Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Phượng Chỉ U cười khẽ: "Một ngàn hai trăm lượng, tôi không muốn dông dài nữa, đây là giới hạn của tôi rồi, nếu thật sự không được, vậy đừng nói nữa."

Lưu lão bản tính toán một chút, kỳ thật ông ta cũng biết, giá này của Phượng Chỉ U cũng không cao, nhưng ông ta làm sao cũng không thể tin được Phượng Chỉ U có thể có đầu óc buôn bán như vậy: "Vậy được rồi, ta đưa cho cô nương một ngàn lượng."

Lưu lão bản ra giá như vậy, vốn tưởng rằng Phượng Chỉ U sẽ sảng khoái đáp ứng, nhưng không ngờ rằng Phượng Chỉ U nói cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.

Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ lo lắng không thôi, nha đầu này hôm nay làm sao vậy, một ngàn lượng còn không được?! Nếu lão bản kia không cần nữa, vậy chẳng phải là mất trắng hết sao?

Đặng Kỳ Kỳ muốn tiến lên, kéo Phượng Chỉ U lại, lại không ngờ......

"Khoan đã!"

Nhìn Phượng Chỉ U vẫn không quay đầu lại, trái tim Lưu lão bản như đang rỉ máu, cô nương này thật sự có bản lĩnh, ông ra đã làm ăn nhiều năm như vậy rồi, không nghĩ tới còn không qua mặt được tiểu cô nương mười mấy tuổi này, nếu không là ông ta tự mình trải qua, có nói chết ông ta cũng không tin, vì thế ông ta cắn răng.

"Được rồi, một ngàn hai thì một ngàn hai! Thành giao!"

Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ há hốc mồm: Vậy mà đã thành giao rồi?!

Lúc này Phượng Chỉ U mới dừng lại, khóe miệng mang theo ý cười: "Lão bản quả nhiên là người sảng khoái."

Lưu lão bản thiếu chút nữa nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chính là nàng ở chỗ này ép giá, bây giờ còn khen mình như thế, nhưng hắn không thể không cười theo: "Đó là đương nhiên, giao tình của chúng ta tốt như vậy, tự nhiên là ta sẽ không bạc đãi cô nương rồi."

Khóe miệng Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ giật giật, lão bán này thật là cái gì cũng nói được, nhưng thấy muội muội nhà mình lại có thể làm như người không có việc gì, đáy lòng không thể không tán thưởng, quả nhiên, đây chính là chênh lệch giữa bọn họ.


"Được, vậy chúng ta mau lập văn tự thỏa thuận?"

"Được, không thành vấn đề."

Rất nhanh ông ta đã chuẩn bị xong văn tự, nàng cũng viết xong công thức món ăn và nhận bạc.

Phượng Chỉ U thấy không có việc gì nữa, trực tiếp lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về rồi, không ở đây quấy rầy lão bản nữa."

Lão bản nhất thời cảm thấy mỹ mãn, ông ta vui vẻ ra mặt nói: "Đã vậy thì ta không giữ cô nương, nếu có chuyện gì, tùy thời tới tìm ta."

Phượng Chỉ U phóng khoáng gật đầu, lúc này mới cùng đi ra ngoài.

Chỉ là Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ vẫn còn hơi không phản ứng kịp, chẳng qua là mới chỉ ăn một bữa cơm, mà muội muội đã trở thành phú bà rồi?!

"Muội muội, chuyện này......"

Trong khoảng thời gian ngắn, Phượng Chỉ Minh không biết nên nói cái gì, chẳng qua là vẫn vui mừng thay muội tử nhà mình, Phượng Chỉ U vui vẻ đáp: "Trở về muội sẽ đãi mọi người một bữa thịnh soạn nha."

"Ha ha ha."

...


Buổi chiều ở cửa hàng mỹ phẩm, trừ mấy người tới làm đẹp ra, cũng không có quá nhiều người tới, cho nên huynh muội Phượng Chỉ U sớm đóng cửa đi về nhà.

Nhưng vừa về đến nhà, lại phát hiện trước cửa nhà mình đã sớm có một phụ nhân bán thảo dược chờ sẵn.

Phượng Chỉ U nhìn mấy giỏ đầy ắp thảo dược, không khỏi kinh ngạc: "Tú Lan đại nương, hôm nay thảo dược hái cũng không ít nha."

Tú Lan đại nương cười đáp lại: "Hôm nay Chỉ Hạo nhà ngươi vẫn đi theo Hổ Tử nhà ta chơi, cho nên ta mới hái về muộn một chút, hai đứa trẻ chơi với nhau rất đúng tình cảm, Hổ Tử nhất định muốn để cho Chỉ Hạo ở lại nhà ta, cho nên ta tới nói với ngươi một tiếng."

Lúc này Phượng Chỉ U cũng không tiện từ chối, quan hệ giữa hai đứa nhỏ tốt là được rồi: "Vậy làm phiền Tú Lan đại nương rồi, hôm nay cứ để Chỉ Hạo ở lại nhà đại nương đi."

"Ai nha, không phiền toái, không phiền toái, đứa nhỏ Chỉ Hạo này rất nghe lời, có hắn chơi cùng với con trai, buổi sáng ta cũng có thể yên tâm dậy sớm đi lên núi hái thảo dược, lúc trước Thạch đại gia ngươi bị trúng kịch độc, nếu không nhờ Chỉ U ngươi, bây giờ đại nương đã phải thủ tiết rồi, số thảo dược này, xem như đại nương báo ân, dù sao đại nương ở nhà không có việc gì làm."

Phượng Chỉ U liên tục từ chối: "Đại nương, cái này không được, chuyện nào ra chuyện đó, số tiền này hôm nay ngài nhất định phải nhận lấy."

Sau mấy phen đưa đẩy, Phượng Chỉ U vẫn không có cách nào xoay chuyển được Lý Tú Lan, nàng chỉ đành cầm lấy, mối ân tình này nàng sẽ ghi nhớ trước đã, sau này sẽ từ từ báo đáp lại vậy!

...

Sau khi Lý Tú Lan đi rồi, Phượng Chỉ U mới phản ứng lại......

Vậy đêm nay trong nhà chỉ còn lại mỗi nàng và Túc Tử Thần sao?


Mấy người cùng ăn cơm xong, Đặng Kỳ Kỳ tươi nói: "Muội muội, chúng ta về trước đây."

Phượng Chỉ U gật gật đầu: "Vâng, hai người về nghỉ ngơi sớm một chút."

Đến khi Phượng Chỉ U thu dọn xong bát đũa, sắc trời cũng đã tối.

Túc Tử Thần lười biếng ngồi tựa vào thành giường, đánh giá Phượng Chỉ U từ trên xuống dưới, trong khoảng thời gian này ăn uống đầy đủ, dáng người của nàng cũng càng ngày càng đầy đặn hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng càng ngày càng sáng bóng nhẵn mịn, giống như chỉ cần chạm vào là vỡ.

Nàng vốn đã xinh đẹp, giờ phút này càng thêm quyến rũ, làm cho người ta khó dời mắt được.

Mà Phượng Chỉ U không có chú ý những thứ này, nhìn thẳng về phía Túc Tử Thần: "Đầu của ngươi khá hơn chút nào chưa? Ta lại kiểm tra cho ngươi một chút đi?"

Túc Tử Thần lạnh nhạt gật đầu: "Được."

Túc Tử Thần cởi y phục, bộ ngực cường tráng kia lập tức hiện ra, chỉ là... phía trên nhiều vết sẹo lớn nhỏ đan xen, Phượng Chỉ U nhíu mày, mặc dù nàng chưa bao giờ hỏi qua, nhưng nàng rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là người bình thường.

Nàng bỏ qua những thứ này, chuyên tâm châm cứu, chỉ là toàn bộ quá trình Túc Tử Thần đều như có như không đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Khi nàng thu kim châm xong, đang định đứng lên rời đi, thì Túc Tử Thần đã nhanh hơn một bước, dùng tay kéo nàng ôm vào trong ngực, không thèm để ý, xoay người nằm đè lên người nàng.

Phượng Chỉ U biến sắc: "Ngươi làm cái gì vậy!"

Khóe miệng Túc Tử Thần hơi nhếch lên, khuôn mặt vốn lạnh như băng giờ phút này lại mang theo nét tà mị quyến rũ cực điểm: "Thời gian chúng ta giả làm phu thê lâu như vậy, U nhi, có phải cũng nên danh chính ngôn thuận rồi không?"

Phượng Chỉ U sửng sốt, mất một lúc mới phản ứng lại, cũng không nghĩ tới hắn đã đè nàng dưới thân!


Mặt nàng đỏ lên: "Ngươi điên rồi, chúng ta rõ ràng đang diễn kịch, mà ngươi cũng đồng ý rồi."

Túc Tử Thần vẫn mỉm cười, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của nàng: "U nhi, giả thì có thể từ từ bồi dưỡng, biến thành thật không được sao."

Sắc mặt Phượng Chỉ U hơi lạnh lùng: "Buông ta ra."

Lòng nàng loạn thành một đống, hiện tại nàng chỉ biết là nàng không ghét hắn, nhưng lại vô cùng bối rối, từ trước đến nay nàng vẫn luôn bình tĩnh, không ngờ cũng có lúc lại xấu hổ không nói nên lời như lúc này.

Túc Tử Thần không đợi Phượng Chỉ U nói chuyện, môi mỏng đã tiến đến che lấy đôi môi ngươi đào của nàng.

Bỗng chốc!

Đại não Phượng Chỉ U hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ hành động như thế.

Còn không đợi nàng giãy dụa, Túc Tử Thần lại đặt tay đến bên hông nàng khẽ ấn một cái, nhất thời khiến nàng bị nhột đến há miệng, cũng chính lúc này, Túc Tử Thần trực tiếp công thành đoạt đất.

"Ưm......"

Nàng giãy dụa không ra, cũng không dám động thủ với hắn, sợ vô tình làm hắn bị thương, nhưng càng như vậy, hắn lại càng không kiêng nể gì, cho đến khi nàng sắp không thở nổi, Túc Tử Thần mới lưu luyến buông nàng ra.

"U Nhi, trong lòng ta có nàng." Hắn ôm nàng, dịu dàng lên tiếng.

Phượng Chỉ U hơi sững lại, nhưng không muốn tiếp tục nói chuyện này, ngược lại bình tĩnh nói: "Ngươi khôi phục trí nhớ rồi.

Lời này hoàn toàn khẳng định, Túc Tử Thần cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, coi như đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui