Phượng Chỉ U mỉm cười, cũng không nói gì nữa, mấy người liền bận trước bận sau.
Mà lúc này Quý Hiểu Hà đang ở trong phòng nhìn lén, thấy bọn họ đều đang bận rộn, châm chọc khiêu khích nói: "Ta nói này phu quân, cả nhà đại phòng đều đi ra ngoài giúp việc cho Chỉ U, sao chàng lại không đi?"
Phượng Chỉ Thu lười nhác nằm ở trên giường: "Ta đi làm gì? Mấy khi được nhàn rỗi không hưởng thụ, còn đến chỗ nàng ta chịu tội?"
Quý Hiểu Hà gật gật đầu, vẻ mặt đắc ý: "Vẫn là phu quân ta biết suy nghĩ, đại phòng này cũng thật là kém cỏi, mới vừa ở riêng đã đến chỗ Chỉ U làm nô lệ."
"Nói cái này làm gì, bọn họ chính là mang số mệnh nô lệ rồi."
Quý Hiểu Hà nhíu mày, lại phiền muộn nói: "Phân gia rồi chúng ta vẫn cần phải nhóm lửa nấu cơm, nhưng hiện giờ chúng ra từ trong ra ngoài đều sạch sẽ không một cắc bạc, làm sao có cơm ăn bây giờ?"
Phượng Chỉ Thu lười biếng, ra vẻ bày mưu tính kế: "Không phải Chỉ U đưa cho miếng thịt lớn như vậy sao, đến nhà nàng ta kiếm chút gạo nữa, buổi tối ta lại đến chỗ nàng ta đòi thêm ít bạc, muốn ăn cái gì mà không được."
Quý Hiểu Hà mừng rỡ, liên tục vỗ tay: "Chủ ý này không tồi, buổi tối thiếp cùng đi với chàng, không phải Phượng Chỉ U có thể kiếm tiền sao, chúng ta không ăn của nàng thì ăn của ai."
...
Đám người Phượng Chỉ U đang bận rộn, lại phát hiện một nữ tử bạch y mang khăn che mặt bước nhanh tới.
Mà nàng ta chính là nữ tử mặt đầy mụn trứng cá ở chợ ngày đó.
Phượng Chỉ U cười khẽ: "Cô nương tới rồi, chờ bọn họ xong việc tôi sẽ làm cho cô."
Nữ tử chần chừ khẽ gật đầu: "...... Được."
Thật ra đối với mỹ phẩm của Phượng Chỉ U nàng vẫn luôn ngờ vực, nàng đã uống nhiều đủ loại dược rồi, cũng không thấy hiệu quả, chẳng qua dù chỉ là một tia hy vọng thôi, nàng vẫn muốn thử một lần, lỡ như thật sự thành công thì sao.
Cuối cùng cũng sửa soạn xong, đợi người trong phòng đi hết, Phượng Chỉ U mới đi tới bên cạnh nữ tử bạch y nọ, bình tĩnh nói: "Để cô nương đợi lâu rồi, tôi biết bây giờ cô nương vẫn còn đang hoài nghi mỹ phẩm của tôi, nhưng chỉ cần cô phối hợp, tôi nhất định có thể trị khỏi cho cô."
Vẻ mặt nữ tử tràn đầy hi vọng, hưng phấn nói: "Trị như thế nào?"
Phượng Chỉ U cũng không có giấu diếm, đáp lời: "Trước tiên sẽ cần châm kim lên mặt cô nương, sau đó bôi lên thuốc trị mụn do tôi điều chế, ba ngày sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả, mỗi ngày tôi sẽ thu của cô nương năm trăm văn, sau hai tháng, mặt của cô nương sẽ tốt lên rồi."
Nữ tử kinh ngạc: "Thật sao?! Hai tháng là có thể tốt lên?!"
Phượng Chỉ U gật gật đầu: "Tôi nói rồi, chỉ cần cô chịu khó phối hợp với tôi, kiêng ăn những thứ tôi bảo, và kiên trì đến chỗ tôi, thì khuôn mặt này của cô tôi nhất định có thể chữa được."
Nữ tử càng nghe càng tràn đầy chờ mong, lại liên tục gật đầu: "Được, ta phối hợp với cô, chỉ cần cô có thể chữa khỏi khuôn mặt này, tiền tuyệt đối không thành vấn đề."
Phượng Chỉ U lấy kim châm và găng tay đã được khử trùng từ trong ngực ra: "Có thể hơi đau, cô chịu đựng một chút."
Thấy nữ tử gật đầu, sau đó Phượng Chỉ U bảo nàng ta nằm xuống, dùng kim châm đâm vỡ mụn trứng cá, rồi ép thứ màu trắng bên trong ra, sau đó dùng nước khử trùng tự chế khử trùng, và bôi kem trị mụn lên.
Nữ tử bạch y nhất thời cảm giác trên mặt như có một làn gió mát thổi qua: "Mặt của ta cảm giác rất thoải mái, cô nương thật lợi hại."
Phượng Chỉ U cười cười: "Lỗ chân lông bí tắc trên mặt cô đã được tôi khai thông, mấy ngày nay không nên soi gương, vết thương trên mặt cô hiện đang trong thời kỳ khôi phục, ba ngày sau sẽ tốt lên rất nhiều, nhất định không được ăn thức ăn tanh cay dầu mỡ, phối hợp như vậy sẽ nhanh tốt hơn thôi."
Nữ tử vui mừng gật đầu, đồng thời lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Phượng Chỉ U: "Những thứ này đều cho cô, cả chi phí cho những ngày sau nữa cũng ở chỗ này, nếu không đủ cô lại nói với ta."
Phượng Chỉ U cười nhẹ gật đầu: "Đa tạ cô nương tín nhiệm, thành tựu của tôi đều là nhờ sự ủng hộ của mọi người, nếu cô nương cảm thấy tôi làm có hiệu quả, thì giúp tôi giới thiệu những người khác đến chỗ này, nếu như cô có thể dẫn một vị khách hàng tới, tôi có thể chăm sóc miễn phí cho cô một ngày."
Năm trăm đồng một ngày? Dẫn một người tới thì được miễn phí một ngày?
Nữ tử bạch y nhất thời cười khẽ ra tiếng: "Được, nếu hiệu quả tốt, ta sẽ giới thiệu thêm nhiều khách hàng tới cho cô."
Phượng Chỉ U khẽ cười gật đầu, cũng biết người ta không thiếu bạc, nhưng có thể lôi kéo khách nhân tới chỗ nàng, đây tự nhiên là chuyện tốt.
Nữ tử bạch y cũng không nói gì nữa, tươi cười rời đi, nếu như mặt nàng có thể tốt hơn, tốn bao nhiêu bạc nữa nàng đều nguyện ý.
Hay là... Nếu như mặt nàng có thể tốt hơn, cho dù có phải tiến cử một trăm người đến, nàng cũng nguyện ý.
...
Bởi vì buổi chiều người đến không nhiều lắm, đúng lúc này Túc Tử Thần đánh xe bò tới, trong nhà còn có một số dược liệu mỹ phẩm cần điều chế, mà buổi chiều ít khách nên Phượng Chỉ U dứt khoát đóng cửa về nhà.
Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ cong lên, nhìn Túc Tử Thần mỗi ngày đều đúng giờ tới đón mình, ánh mắt nàng mang ý vị sâu xa nhìn hắn: "Mỗi ngày để ngươi chịu mệt nhọc như thế, nhưng không có một chút oán giận nào ư? Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là chưa từng làm việc gì mệt nhọc như thế đi."
Con ngươi Túc Tử Thần lóe lên: "Ta chỉ vì ngươi mới làm những chuyện này."
Giọng nói nhàn nhạt không có quá nhiều cảm xúc, lại làm Phượng Chỉ U chớp chớp mắt, vội chuyển đề tài: "Đi thôi, chúng ta đi mua ít đồ."
Túc Tử Thần khẽ gật đầu đi cùng nàng. Phượng Chỉ U mua một ít thịt và rau xanh, còn có một con cá chép rất lớn, hôm qua mọi người không được ăn cá, hôm nay nàng dự định sẽ làm một bữa thịnh soạn một chút.
...
Lúc này Vương thị đang ra vẻ hào hứng nói chuyện với Lý Ngọc Hương mẫu thân của Trương Thanh Phong.
"Ta nói này Lý đại tỷ, ngươi tới thì tới đi, sao còn đưa cho ta mười cuộn vải này?"
Lý Ngọc Hương miễn cưỡng cười nói: "Muội tử à, hôn sự hai nhà chúng ta đã định rồi, không bằng làm sớm một chút, ta tìm người xem ngày rồi, mười ngày sau chính là ngày tốt, ta là tới tìm ngươi thương lượng đây, định ngày này đi."
Vương thị sững sờ một chút, sau đó cầm lây mười cuộn vải hoa này, cười giả lả đáp lại: "Lý đại tỷ, vải hoa này nếu là cho ta, thì ta nhận lấy, còn việc kết hôn này vẫn phải dựa theo quy củ của tổ tiên mà làm, ba tháng trước hôn hai đứa nhỏ không thể gặp mặt, việc này hay là chờ ba tháng sau lại bàn tiếp đi?"
Lý Ngọc Hương lập tức đanh mặt lại: "Hai đứa chúng nó cũng đã ngủ với nhau rồi, còn làm theo quy củ tổ tiên gì nữa, mười ngày sau nhất định phải tổ chức, đây là sính lễ cho cô nương nhà ngươi."
Lý Ngọc Hương nói xong cũng không đợi Vương thị đồng ý, đã xoay người rời đi.
Vương thị tức giận thiếu chút nữa ném mười cuộn vải hoa trong tay đi, cô nương nhà bà mà chỉ đáng giá chút tiền ấy sao?
Hơn nữa mười ngày sau cũng không xa, nói không chừng thoáng cái đã đến rồi, nếu như bà không nhanh nghĩ biện pháp, việc này thật đúng là như đinh đóng cột rồi!
Bà ta bực dọc ở trong sân dậm chân, đúng lúc này thì nhìn thấy Phượng Chỉ U về tới cửa.
Vương thị giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng chạy nhào tới: "Chỉ U à, ngươi phải giúp nương....."
Phượng Chỉ U nhíu mày, khóe miệng nhếch lên: "Nương, không phải người rất có năng lực sao? Bây giờ lại có thể tới cầu tôi, bà cũng đừng đùa tôi nữa."
Thấy Phượng Chỉ U muốn đi, Vương thị giữ chặt nàng lại, lo lắng mở miệng: "Chỉ U, ngươi cũng đừng mỉa mai nương nữa, nhà Trương Thanh Phong đã đến hạ sính lễ, mười ngày sau sẽ tới rước tỷ tỷ ngươi, nương biết lý chính nghe lời ngươi, ngươi tới cầu tình với lý chính, bảo đảm lý chính sẽ nể mặt ngươi."
Phượng Chỉ U cười lạnh, nhìn thoáng qua mấy cuộn vải hoa trên tay Vương thị: "Bà không đồng ý thì nhận sính lễ của người ta làm gì? Bà tìm người khác đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...