Lý Tú Lan cũng không cố kỵ những thứ này, cầm giỏ trứng gà đặt vào trong ngực Phượng Chỉ U: "Nha đầu, đại nương mặc kệ ngươi có biết chữa hay không, ta chỉ biết bệnh của lão đầu nhà ta là do ngươi chữa khỏi, trứng gà này ngươi phải nhận lấy, nếu ngươi không nhận, đại nương ta sao có thể yên lòng đây?"
Vương thị thấy tình cảnh này không ổn, nếu không nhúng tay vào e rằng số trứng gà này sẽ bị tiểu tiện nhân kia lấy mất, không được, bà ta phải đoạt lấy, bà ta mới là gia chủ của cái nhà này.
Sau đó bà ta vội vàng cười đon đả đi tới, đưa tay muốn nhận lấy trứng gà.
"Ai nha, Lý đại tẩu, bà nói xem bà khách khí như vậy, cũng làm cho ta hơi ngượng ngùng đó, chẳng qua bà đã nói như vậy, nếu ta không nhận thì lòng bà cũng khó an yên rồi, vậy ta cám ơn đại tẩu a."
Lý Tú Lan nhướn mày, cầm giỏ trứng gà lui về phía sau, mặt lạnh hỏi: "Ta đưa cho nha đầu Chỉ U, bà nhận cái gì? Cái này nếu đưa cho bà, Chỉ U còn có thể ăn được sao?"
Vương thị cũng không xấu hổ, mặt không đỏ không trắng cười nói: "Bà xem, lời này sao đại tẩu lại nói thế được, Chỉ U tuy rằng không phải là con ruột của ta, nhưng đó cũng là con gái của ta a, ta có thể không tốt với nàng sao, hơn nữa nàng nấu cơm cũng không ngon, để cho nàng làm, đều sẽ uổng phí mà thôi, trứng gà này đại tẩu cứ đưa cho ta đi."
Nói xong, Vương thị cũng không khách khí, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy giỏ trứng kia, dùng sức kéo vào trong ngực.
Lý Tú Lan một bên cố giữ chặt lấy giỏ trứng, một bên tức giận mở miệng: "Vương thị! Bà đừng có không biết xấu hổ, trứng gà này, cho dù phải ném đi ta cũng không cho bà!"
Nói xong Lý đại tẩu giống như thật sự muốn ném giỏ trứng đi.
Phượng Chỉ U một tay đỡ trán, cứ tiếp tục như vậy số trứng gà này không thể không bị ném mất: "Lý đại nương, đại nương đừng nóng giận, trứng gà này cháu nhận, Chỉ U đa tạ ý tốt của đại nương."
Lúc này, sắc mặt Lý Tú Lan mới hòa hoãn lại một chút, cười ha hả nói: "Vậy mới đúng chứ, nha đầu, ngươi cầm đi."
Vương thị cắn răng, một mình bà căn bản không cướp được hai người này, còn không đợi bà ta ra sức giằng lấy, giỏ trứng gà đã đến trong tay Phượng Chỉ U rồi.
Bấy giờ Lý Tú Lan mới vui vẻ: "Vẫn là Chỉ U hiểu được lòng của đại nương, sau này nếu có việc gì cần tới đại nương, cứ việc nói nha."
Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn đại nương."
"Không cần khách khí, đây là việc nên làm, bên ngoài gió lớn, mau vào trong phòng đi, ta còn phải về chăm sóc lão gia nhà ta, có thời gian sẽ tới thăm ngươi."
Phượng Chỉ U đưa Lý Tú Lan ra ngoài cửa, trở về thấy Vương thị còn đứng trong sân, đang tức giận cả người run rẩy, nàng cũng không để ý tới.
Nhưng khi nàng vừa đi ngang qua Vương thị......
Một tay Vương thị bắt được giỏ trứng kia.
Phượng Chỉ U như cười như không: "Muốn lấy trứng gà?"
Vương thị sống chết cầm lấy giỏ trứng của Phượng Chỉ U không buông tay, mắng nhiếc: "Nha đầu nhà ngươi, sao ngươi lại không hiếu thuận vậy hả! Nhìn xem cha và hai ca ca của ngươi làm ruộng mệt mỏi biết bao nhiêu, trong nhà một chút dầu mỡ cũng không có, trong tay ngươi có nhiều trứng gà như vậy cũng không chia cho người nhà, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?!"
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Đừng khóc lóc kêu nghèo giả khổ ở đây, bạc trong nhà rốt cuộc đi đâu, hai mẹ con bà phải biết rõ nhất chứ! Đêm đến ăn vụng đồ ăn ngon, người trong nhà có thể còn cái gì ăn được nữa, không nói bà không có nghĩa là tôi không biết. Bây giờ bà còn không biết xấu hổ tìm tôi đòi trứng gà?"
Vương thị tức giận trợn trắng mắt: "Đồ tiện nhân, ngươi lặp lại lần nữa! Từ khi ra riêng, ta đã ăn được cái gì của ngươi chưa? Đây là lời mà một vãn bối như ngươi nên nói à?"
Khóe miệng Phượng Chỉ U cong lên: "Không ăn, thế bà định cướp trứng gà này làm gì?"
Vương thị cắn răng: "Ta... đương nhiên là để cho phụ thân và hai ca ca tẩu tử ngươi ăn."
Phượng Chỉ U như cười như không: "Ngại quá, tôi đã ở riêng, bà không có tư cách."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...