy bạc là được rồi, không lấy được bạc, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây."
Trịnh Kim Linh vẫn đang chìm trong lửa giận, nghe Phượng Chỉ U nói như vậy, không nhịn được nữa, lớn tiếng quát tháo: "Phượng Chỉ U ngươi là cái thá gì, dám giam giữ chúng ta, Ngô gia chúng ta chỉ cần dẫm chân một cái, cũng có thể phá nát cái cửa tiệm này của ngươi."
Phượng Chỉ U mặc kệ nàng ta, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Chỉ Minh: "Ca ca đi lấy dây thừng trên xe bò xuống đi."
Trịnh Kim Linh không rõ Phượng Chỉ U có ý gì, miệng còn lải nhải nói: "Phượng Chỉ U, ta nói cho ngươi biết, đừng ra vẻ trước mặt ta, cũng không nhìn xem ngươi có thân phận gì, chẳng qua chỉ là một kẻ quê mùa, tự cho mình giỏi lắm sao!"
Ánh mắt Phượng Chỉ U lạnh nhạt, cũng lười lại nói nhiều với bọn họ, chỉ hỏi: "Hỏi lại các ngươi lần cuối, chắc chắn không bồi thường bạc?"
Ngô Thanh Tùng khẽ cười ra tiếng, ra vẻ công tử hào hoa phong nhã nói: "Sao cô nương lại nói như vậy? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, chỉ cần ngươi theo ta về phủ lấy, bạc này ta một xu cũng sẽ không thiếu ngươi, hơn nữa còn sẽ thêm cho ngươi một khoản, đây là Ngô gia chúng ta có lỗi với ngươi, đó coi như là bồi thường cho ngươi, làm như thế vẹn toàn đôi bên, người ta đều nói thêm một bằng hữu nhiều thêm một con đường, cho dù ngươi cảm thấy Ngô gia chúng ta không đủ tốt, nhưng là dù sao cũng còn tốt hơn là có thêm một kẻ địch không phải sao?"
Giọng điệu hắn ta rất tùy ý, giống như đã nắm chắc phần thắng, chắc chắn rằng Phượng Chỉ U sẽ đi theo hắn ta.
Sắc mặt Trịnh Kim Linh càng ngày càng khó coi, nàng vốn muốn tìm một người đến trợ giúp, hôm nay nàng tới đây chính là muốn giày vò Phượng Chỉ U, không muốn Phượng Chỉ U sống tốt như vậy, lúc trước nếu không phải Phượng Chỉ U, nàng sẽ không bị gả cho Ngô gia, và nàng cũng sẽ không lưu lạc đến mức bị Phượng Chỉ U coi thường.
Hiện tại thành cái dạng này, nàng cũng đã chấp nhận, nghĩ chỉ cần lấy lòng hai phụ tử Ngô gia này là được, nhưng giờ thì hay rồi, nam nhân này đã chán nàng, muốn tìm mới mẻ nơi nữ nhân khác, lại còn là Phượng Chỉ U – người nàng không thể tiếp nhận nhất!
Trịnh Kim Linh càng nghĩ càng loạn, thậm chí càng tức giận, không, tuyệt đối không thể để bọn họ ở cùng một chỗ, nghĩ thế nàng ta ra vẻ lo lắng nói: "Thiếu gia, ngài cũng không thể để cho nữ nhân này đến Ngô phủ chúng ta, với cái mệnh khắc phu này, đến phủ chúng ta sẽ mang xui xẻo cho quý phủ, nữ nhân như vậy chúng ta vẫn là tránh xa một chút thì tốt hơn."
Ngô Thanh Tùng nhíu mày, hắn ta còn đang nhọc công suy nghĩ làm sao lừa Phượng Chỉ U về, Trịnh Kim Linh này lại lên tiếng cản trở, vì thế hắn ta hung hăng liếc Trịnh Kim Linh một cái: "Ở đây làm gì đến lượt ngươi nói chuyện, cút qua một bên."
Lời nói chứa đầy hàm ý cảnh cáo, ý tứ kia rất rõ ràng, nếu như ngươi còn cản trở ta, ta cho ngươi đẹp mặt!
Sau đó, ánh mắt hắn ta chuyển tới trên người Phượng Chỉ U, trên miệng còn treo lên nụ cười mê người, trên thực tế, hắn ta có bao nhiêu hèn mọn, Trịnh Kim Linh biết rất rõ!
Trịnh Kim Linh sững sờ há miệng không thể tin nổi, nhưng không dám nói thêm một chữ, hai mắt tủi thân kia không ngừng chớp, thấy Ngô Thanh Tùng cũng không nhìn nàng ta lấy một cái, nàng ta lại phẫn hận nhìn Phượng Chỉ U, nhưng mà không đợi nàng ta có cơ hội lên tiếng lần nữa, đúng lúc Phượng Chỉ U thấy đại ca của mình cầm dây thừng tới, lập tức nói: "Đại ca, đại tẩu trói người lại."
Phượng Chỉ Minh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ muội muội nhà mình lại có ý định này, sắc mặt hắn hơi do dự: "Muội muội, cái này..."
E là không nên đi, đó là người của Ngô gia, tuy rằng bọn họ vô cùng chán ghét Trịnh Kim Linh, cũng rõ ràng nàng ta sai trước, nên dạy cho một bài học, nhưng... đối phương dù sao cũng là nhà có tiền, đắc tội không nổi...
Nhưng mà, hắn ta còn chưa kịp nói hết ra.
Bởi vì Phượng Chỉ U vừa nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta đã biết hắn ta nghĩ thế nào rồi, nên dứt khoát ngắt lời: "Không cần lo lắng, huynh và đại tẩu hai người tới trói Trịnh Kim Linh lại, còn muội tới trói nam nhân này."
Mặc dù Phượng Chỉ Minh hơi do dự, nhưng muội tử nhà mình đã nói như vậy, hắn ta cũng không tiện ngăn cản nữa, dù sao muội muội vẫn luôn có chủ kiến, thế nên hắn ta ném một bó dây thừng trong tay cho Phượng Chỉ U, lại nhìn thoáng qua Đặng Kỳ Kỳ.
Đặng Kỳ Kỳ so với Phượng Chỉ Minh thì dứt khoát hơn nhiều, nghe Phượng Chỉ U nói, không nói hai lời đã đi về phía Trịnh Kim Linh, bắt lấy nàng ta, nhìn về phía Phượng Chỉ Minh lên tiếng: "Mau tới đây, đừng để cho nàng chạy mất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...