Hai mắt của Vương thị trợn trừng!
"Hay cho cái đồ tiện nhân nhà ngươi, hôm nay trứng gà này ngươi nhất định phải đưa cho ta, nếu không, cho dù có phải đập nát nó, ta cũng sẽ không cho ngươi ăn được một miếng!"
Nghe thấy giọng điệu uy hiếp của bà ta, Phượng Chỉ U vẫn cười tươi như hoa, thậm chí Vương thị cũng không thấy rõ nàng hành động như thế nào, thoáng chốc đã thấy nàng đến cửa phòng.
"Phịch!" Tiếng đóng cửa truyền đến.
"Muốn ăn trứng gà, cũng phải xem bà có bản lĩnh đó không đã, Vương thị, thức thời thì bà tránh xa tôi một chút, nếu không lần sau gặp bà một lần, tôi đánh một lần."
Nghe được giọng nói từ trong phòng truyền ra, làm cho Vương thị tức giận run rẩy.
Bà ta gắt gao cắn răng: "Phượng Chỉ U, ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Nói xong, Vương thị nổi giận đùng đùng bỏ đi.
...
Mà chuyện Phượng Chỉ U biết y thuật...... cũng truyền khắp cả thôn.
Dù sao ngày đó không ai có thể chữa trị được, nhưng mà...... Phượng Chỉ U nói thử một chút thì lại tốt lên.
Điều này làm cho bọn họ không muốn tin cũng khó a!
Buổi trưa, nàng hâm nóng mấy cái bánh bao thịt mua về, dùng trứng gà làm bánh, bữa cơm trưa này xem như đầy đủ phong phú.
Tỉnh dậy sau một lúc ngủ trưa, Phượng Chỉ U kiểm lại số mỹ phẩm hiện có, còn lại tám mươi bộ, nếu dựa theo tình hình bán hàng hôm nay, chỗ này còn lâu mới đủ bán, nàng dự định tận dụng thời gian mười ngày này làm nhiều kiểu dáng một chút, cũng có cả mỹ phẩm nam nữa, cấp bậc chia làm ba cấp trên dưới.
Trong nhà chỉ có một cái nồi, không đủ dùng, vì thế nàng tìm thợ rèn trong thôn mua thêm bốn cái nồi sắt, tổng cộng tốn tám mươi văn tiền.
Mới vừa bận rộn một lúc, Lam đại phu đứng bên cạnh tường rào gọi với vào: "Chỉ U có nhà không?"
Phượng Chỉ U vừa nghe đã biết là Lam đại phu, vội ra đón tiếp, Lam đại phu nhìn mấy cái nồi lớn trong viện hơi kinh ngạc: "Chỉ U cô nương cô mua nhiều nồi như vậy làm gì?"
Phượng Chỉ U cười khẽ: "Không có gì cháu chỉ định làm chút việc linh tinh thôi ạ!"
Lam đại phu lắc đầu: "Cô nương này có nhiều ý tưởng lắm! Tương lai nhất định có thể làm nên đại sự."
"Vậy cám ơn lời may mắn của Lam đại phu." Nàng dừng một chút: "Lam đại phu tìm cháu có việc gì sao ạ?"
Lam đại phu gật đầu: "Ta thấy Chỉ U cô nương cũng là người thẳng thắn, vậy ta nói thẳng vào vấn đề, Trương gia trên trấn có một vị khách quý trong triều tới, nhưng vừa tới nơi này thì sinh bệnh, Trương gia đã tìm rất nhiều đại phu rồi cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Phượng Chỉ U sững người một chút: "Y thuật của mấy đại phu trên trấn không phải rất cao siêu sao?"
Lam đại phu lắc đầu: "Khám cũng đã khám, thuốc cũng đã kê, nhưng không có tác dụng. Trương gia sợ triều đình trách tội, giờ đang tìm danh y khắp nơi! Chỉ U cô nương, Trương gia có treo giải thưởng, người trị được bệnh, sẽ thưởng mười lượng bạc."
Ánh mắt Phượng Chỉ U sáng lên, hiện tại nàng thiếu nhất chính là tiền, nếu như lấy được mười lượng bạc này...
"Được, cháu đi với ông."
Lam đại phu cười ha ha, ông biết ngay mà: "Vậy được, ngày mai chúng ta gặp nhau ở cửa thôn."
"Được ạ."
Ngày hôm sau, Phượng Chỉ U và Lam đại phu cùng ngồi xe bò đi lên trấn trên.
Thẳng đến đại viện của Trương gia, lại phát hiện trước cửa không biết đã có bao nhiêu người xếp hàng rồi, đứng đầy cả một con phố.
"Những người này là ai?"
Lam đại phu cười ha hả: "Đây đều là đại phu, mười lượng bạc cũng không phải nói giỡn."
Phượng Chỉ U nhìn đội ngũ xếp hàng dài phía trước, hào hứng trong lòng vơi đi một nửa, chắc hẳn không đến phiên nàng, bệnh nhân này đã được chữa trị rồi!
Mỗi lần Trương gia gọi vào mười người, trước tiên tiến hành một vòng khảo sát, do Lý lão đầu của Y thuật đường cùng phu nhân Trương gia tiến hành khảo sát, người nào vượt qua vòng này mới có thể tiến vào khám bệnh cho quý nhân trong viện.
Những người được gọi vào đều tươi cười, nhưng đại đa số đều bị loại ở vòng thứ nhất, số ít có thể nhìn thấy người bệnh, nhưng mà... lúc đi ra, cũng lắc đầu cúi mặt chau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...