Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

"Ngươi...... Vị công tử này, xin hỏi là người nơi nào a?"

Vừa rồi vẻ mặt của Ngô Lệ Lệ còn vênh váo hung hăng, thoáng chốc lại biến thành dáng vẻ thục nữ e thẹn, nói chuyện đều nhẹ nhàng như nước.

Cái giọng nói giả vờ ẻo lả kia, khiến cho Phượng Chỉ U nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà.

Túc Tử Thần không thèm nhìn nàng ta một cái, tiếp tục cùng Phượng Chỉ U đi về phía trước.

Ngô Lệ Lệ biến sắc, lại lần nữa bước nhanh tới trước mặt Túc Tử Thần, hai tay dang ra, chắn ở trước mặt hai người, vẻ mặt vội vàng nói: "Công tử a, huynh ngàn vạn lần không nên ở cùng một chỗ với nữ nhân này! Thân thể của nàng ta đã sớm không sạch sẽ, việc này cả thôn đều biết a, nàng ta và Lý Tam thôn bên đã ở cùng nhau cả một buổi tối, công tử huynh anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm như vậy, loại nữ nhân này làm sao có thể xứng với huynh kia chứ?"

Khóe miệng Phượng Chỉ U giật giật, nhưng không lên tiếng.

Ngô Lệ Lệ thấy Túc Tử Thần không để ý tới nàng ta, nhướn mày, nam nhân này sao lại bị hồ ly tinh này mê hoặc rồi, ai nói gì cũng không tin nữa sao. Phượng Chỉ U này là thứ gì, dựa vào cái gì mà một nam nhân anh tuấn như này lại ở cùng một chỗ với nàng ta?!


Ngô Lệ Lệ tức giận không kiềm được nữa, trực tiếp chỉ vào mũi Phượng Chỉ U mắng: "Đồ đê tiện, cả ngày chỉ biết câu dẫn nam nhân, còn có cần mặt mũi nữa không hả, thể diện của thôn chúng ta đều bị cô ném đi rồi!"

Túc Tử Thần vốn còn đứng yên bất động mặc kệ sự đời, lúc này nghe thấy Ngô Lệ Lệ nói thế, toàn thân lập tức tỏa ra một cỗ sát khí, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn nàng ta làm cho thân thể Ngô Lệ Lệ run lên.

Phượng Chỉ U cười như không cười nói: "Cô nói lại lần nữa xem?"

Ngô Lệ Lệ cắn răng: "Nực cười, tôi còn sợ cô sao, nói lại thì nói lại?! Đồ đê tiện nhà cô...... A! A a a! Cô buông tay tôi ra!"

Nàng ta vừa mở miệng mắng, Phượng Chỉ U liền túm lấy một cánh tay của Ngô Lệ Lệ, bẻ ra sau lưng, Ngô Lệ Lệ đau đớn, nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, nhe răng trợn mắt la oai oái.

Vẻ mặt Phượng Chỉ U lạnh nhạt: "Nếu có lần sau, cánh tay này của cô cũng đừng nghĩ sẽ còn nữa."

Nói xong ném Ngô Lệ Lệ xuống đất, sau đó cùng Túc Tử Thần rời đi.

Ngô Lệ Lệ đau đớn, không ngừng xoa xoa cánh tay, sắc mặt càng trở nên âm độc: Tiện nhân chết tiệt, cô cứ chờ đó cho tôi!

(Đoạn này Cẩm xin phép cắt ngang cả nhà một xíu, ở những câu trích đoạn suy nghĩ của nhân vật thì sẽ không có dấu nháy nhé)

Không lâu sau, Ngô Lệ Lệ lưỡi dài lan truyền chuyện này ra toàn thôn.


Mà một bên kia......

Vương thị mang theo vẻ mặt u sầu ngồi ở trên ghế, hôm nay chính là này Lý Tam tới cửa tính sổ a...

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!

"Bang bang bang!"

"Mở cửa!"

Vương thị cắn răng, bất đắc dĩ đi tới trước cửa, trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào: "Ài ù, Tam gia sao ngài lại tới đây, hôm nay không làm việc sao?"

Lý Tam vung mạnh tay áo, ngang ngược nói: "Bớt nói nhảm đi, kỳ hạn ba ngày đã tới, trả bạc đây."

Vương thị nhất thời có chút khó xử mở miệng: "Tam gia à, tình huống trong nhà của ta không phải ngài không biết mà, kế sinh nhai của nhiều người như vậy đều đặt ở trên vai một mình ta, trọng trách này thật sự không nhẹ..."


Lý Tam giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn: "Chuyện nhà bà có quan hệ gì với ta, bà đã thu bạc của ta, người thì không giao cho ta, chẳng lẽ bà còn muốn nuốt bạc của ta đấy à!"

Vương thị liên tục xua tay kêu oan: "Tam gia bớt giận, bạc này không phải là ta không trả, mà đã bị nha đầu tiện nhân kia trộm đi...... Ta...... Cái này ta không tìm được chứng cớ, không có cách nào a......"

Lý Tam không kiên nhẫn vỗ bàn lần nữa!

"Đừng nói lời vô dụng nữa, ta mặc kệ, bạc ta đã đưa cho bà, đừng hòng thoái thác."

Vương thị nhướn mày, xem ra chiêu này không được rồi, đành phải dùng một chiêu khác.

Bà ta vội vàng cười ha hả nhìn Lý Tam, lấy lòng nói: "Tam gia, hay là ta đưa khế ước bán thân của Phượng Chỉ U cho ngài..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui