Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Khóe miệng Cố Thiên Nhai khẽ nhếch, nhìn Lý đại phu, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài trước."

Lý lão đầu nhướn mày, rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy giọng không cho người ta cãi lại của Cố Thiên Nhai, đành phải không cam lòng lui ra ngoài.

Trước khi đi ông ta còn ném một cái cảnh cáo qua Phượng Chỉ U.

Chỉ thấy đôi mắt tà mị của Cố Thiên Nhai nhìn thẳng Phượng Chỉ U, khuôn mặt tùy ý tự nhiên kia, làm sao có thể nhìn ra giờ phút này hắn ta đang phải trải qua sự tra tấn độc tố?

"Độc của ta, ngươi có biết đã trúng bao lâu rồi không?"

Phượng Chỉ U căn bản không có nghĩ nhiều, trực tiếp nói ra một đáp án: "Ít nhất nửa năm."

Con ngươi Cố Thiên Nhai lạnh lẽo, trong nháy mắt khôi phục tự nhiên.

"Ta trúng độc gì?"


Phượng Chỉ U bình tĩnh trả lời: "Ngài trúng độc Thất Dạ Thảo, độc tính vô cùng mạnh, được tạo thành từ bảy loại hoa nở vào ban đêm, bình thường bỏ loại độc này vào trong nước trà, mùi vị nhàn nhạt thơm ngát, không dễ bị người ta phát hiện, người hạ độc muốn đẩy ngài vào chỗ chết, nhưng lại muốn không liên quan đến mình, cho nên lựa chọn kịch độc mãn tính này."

Cố Thiên Nhai nhướn mày nói: "Được, giải độc cho ta đi."

Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu, rất là tự nhiên hào phóng: "Trước tiên cởi quần áo ra, nằm sấp trên giường, nô tỳ châm cứu cho ngài trước."

Cố Thiên Nhai nghe theo, trong lòng thầm nghĩ, khá thú vị đấy.

Phượng Chỉ U căn bản không do dự, trực tiếp đâm một mũi kim vào huyệt ngủ trên người Cố Thiên Nhai.

Cố Thiên Nhai biến sắc, cực lực phản kháng, giãy dụa nửa ngày, cuối cùng dần mất ý thức.

Phượng Chỉ U lập tức khởi động hệ thống, một giọt máu nhỏ xuống trên lưng Cố Thiên Nhai, sau đó chậm rãi dung nhập vào trong thân thể hắn ta.

Độc tố trên thân thể Cố Thiên Nhai giống như hơi nóng bốc lên, Phượng Chỉ U giải huyệt ngủ của hắn ta, sau đó nhìn ngó xung quanh một chút, cuối cùng ngồi trên ghế da chồn.

Cái huyệt ngủ này đối với loại cao thủ như Cố Thiên Nhai mà nói, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, hắn cũng không thực sự ngủ, vẫn cảm giác được sau lưng mình có một giọt nước nhỏ xuống, sau đó cảm thấy thân thể càng ngày càng thoải mái...

Ngồi chờ được một lúc, nhưng vì hôm nay thức dậy quá sớm, nàng vậy mà lại ngủ thiếp đi, một giấc này chính là một canh giờ.

Khi nàng tỉnh lại, trên người có thêm một cái áo choàng, mà Cố Thiên Nhai đã không thấy đâu.

Phượng Chỉ U duỗi thắt lưng, mở cửa phòng, chỉ thấy hai nha hoàn đứng hai bên cửa phòng, giơ khay nhẹ nhàng khuỵu xuống hành lễ.

Trương phu nhân đối diện tươi cười đón chào: "Chỉ U, ngươi là đại phúc tinh của nhà ta, vậy mà lại thật sự chữa khỏi bệnh cho Cố thiếu gia, ta tới đây là để đưa phần thưởng cho ngươi."

Trương phu nhân vừa dứt lời thì nha hoàn bắt đầu đi lên báo thưởng: "Hai mươi lượng bạc trắng, một đôi vòng ngọc phỉ thúy, mười sợi tơ tằm."


Sau khi báo xong, Phượng Chỉ U bình tĩnh nói: "Không phải nói phần thưởng là mười lượng sao? Sao thành hai mươi rồi? Phu nhân ngài thưởng nhiều quá, tôi chỉ muốn mười lượng là được rồi, chỗ còn lại ngài thu lại đi."

Trương phu nhân vội vàng xua tay, vẻ mặt vội vàng nói: "Chỉ U cô nương cái này không được, không được! Đây chính là Cố thiếu gia cố ý phân phó, nếu ngươi không nhân, ta làm sao ăn nói với thiếu gia đây!"

Thấy vẻ mặt khó xử của Trương phu nhân, Phượng Chỉ U cũng không từ chối nữa, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy đa tạ, tôi phải đi rồi, nếu không sẽ không đuổi kịp xe bò về thôn."

Trương phu nhân vốn định giữ Phượng Chỉ U lại ăn cơm, nhưng Phượng Chỉ U kiên quyết từ chối, đành phải phân phó xe ngựa nhà mình đưa Phượng Chỉ U trở về.

Nha hoàn Tiểu Thúy mở cửa phủ, hô to: "Các vị đại phu, bệnh nhân đã được Phượng cô nương chẩn trị khỏi rồi, xin nhường đường trước, kiệu lớn của Trương phủ sẽ đưa Phượng cô nương về nhà."

Chúng đại phu đều giật mình!

"Cái gì! Chữa...... Chữa khỏi rồi!"

"Không thể nào, một cô nương..."

"Cô nương, sao rồi, cô thật đúng là làm người ta khó tin, thông báo thưởng bạc đều dán ra rồi, đây lại những hai mươi lượng!"


"Cái gì...... Còn có một đôi vòng ngọc, lụa tơ tằm, lần này phát tài lớn rồi."

"Mọi người nhường một chút, nhường một chút."

Nha hoàn ở phía trước mở đường, Phượng Chỉ U ngồi ở xe ngựa đi theo phía sau. Lão giả lúc trước hướng Phượng Chỉ U thề, nếu như nàng có thể chữa khỏi bệnh, thì sẽ tự mình rút khỏi giới y thuật, lúc này đang bị đồng liêu quở trách đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Phượng Chỉ U nhìn thấy Lam đại phu ở cửa trấn cũng ăn ngay nói thật, chia cho ông ta mười lượng bạc trắng và vòng ngọc phỉ thúy.

Lam đại phu cũng là một người hiểu lý lẽ, dù sao mình từ việc bắc cầu giúp nàng ra, thì cái gì cũng không làm được, vui vẻ chỉ nhận lấy năm lượng bạc mà thôi.

Ở thôn Liên Hoa, mọi người đêu ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi tới, phía sau còn có bốn hộ vệ mang đao đi theo, tình cảnh này mọi người trong thôn chưa từng được nhìn thấy qua.

Thôn dân liên tục đi theo sau, tò mò rốt cuộc là nhà ai có thể có thể diện lớn như vậy, lại được xe ngựa của Trương gia trên trấn hộ tống trở về.

Gặp chuyện náo nhiệt như này thì Ngô Lệ Lệ theo sát nhất, thậm chí Vương thị đi dạo ở cửa thôn cũng phải chạy tới, nhất định phải xem xem đến cùng người trong xe ngựa này là ai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui