Nói rồi nàng ta còn rất hùng hổ mà ném thêm mấy cái lọ nữa.
Mấy vị khách nhân trong phòng đều nhìn không nổi nữa, trong đó một vị phụ nhân thẳng thừng lên án: "Vị bên ngoài kia, mỹ phẩm này là dùng để làm đẹp đấy, ngươi đây không phải là cố ý gây sự sao?"
Một người lên tiếng, một người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy, đúng vậy, hàng của Chỉ U có chỗ nào không tốt, nếu không tốt, chúng ta còn có thể đến đây mỗi ngày sao."
"Ai nói không phải chứ, Phượng cô nương, đây là quái nhân từ đâu tới? Ngươi có đắc tội với nàng ta không? Đây rõ ràng là trợn mắt nói láo tới tìm ngươi mà."
"......"
"......"
Hết người này đến người khác thay phiên lên tiếng bênh vực Phượng Chỉ U, dù sao bọn họ cũng đều là khách hàng của Phượng Chỉ U, nếu như không tán thưởng Phượng Chỉ U, và mỹ phẩm của nàng, thì làm sao có thể mỗi ngày đều tới nơi này làm đẹp?
Trịnh Kim Linh càng nghe càng tức giận, nhưng lúc này lý trí của nàng ta nhắc nhở, áp chế lửa giận trong lòng mình, vẻ mặt cười nhạo nói: "Ta nói các vị tỷ tỷ này, các ngươi đều bị Phượng Chỉ U này lừa rồi, ta lớn lên cùng nàng ta nên ta biết rõ nàng là người như thế nào, các ngươi chẳng qua mới quen biết nàng ta vài ngày, bị lời ngon tiếng ngọt của nàng ta lừa gạt, nhưng ta quen biết nàng ta cũng không phải một năm hai năm, sao ta có thể không biết đức hạnh của nàng ta ra làm sao chứ?!"
Mọi người nhất thời hơi kinh ngạc, thậm chí có người cũng quên mất nói chuyện, lại nhìn Phượng Chỉ U, vẫn là vẻ hờ hững đứng ở nơi đó, Trịnh Kim Linh thầm nghiến răng, Phượng Chỉ U, ta cho ngươi giả bộ, xem ta không có xét nát mặt ngươi không!
Để xem ngươi còn có thể bình tĩnh tới khi nào!
Nghĩ tới đây, nàng ta lại tức giận lên tiếng:
"Ta nói cho các ngươi biết, đồ mà nàng ta làm ra, tất cả đều là hàng giả, các ngươi cũng nên cẩn thận, bôi mấy thứ không sạch sẽ này, mụn nhọt mọc lên, đến lúc đó các ngươi có khóc cũng không làm gì được đâu."
Nói xong nàng ta lại tùy ý cầm lấy mấy lộ mỹ phẩm, nghiến răng nghiến lợi ném xuống đất.
"Thứ này, chính là thứ hại người, ta cho ngươi hại người này, ta cho ngươi bán hàng giả này."
Mấy vị khách nhân dần dần lấy lại tinh thần, đối với hành vi của Trịnh Kim Linh rõ ràng rất không hài lòng, trong đó có một phụ nhân càng nghe Trịnh Kim Linh nói càng cảm thấy hơi quen tai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn còn chưa nhận ra, nhưng không có hảo cảm với Trịnh Kim Linh là thật, bà ta lạnh lùng nói:
"Nữ nhân ngươi thật đúng là biết bịa đặt, tất cả chúng ta đều dùng rất tốt, nước da cũng tốt hơn trước nhiều, hàng của Chỉ U căn bản không phải hàng giả."
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải kẻ ngốc, kế châm ngòi ly gián này của ngươi căn bản không có tác dụng."
Phượng Chỉ Minh thấy một món lại một món mỹ phẩm bị ném vỡ trên mặt đất, gấp gáp dậm chân: "Ai nha, cái này không thể ném, không thể ném, đây đều là muội muội ta thức khuya dậy sớm cho làm ra, đây đều là tâm huyết của nàng!"
Phượng Chỉ U vẫn trấn định đứng ở nơi đó, nghe thấy lời của Phượng Chỉ Minh cũng chỉ bình tĩnh mà nói: "Đại ca, huynh không cần để ý nàng, nàng ta muốn ném cứ ném, muội sẽ nhớ thay nàng, người ta lại không thiếu bạc, đến lúc đó cứ bồi thường tiền là được rồi."
Trịnh Kim Linh vừa nghe tới bồi thường bạc, sắc mặt đại biến, nàng ta hoàn toàn không ngờ Phượng Chỉ U dung túng nàng như vậy là để cho nàng bồi thường tiền.
Lần này nàng ta triệt để bị chọc giận: "Phượng Chỉ U đồ đáng chết nhà ngươi, dám đem đống tàn thứ phẩm không bán được này tính lên đầu ta, muốn lừa người đúng không, ta phụng bồi đến cùng."
Một phụ nhân nằm trong góc vừa vặn đắp mặt nạ xong, bởi vì tò mò mà đi ra, nhìn thấy Trịnh Kim Linh, không nhanh không châm lên tiếng: "Bảo sao thanh âm này lại quen tai như vậy, thì ra là Trịnh di nương à."
Mấy phụ nhân khác cũng đi ra, một người trong đó nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi biết?"
Trịnh Kim Linh vừa nhìn hai người, nhất thời nhíu mày, nhưng còn không đợi nàng ta nói chuyện, đã nghe thấy phụ nhân kia lạnh giọng lên tiếng: "Ta đương nhiên biết nàng, nàng là tiểu thiếp Ngô lão gia mới cưới, ở sát vách nhà ta, tiểu hồ ly tinh này thật ghê gớm, không biết dùng thủ đoạn gì, dụ dỗ Ngô lão gia đến thần hồn điên đảo, hiện tại hẳn là nghĩ có chỗ dựa vững chắc rồi mỗi ngày ở trong viện đều hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì."
Các phụ nhân trong nháy mắt đã hiểu được, một người hừ lạnh: "Hừ, ở nhà hanh họe không đủ, giờ lại chạy đến đây bới móc người ta?"
"Hóa ra chỉ là một tiểu thiếp à, trách không được lại không có giáo dưỡng như vậy!"
Vị phụ nhân khinh thường hừ lạnh, đã sớm nhìn không nổi đức hạnh của Trịnh Kim Linh rồi, thấy nhiều người bàn tán như vậy, nàng ta cũng không ngại châm chọc thêm: "Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, ta nghe nói, Trịnh Kim Linh này còn câu dẫn nhi tử của Ngô lão gia, tuổi còn trẻ nên muốn ăn sạch cả phụ tử nhà người ta."
Trịnh Kim Linh đỏ bừng mặt, hận không thể tiến lên xé rách miệng người đang nói.
"Nói bậy, đừng ở đây ngậm máu phun người."
Vị phụ nhân đó trào phúng cười nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi câu dẫn người ta, nhi tử thứ ba kia của Ngô lão gia cũng là một tên háo sắc, nói không chừng hai ngươi đã sớm có quan hệ rồi, cẩn thận ngẫm lại thì chuyện này cũng không trách ngươi, tuổi còn trẻ đã làm tiểu thiếp, ha ha, Ngô lão gia này dù sao cũng đã lớn tuổi, phương diện kia không được nên cũng không thể tránh khỏi việc ngươi muốn tìm kiếm kích thích."
Nói xong các vị phụ nhân đều cười ha ha.
Thân thể Trịnh Kim Linh cũng run rẩy theo: "Các ngươi thật sự là ăn hùng tâm gan báo! Dám bôi nhọ Ngô gia nhà ta?!"
Một phụ nhân liếc Trịnh Kim Linh một cái, tức giận nói: "Nói Ngô gia các ngươi thì làm sao, Ngô gia tính cái rắm gì, ngươi về bảo lão già sắp chết nhà ngươi đến Tôn gia ta tính sổ đi, ta cho hắn mượn mười gan hùm hắn cũng không dám."
Những người có thể đến tiệm Phượng Chỉ U chăm sóc da, đều là những người có thân phận không tệ.
"Ngươi......!"
Trịnh Kim Linh căm phẫn nói không nên lời, thật không ngờ những tiện nhân này đều giúp Phượng Chỉ U nói chuyện.
Chẳng qua lại thấy Phượng Chỉ U vẫn nhàn nhã đứng một bên, nàng ta đỏ mắt mắng to: "Phượng Chỉ U súc sinh nhà ngươi, dám bán hàng giả, đồ đê tiện, không chỉ câu dẫn hết nam nhân này đến nam nhân khác, bây giờ ngay cả nữ nhân ngươi cũng..."
"Á!"
Lời còn chưa kịp nói xong, Phượng Chỉ U đã tặng cho nàng ta một cái bạt tai, năm ngón tay in hằn chình ình trên mặt.
Trịnh Kim Linh trừng mắt không thể tin nhìn Phượng Chỉ U, rống lên: "Phượng Chỉ U đồ đê tiện nhà ngươi, dám đánh ta?!"
Phượng Chỉ U lấy khăn tay ra lau lau bàn tay vừa đánh Trịnh Kim Linh, vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng, Trịnh Kim Linh thấy vậy tức giận muốn hộc máu, vừa định gào lên, thì Phượng Chỉ U nhanh một bước: "Ngươi bôi nhọ ta, ta không so đo với ngươi, nhưng ngươi bội nhọ khách nhân của ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể tha thứ cho ngươi không? Một cái bạt tai này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu còn dám nói năng bậy bạ, cẩn thận ta xé nát cái miệng này của ngươi!"
Nếu Trịnh Kim Linh muốn nháo, vậy nháo lớn một chút, để cho nàng ta vào trong tiệm làm loạn, không dạy cho tính hống hách này của nàng ta một bài học, ngày sau sẽ thường xuyên tới nơi này làm loạn nữa.
Hai mắt Trịnh Kim Linh rưng rưng, thân thể run rẩy: "Ngươi... Ngươi thật cho rằng Trịnh Kim Linh ta vẫn nông dân chân đất như ngươi ư! Phượng Chỉ U ta nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt ta đến cái..."
"Á!"
Nàng ta vẫn còn chưa nói xong, một bên khuôn còn lại đã ăn thêm một cái bạt tai.
Phượng Chỉ U tiếp tục cầm khăn tay lau lau tay mình, lạnh lùng nhìn Trịnh Kim Linh: "Còn vạ miệng nữa, ngươi có tin ta xé nát miệng ngươi không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...