Phượng Đại Sơn kinh ngạc, vẻ mặt không hiểu gì: "Chuyện này... trước không nói chuyện này, tại sao ngươi bắt nương ngươi ký giấy nợ năm mươi lượng? Trước đó thiếu hai mươi lượng còn không biết trả thế nào đây! Chẳng lẽ ngươi đang muốn đẩy người nhà vào hố lửa sao?"
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Khi Lý Tam muốn đòi hai mươi lượng về, tại sao các người không trả hai mươi lượng cho người ta đi? Còn muốn giở trò lên người tôi, lương tâm của các người cũng bị chó ăn rồi đấy thôi! Hôm nay Lý Tam cầm dao dí cổ Vương thị, không phải may nhờ có tôi cầu tình sao! Sớm biết như vậy, tôi cứ mặc kệ cục diện rối rắm này đi. Đã muốn nói lý lẽ thì tìm Lý Tam nói, ở chỗ này bắt nạt nữ nhi tính là năng lực gì!"
Đầu Phượng Đại Sơn ong một cái, ánh mắt nhìn về phía Vương thị.
Vương thị liên tục lắc đầu, hung dữ nói: "Tiện nhân ngươi đừng có ngậm máu phun người, chuyện đều là do ngươi bịa đặt, năm mươi lượng này hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích."
Nàng cảm thấy năng lực nói chuyện rõ ràng của nàng vẫn chưa đủ.
Phượng Chỉ U bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi không bịa đặt, những thôn dân quanh đây đều nhìn thấy, không tin thì đi hỏi bọn họ, chuyện năm mươi lượng thì đi tìm chủ nợ của bà nói đi, thời gian cũng không còn sớm, các người nên trở về đi."
Vương thị thấy vậy lại gào khóc: "Mấy năm nay ta vì Phượng gia các ngươi làm trâu làm ngựa, không có công lao cũng có khổ lao a! Vậy mà cả nhà các ngươi không xem ta là người..."
Phượng Chỉ U không muốn chịu đựng tiếng gào khóc của bà ta nữa, trực tiếp lớn tiếng cắt ngang: "Đủ rồi, muốn kể khổ thì đừng đến chỗ tôi, Phượng Chỉ U tôi không nợ bà, sau khi bà tới nhà tôi, tôi đã chẳng được sống tốt một ngày, huynh muội chúng tôi ai mà không bị bà bắt làm nô lệ."
Vương thị sợ đến mức run rẩy, nhất thời không nghĩ ra nên phản bác gì!
Ánh mắt Phượng Chỉ U lạnh lùng: "Nhưng nữ nhi mà bà dẫn đến thì sao? Mười ngón tay không dính một chút bùn đất, so với cuộc sống của mấy đại tiểu thư trên trấn còn nhàn hạ hơn, thử hỏi các người khổ ở chỗ nào! Bà đến nhà chúng tôi đã trồng nổi một cái cây nào chưa! Làm ra bữa cơm nào không! Bạc xài bao nhiêu cũng không đủ, muốn nói khổ cũng chỉ khổ mấy huynh muội tẩu tử chúng tôi đây này, mệt không nói, ăn không ngon, mặc không đẹp, bạc một đồng cũng không được tiêu, bà còn có tư cách gì mà ở chỗ này của tôi diễu võ dương oai, lập tức cút khỏi đây cho tôi, muốn chết thì chết xa một chút, đừng làm bẩn nhà tôi."
Mọi người trong nhà đều không nói gì, nhìn ở trong mắt, nghe ở trong lòng, Quý Hiểu Hà còn trừng mắt liếc Vương thị một cái.
Mặt Vương thị nóng như lò lửa, gào khóc như cha chết mẹ chết: "Nhà này ta không thể ở lại nữa rồi, ta không muốn sống nữa." Nói xong chạy về phía sân.
Phượng Đại Sơn vừa chạy theo vừa nói: "Xuân Tú à, bà không thể làm chuyện ngu ngốc!"
Phượng Chỉ U nhìn thoáng qua đại ca Phượng Chỉ Minh, lạnh nhạt nói: "Nhà này nếu không phân ra, hài tử các huynh đều bị chết đói thôi."
Mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều có cân nhắc của bản thân, nhà này sớm muộn gì cũng phải phân ra.
Lúc này nữ nhi ruột của Vương thị là Trịnh Kim Linh từ bên ngoài nhàn nhã trở về, hôm nay nàng ta vô cùng vui vẻ, bởi vì nàng vừa mới đi gặp Trương Thanh Phong đệ nhất tú tài của thôn, việc nàng ta đã hãm hại Phượng Chỉ U bị ném sông, chính là vì nam nhân này.
Trương Thanh Phong vốn thích Phượng Chỉ U, thấy thanh danh ô uế của Phượng Chỉ U ở bên ngoài, sợ làm ảnh hưởng đến thể diện của mình, cho nên đành phải qua lại với Trịnh Kim Linh hơi kém cỏi này.
Vốn là nàng ta định nói chuyện tốt này cho Vương thị, nhưng vừa vào phòng thì phát hiện mẹ ruột Vương thị của mình đang gào khóc trong phòng, còn Phượng Đại Sơn lại ở bên cạnh lên tiếng an ủi.
Trịnh Kim Linh tiến lên tức giận đẩy Phượng Đại Sơn ra: "Nương, làm sao vậy? Ai chọc người tức giận?"
Vương thị khóc than: "Nhà này nương con không thể ở được nữa rồi, cả nhà này đều khi bắt nạt nương của con!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...