Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Một tên trong đó lạnh mặt không kiên nhẫn nói: "Đi đi, đồ quê mùa như ngươi, nơi nào mát mẻ thì đi nơi đó, đừng ở chỗ này lấy danh hiệu phu nhân nhà ta ra mà giả danh lừa bịp."

Phượng Chỉ U cười như không cười, chỉ là trong nháy mắt khí tức lạnh lẽo phóng ra mãnh liệt: "Không bằng hôm nay chúng ta đánh cược đi, nếu như ta thật sự có quen biết với phu nhân nhà ngươi, ta muốn hai cái đầu chó của các ngươi, nếu là không quen biết, ta tùy các ngươi xử trí, như thế nào?"

Cái dáng vẻ không giận tự uy kia, ngược lại làm cho hai hộ vệ do dự một chút, lại thấy giọng nói của Phượng Chỉ U kiên định như vậy, bọn họ nhíu mày, thật sự là gặp quỷ à!

Tên hộ vệ nhíu mày, trong ánh mắt cũng mang theo tia ngờ vực do dự, bị Phượng Chỉ U hù dọa như vậy, tâm tình đã trở nên không tốt.

Hắn ta khoát tay, dáng vẻ không kiên nhẫn: "Cút cút, nơi này không phải ngươi muốn đến thì đến, nên làm gì thì làm đi, đừng chọc lão tử nóng nảy."

Tên còn lại cũng hừ lạnh một tiếng: "Thật sự là gặp quỷ mà, người thì bao lớn, ở đâu ra mà cố chấp thế? Bổn đại gia không có nhiều kiên nhẫn đâu, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì bổn đại gia sẽ thương hương tiếc ngọc, thử nhìn dáng vẻ nghèo nàn này của ngươi đi, mặt mày không tệ, lại không biết bẩn thỉu cỡ nào đâu."

Ánh mắt Phượng Chỉ U càng ngày càng lạnh, sắc bén làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, thậm chí cái loại cảm giác sợ hãi này lại một lần nữa tăng lên.

Chẳng qua, trong chốc lát, vẻ lạnh lùng kia hoàn toàn biến mất, nàng lại như cười như không nói: "Nếu ta cứ xông vào thì sao?"

Một tên hộ vệ liếc người còn lại một cái, rồi cười lạnh ra tiếng: "Ha ha, nàng ta nói muốn xông vào kìa, thật không biết lượng sức."

Tên còn lại cũng cười theo: "Được đó, ngược lại ta muốn xem xem nàng ta xông vào như thế nào! Hôm nay tâm tình đại gia ta không tốt, đừng làm đại gia ta mất hứng nữa."

Lúc này tên kia cũng lạnh mặt: "Xú nha đầu! Ta khuyên ngươi nên đi sớm một chút, miễn phải chịu nỗi đau hành xác đi.". truyện tiên hiệp hay


Phượng Chỉ U đứng yên nơi đó, nhưng con ngươi đã trở nên sắc lạnh, thấy hai người hơi kinh ngạc, nàng chỉ lạnh lùng nói: "Ta nói một lần cuối cùng, tránh ra!"

Thân thể hai hộ vệ bất chợt khẽ run, nhưng sau khi kịp phản ứng lại, trên mặt hắn ta mang theo sự tức giận bừng bừng, vớ vẩn! Hắn ta không tin, có thể bị một nha đầu làm cho sợ đến nỗi hồn cũng muốn bay mất như vậy!

"Gia nói lần cuối! Cút!"

Sắc mặt Phượng Chỉ U lạnh lẽo, trực tiếp tiến lên, hai tên hộ vệ vừa nắm chặt trường thương trong tay vừa lên tiếng nhắc nhở: "Ta nói cho ngươi biết, đao thương không mắt, nếu ngươi còn dám tiến lên, đừng trách ta hạ thủ vô tình!"

Phượng Chỉ U không quan tâm, vẫn đi về phía trước, hai tên hộ vệ cười lạnh, một tên trong đó vung trường thương ra, muốn đâm tới Phượng Chỉ U, đương nhiên... hắn ta cũng không có ý dùng sức.

Nhưng không ngờ!

Trong nháy mắt, trường thương kia đã bị Phượng Chỉ U đoạt đi, sau đó, còn không đợi tên hộ vệ kia kịp phản ứng, Phượng Chỉ U đã tung một cước đá mạnh vào bụng hắn ta: "Á!"

Tên hộ vệ đau đớn ôm bụng, ngay sau đó liền ngã xuống đất.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt......

Tên hộ vệ còn lại bỗng phản ứng lại, sắc mặt lạnh lùng: "Thật to gan! Xem ta phế ngươi thế nào!"

Nói xong, hắn ta cũng đâm trường thương về phía trước, Phượng Chỉ U ngửa người về phía sau, nhìn trường thương ở gần trước mắt, một tay Phượng Chỉ U bắt lấy trường thương mượn lực, hai chân nhảy lên, trực tiếp đạp vào ngực tên hộ vệ kia!

Sau đó thân thể nàng nhẹ nhàng lộn một cái, liền rơi xuống chỗ lúc đầu, mà hai tên hộ vệ, đã ngã lăn lóc trên mặt đất rồi.

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Cái dáng vẻ này của các ngươi, ngay cả ta là một nữ nhân cũng đánh không lại, còn ở đây làm hộ vệ cái gì nữa?"

Một tên hộ vệ đau đớn cắn răng, vội vàng cầm lấy trường thương đứng lên: "Chết tiệt! Tiện nhân, dám đánh chúng ta!"

Nói xong, hai tên kia lại xông lên một lần nữa.

Phượng Chỉ U vẫn đứng tại chỗ chỉ hơi nghiêng người né tránh trường thương thứ nhất, trong đáy mắt chỉ toàn là sự lạnh lẽo vô tận.

Khi trường thương thứ hai và Phượng Chỉ U mất đi một ly, Phượng Chỉ U lại ngửa ra sau, tên hộ vệ vốn định dừng lại, nhưng thân thể đã không khống chế được mà xông về phía trước.


Ngay sau đó Phượng Chỉ U nhấc một chân lên, đá thẳng vào bụng tên hộ vệ.

Tên hộ vệ ôm bụng, liên tục lui về phía sau, vẻ mặt không thể tin nhìn Phượng Chỉ U.

"Đánh! Đánh chết nàng ta cho ta!"

Một người trong đó nói xong, lại muốn xông lên, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.

"Dừng tay!"

Tên hộ vệ biến sắc, nhưng vẫn dừng bước.

Bọn họ vội vàng xoay người, hành lễ với nam nhân trung niên đang từ sân đi ra.

Mà ông ta chính là quản gia trong phủ.

Ông ta nhíu mày: "Người phương nào tới đây gây sự?"

Thật ra ông ta đã ở trong viện xem một lúc rồi, nhìn thấy Phượng Chỉ U quả thật có chút công phu, hai tên hộ vệ ngoài cửa căn bản không phải là đối thủ của nàng, lúc này mới không thể không đi ra ngăn lại.

Tên hộ vệ thứ nhất lảo đảo đứng dậy, che cánh tay đau đớn của mình, vội vàng đi tới bên cạnh quản gia, đồng thời hung hăng chỉ vào Phượng Chỉ U nói: "Quản gia, chính là nàng ta! Một nữ nhân quê mùa vô duyên vô cớ đến đòi gặp phu nhân nhà chúng ta, chúng tôi không cho nàng ta vào, nàng ta... nàng ta liền đánh chúng tôi!"

Quản gia chuyển mắt nhìn về phía Phượng Chỉ U, ánh mắt mang theo vài phần uy hiếp: "Không biết cô nương là người phương nào? Có quan hệ gì với phu nhân nhà ta? Chẳng qua ta đoán ngươi hẳn là không có liên quan gì tới phu nhân nhà ta, ngươi có biết, gây sự trước cửa phủ, kết quả cuối cùng là gì không? Hôm nay là ngày trọng đại của Trịnh phủ, cho nên kính xin cô nương đừng gây sự nữa. Chuyện hôm nay xem như chuyện to hóa nhỏ đi, ngươi đến từ đâu thì về chỗ đó đi, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

Quản gia này một là không muốn kiếm thêm chuyện phải làm, hai là cho Phượng Chỉ U một bậc thang xuống, nếu nàng thật sự đi, thì cứ như vậy quên đi, hơn nữa xung quanh còn có không ít dân chúng đang nhìn, cũng không thể để mất đi phong độ nên có, càng không thể bôi nhọ phủ đệ."


Phượng Chỉ U lạnh nhạt, lơ đễnh nói: "Hôm nay, ta nhất định phải đi vào, chẳng qua hai tên hộ vệ nho nhỏ này, cũng dám ngăn cản khách nhân đã hẹn trước với phu nhân các ngươi, thật là thật to gan!"

Khí thế của nàng lại bộc phát, làm cho quản gia cũng chấn động theo! Cô nương này rốt cuộc có lai lịch gì! Chẳng lẽ...... Nàng ta thật sự quen biết phụ nhân nhà mình? Sao khí thế lại mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ ăn mặc rách rưới là để che giấu cái gì?

Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi có vài phần do dự.

Nếu như không cho gặp, xảy ra phiền toái lớn gì, họa này đều phải do một mình ông ta gánh vác.

Do dự một chút, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng đồng ý: "Đã như vậy, ta liền tin ngươi một lần, nhưng nếu là giả, cô nương có biết điều này có hậu quả gì không?"

Phượng Chỉ U chỉ đứng ở nơi đó không nói gì, quản gia bị nàng xem nhẹ cũng không có biểu hiện gì, ngược lại nhìn về phía một tên hộ vệ, lạnh lùng nói: "Đi thông báo cho phu nhân."

Hộ vệ nhìn thoáng qua quản gia, thấy quản gia nhẹ nhàng gật đầu, cũng không dám nói gì khác, mặt thối nhìn về phía Phượng Chỉ U, mất kiên nhẫn nói: "Ta báo với phu nhân về ngươi như thế nào đây?"

Phượng Chỉ U nghĩ một chút, chỉ nói: "Ngươi nói cô nương biết nấu món cá tới tìm nàng."

Hộ vệ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rời đi.

Mà ngoài cửa phủ lại khôi phục yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui