Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Không biết qua bao lâu, tên hộ vệ vào thông báo mang theo vẻ mặt phẫn nộ đi ra, mắng Phượng Chỉ U một trận: "Ngươi là thứ gì, tiện nhân! Dám đùa giỡn chúng ta?! Phu nhân nhà ta căn bản không biết đồ nhà quê ngươi."

Quản gia vừa nghe, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống: "Cô nương, vừa rồi không phải ngươi nói với bọn họ nếu phu nhân nhà ta không biết ngươi, thì ngươi sẽ mặc cho chúng ta xử lý sao? Hôm nay để lại một chân đi."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Ha, thì ra vừa rồi ngươi vẫn luôn ở trong viện nghe lén, phu nhân nhà ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta tìm nàng mặt giáp mặt đối chất là được rồi.

Tên hộ vệ tức giận lớn tiếng mắng nhiếc: "Ngươi cho rằng đây là nhà ngươi sao? Muốn vào thì vào, coi Trịnh phủ ta không có người sao?"

Nhìn Phượng Chỉ U còn muốn xông vào, quản gia cười lạnh: "Người đâu."

Một lát sau, sáu gia đinh cường tráng từ trong viện chạy ra, chỉ thấy trong tay bọn họ đều cầm côn bằng, khí thế bức người, đừng nói một nữ nhân như Phượng Chỉ U đứng đây, dù là nam nhân lúc này cũng bị làm cho tê dại, thân thể run rẩy.

Mà Phượng Chỉ U cũng không nhúc nhích, cười lạnh nói: "Sao? Gọi nhiều người như vậy tới bắt nạt ta?"

Mấy gia đinh trái phải nhìn nhau một chút, trong mắt đầy vẻ châm chọc, căn bản không có để Phượng Chỉ U yếu ớt này vào mắt.

Quản gia hừ lạnh: "Đây đều là do ngươi tự tìm lấy, đến Trịnh phủ gây sự, cũng không nghĩ xem bản thân có bao nhiêu sức lực, phế một tay của nàng ta."

Một gia đinh đứng đầu tiền, khoát khoát tay với mấy huynh đệ, ý bảo toàn bộ tránh ra, nhìn Phượng Chỉ U khẽ cười nói: "Cô nương đừng nói một đại lão gia như ta bắt nạt một cô nương như ngươi, ta chấp ngươi một tay."

Phượng Chỉ U thậm chí cũng không nhìn nam nhân này một cái, khóe miệng hơi nhếch: "Tùy ngươi."

Bắt gặp ánh mắt khinh thường kia, tráng hán lập tức không nhịn được, hai mắt lạnh lùng, nắm chặt cây côn trong tay: "Tìm chết đi."

Nói xong vung côn, mạnh mẽ chạy tới trước mặt Phượng Chỉ U.


Phượng Chỉ U bình tĩnh dị thường, không hề nhúc nhích.

Đám hộ vệ đứng một bên không ngừng cười nhạo, có người thậm chí lắc đầu cười lạnh nói: "Đúng là không biết tự lượng sức mình, ta nếu là ngươi, đã sớm bỏ lại một cánh tay rồi cúp đuôi rời đi cho rồi, đến giờ này rồi còn cậy mạnh."

Mắt thấy tên gia đinh nọ cách Phượng Chỉ U còn một bước, chỉ thấy hắn ta giơ cao cây gậy trong tay, định đánh mạnh vào đầu Phượng Chỉ U!

Dân chúng xung quanh cực kỳ khiếp sợ: "Mau! Mau tránh ra đi!"

"Cái này nếu là đập xuống, sẽ chết người đó! Chạy đi!"

Phượng Chỉ U cười lạnh, ngay trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nàng lại bay lên!

Mọi người xung quanh hoàn toàn trợn tròn mắt: "Nàng ta... nàng ta điên rồi sao?!"

Chỉ thấy khóe miệng Phượng Chỉ U hơi nhếch lên, ngay khi tên gia đinh nọ không kịp phản ứng, cây côn đã hạ xuống, thì Phượng Chỉ U đã đi tới sau lưng hắn, một tay hung hăng đánh mạnh lên gáy hắn ta.

Sau đó......

Gia đinh nọ...... hôn mê.

Mọi người kinh ngạc: "Trời ạ! Đây là tốc độ gì vậy!"

"Nàng ta thật sự chỉ là một cô nương bình thường thôi sao?"

Khi tên gia đinh ngã lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng "Uỳnh" thật lớn, thì đám người quản gia lúc này mới chậm rãi phản ứng lại.

Phượng Chỉ U lạnh lùng nhìn quản gia: "Nếu phu nhân nhà ngươi đã không giữ lời, đối với ta như vậy, hôm nay ta chỉ có thể xông vào cửa này."

Năm gia đinh còn lại không một người nào không khiếp sợ, gia đinh vừa ngã xuống chính là người có công phu tốt nhất ở đây đó!

Ánh mắt Phượng Chỉ U đảo qua đảo lại trên người năm tên gia đinh còn lại, như cười như không nói: "Các ngươi muốn cùng lên không?"

Bọn họ theo bản năng đứng thẳng, nắm chặt côn bằng trong tay, một hô to: "Các huynh đệ, chúng ta thành toàn cho nàng ta, cùng tiến lên."

Phượng Chỉ U khinh thường cười.

Sắc mặt mấy tên gia đinh càng ngày càng khó coi!

Bọn họ đường đường là gia đinh hộ vệ của Trịnh phủ, lại để cho một nữ nhân cười nhạo?!

Sau đó ai cũng không do dự nữa: "Lên!"

Nói xong, tất cả mọi người nắm chặt mấy phần gậy gỗ trong tay, hùng hổ lao tới Phượng Chỉ U!


Mắt thấy bọn họ sắp tới, Phượng Chỉ U phi thân nhảy lên, nhanh chóng đi tới phía sau năm người bọn họ.

Năm gia đinh sớm đã có phòng bị, vội vàng xoay người hơn nữa phân tán ra, lần nữa xông tới Phượng Chỉ U.

Đối mặt côn bằng lởm chởm, Phượng Chỉ U uyển chuyển né tránh.

Trong cái nhìn của mọi người...

Chỉ thấy...... một tên ngã xuống đất.

Hai tên ngã xuống đất.

Cuối cùng toàn bộ ngã xuống đất......

Sắc mặt quản gia càng ngày càng khó coi, nhưng trong miệng lại nhìn đám gia đinh mắng to: "Một đám vô dụng, cút về đây!"

Các gia đinh từ dưới đất đau khổ đứng dậy, xám xịt đi vào viện.

Quản gia nhíu mày: "Cô nương ngươi biết phu nhân nhà ta cũng tốt, không biết cũng được, nếu phu nhân đã không muốn gặp ngươi, vậy xin đừng tự tìm mất mặt nữa! Ngươi đã làm bị thương tám hộ vệ trong phủ của ta, nếu lại xông vào, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"

Vẻ mặt Phượng Chỉ U vẫn rất lạnh nhạt, hôm nay nàng nhất định phải gặp mấy người hoàng thương đó.

Đương nhiên, cho dù nàng không gặp được, cũng không thể từ bỏ như vậy, nàng chưa bao giờ là người chịu thiệt!

Nàng dám làm như vậy, tự nhiên là có đường lui rồi.

Nàng cười lạnh: "Vậy tùy các ngươi không khách khí, hôm nay, ta nhất định phải gặp phu nhân nhà ngươi, ta còn muốn xem xem, đến tột cùng là vì sao nàng ta không dám nhận ta! Đến lúc đó ta sẽ tìm người làm chứng đến, rồi xem là ta hay là phu nhân các ngươi mới là người mất mặt."

Quản gia nhíu mày, sau đó liên tục cười lạnh: "Lão phu làm quản gia ở đây nhiều năm như vậy, dạng người không biết trời cao đất rộng như ngươi ta thấy nhiều rồi, hôm nay đừng hòng bước qua cánh cửa này."


Mặt Phượng Chỉ U không đổi sắc: "Gọi người lợi hại nhất Trịnh gia các ngươi ra đi, bằng không cánh cửa này quá dễ vào rồi, ta có hơi không được tự nhiên đó."

Quản gia không giận mà cười: "Được, được, người đâu tới!"

Chỉ là lúc này, mấy tên đi ra cũng không phải là thân thủ cường tráng như mấy kẻ vừa rồi, Phượng Chỉ U có thể nhìn ra được những người này hẳn là tinh anh Trịnh gia rồi.

Mười mấy cao thủ, toàn bộ đứng ở cửa, chẳng qua trong ánh mắt vẫn khinh miệt như vậy.

Bọn họ mặc đồ đen, đai lưng đeo trường kiếm, nhìn qua thân thủ bất phàm, ánh mắt còn mang theo vài phần âm hiểm giả dối.

Quản gia lạnh mặt: "Thật đúng là cho rằng Trịnh gia ta không có cao thủ sao! Hừ, hung hăng thu thập nàng ta cho ta."

Phượng Chỉ U lạnh mặt: "Phu nhân nhà ngươi đã không giữ lời, đừng trách ta vô tình."

"Làm càn! Dám bôi nhọ phu nhân nhà ta?! Lên cho ta."

Theo lệnh của quản gia, mấy cao thủ lần lượt rút trường kiếm ra, nhanh chóng bao vây Phượng Chỉ U.

Phượng Chỉ U cảnh giác đánh giá bốn phía, không còn vẻ nhàn tản thong dong như lúc nãy.

Trong đó có một nam tử hắc y cười lạnh: "Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi bây giờ nên để lại một chân trên người xuống cho nhanh đi, đỡ cho tí nữa phải bỏ mạng nơi này."

Phượng Chỉ U lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm, muốn đánh thì lên đi."

Hắc y cao thủ khinh thường cười ra tiếng: "Nha đầu này còn rất mạnh miệng, ha ha, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi về Tây Thiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui