Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Vương thị hồ nghi, run rẩy hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, nương tử đừng sợ, nàng xem, cái gì cũng không có mà."

Ông ta cúi đầu, trấn an người trong lòng, Vương thị ngờ ngờ vực vực lén ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không ngờ lại nhìn thấy bóng đen kia lần nữa, sợ run rẩy tới mức rụt vào trong lòng Phượng Đại Sơn lần nữa: "Có ma! Chắc chắn có ma, ông nói ông có tác dụng gì! Ông còn đánh được con ma kia chạy không hả! Á á á, ma ma! Phượng Đại Sơn, sao tôi lại gả cho một kẻ vô dụng như ông chứ!"

Phượng Đại Sơn cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng lúc này không thể không an ủi Vương thị: "Nương tử, đừng sợ, ta ra ngoài trông nhà."

Thấy Phượng Đại Sơn muốn đi ra ngoài, trong lòng Vương thị căng thẳng, gắt gao túm lấy cánh tay Phượng Đại Sơn không buông, vẻ mặt sợ hãi khiếp đảm kêu lên: "Ông đây là muốn hù chết tôi đấy à, lúc này mà ông đi, con ma kia vào đòi mạng tôi thì làm sao bây giờ."

Bà ta vừa dứt lời, một giọng nói âm trầm khàn khàn vang lên: "Bình thường không làm chuyện trái lương tâm, còn sợ nửa đêm ma gõ cửa hử!"

Giọng nói vừa phát ra, cả người Phượng Chỉ U cũng hơi không được tự nhiên, sao lại biến cái giọng của nàng thành loại khó nghe như vậy, may là chỉ một lúc thôi, nếu không thế nào nàng cũng phải gỡ cái hệ thống trong đầu nàng ra mới được.

Vương thị nhìn bóng người ngoài cửa sổ, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, rúc vào trong ngực Phượng Đại Sơn hô to: "Ai...... Ngươi rốt cuộc là người hay là ma."

Lúc này Phượng Đại Sơn cũng nhìn ra bên ngoài, liên tục an ủi: "Nương tử ta không sợ, là người hay ma ta cũng không sợ hắn, ta lại không làm chuyện gì trái với lương tâm, chỉ cần hắn vào nhà, ta sẽ liều mạng với hắn."


Trong lòng Vương thị căng thẳng, cố kìm nén sợ hãi suy nghĩ một chút, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng chiếu xuống, bà ta nhìn thấy bóng dáng người ngoài cửa sổ, xác định là người, trong lòng của bà ta ngược lại thoải mái lên không ít, cuối cùng còn gan dạ đứng lên chiến đấu.

Bà ta chậm rãi đứng lên, trốn sau lưng Phượng Đại Sơn, run rẩy nói: "Ngươi...... ngươi là ai, muốn làm gì? Vì sao giả ma hù dọa ta."

Lông mày Phượng Chỉ U khẽ nhướn lên, giọng nói dường như lạnh thêm vài phần: "Dọa ngươi? Nếu không phải ngươi làm điều khuất tất, sao lại nghĩ ta là ma được?"

Nghe thấy thanh âm lạnh như băng thấu xương này, Vương thị càng thêm thấp thỏm lo âu, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ, tâm tê phế liệt hô to: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Ta nói cho ngươi biết, nữ nhi của ta gả cho Ngô lão gia, thức thời một chút, ngươi mau đi đi, nếu ta có mệnh hệ gì, cho dù có phải đào ba thước đất, bọn họ cũng sẽ nghiền nát ngươi."

Phượng Đại Sơn bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, hướng ra ngoài cửa sổ tức giận lớn tiếng: "Nếu ngươi dám động đến nương tử ta chỉ một chút thôi, hôm nay cho dù phải liều mạng già ta cũng sẽ không để cho ngươi sống sót rời đi."

Ông ta vừa dứt lời, chỉ thấy tia sáng nhỏ lóe lên, còn không đợi hai người kia nhận ra, Phượng Đại Sơn bỗng rên lên một tiếng, sau đó thân thể trở nên cứng ngắc đứng một chỗ, muốn động cũng không thể động được.

"Ta...... Sao ta không thể cử động được nữa rồi!"

Vương thị thấy thế, vốn đã không muốn bận tâm tới Phượng Đại Sơn, lúc này lại càng khư khư lo lắng bảo vệ tính mạng của mình.


Bà ta liên tục lui về phía sau, bò đến dưới bàn vuông thường dùng để ăn cơm, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Phượng Chỉ U loay hoay một cây ngân châm khác, không nhanh không chậm lên tiếng: "Có vài người ấy à, chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lời này nói quá nhiều sẽ khiến người ta thấy phiền, liều mạng thì có thể thế nào, cuối cùng không phải vẫn mất mạng à, giết thêm một người cũng không sao."

Vương thị vừa nghe đến muốn lấy mạng, thân thể căng cứng, sợ hãi đến nỗi tè cả ra quần, ngoài miệng còn không ngừng lên tiếng cầu khẩn: "Đại hiệp tha mạng, ta dập đầu tạ tội với ngài, là ông ta chống đối ngài, muốn giết ngài cứ giết hắn."

Phượng Đại Sơn nghe thấy lời Vương thị, mắt mắt rưng rưng, trong lòng thật sự mất mát khôn nguôi, trước đây ông móc tim móc phổi cho bà ta, bình thường vẫn luôn nhẫn nhịn nhường bà ta, nhưng kết quả lại là sự thật lòng chỉ đổi lấy được hư tình giả ý, chẳng lẽ phu thê họ thật sự như chim trong rừng, đại nạn đến đều tự bay.

Ông ta thất vọng đến cực điểm, nhắm chặt hai mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt tựa như lại sâu thêm: "Nương tử à, chúng ta là phu thê mà, bình thường ta khắp nơi bảo vệ nàng, nàng làm sao có thể đối với ta như vậy?"

Vương thị đang kích động làm sao còn có thể bận tâm đến Phượng Đại Sơn nói gì, bà ta nhìn về phía Phượng Đại Sơn quát: "Ông chỉ là một kẻ vô dụng, tôi còn ước gì ông chết sớm đi một chút, đời này tôi sống với ông thế là đủ rồi, cả nhà Phượng gia các ngươi không có một người tốt, đều muốn nhìn tôi chết mới hả hê đây."

Phượng Đại Sơn đau lòng, tức giận đỏ mặt, vì kìm nèn mà thiếu chút nữa nghiền nát hai hàm răng: "Bà là đồ độc phụ, tôi thật sự mù rồi, hôm nay xem tôi có đánh chết bà không."


Nói xong ông ta muốn tiến lên, nhưng vẫn không thể cử động được.

Phượng Chỉ U đứng ngoài cửa sổ bỗng cảm thấy thú vị, và một tiếng vù nhẹ nhàng khẽ vang lên, thêm một cây ngân châm đâm nữa cắm vào thân thể Phượng Đại Sơn.

Phượng Đại Sơn từ từ cảm giác được mình đã có thể cử động, ông ta vội rút hai cây ngân châm trên người ra, phẫn nộ tiến lên, lật đổ cái bàn ăn nhỏ trong phòng, túm lấy cổ áo của Vương thị, giống như bắt gà con, lôi ra ngoài.

Sắc mặt Vương thị hoảng loạn, không khống chế được mà rống lên: "Phượng Đại Sơn, ông điên rồi! Ông dám đối với tôi như thế?!"

Bị bà ta rống to vào mặt, Phượng Đại Sơn nhất thời giơ cao tay lên nhưng bỗng cứng ngắc dừng lại giữa không trung, run rẩy do dự nói: "Tôi... tôi đánh bà."

"Ông dám!"

Phượng Đại Sơn thấy Vương thị trợn mắt thách thức ông, trong lòng ông vốn còn cảm thấy bối rối, nhưng vừa nghĩ tới những lời bà ta vừa nói, ông không còn do dự nữa, thẳng tay dáng một cái tát lên mặt Vương thị!

Ngay lập tức trên khuôn mặt Vương thị xuất hiện dấu vết năm dấu tay rõ ràng, mà Vương thị cũng ngây người ra, nhưng trong nháy mắt bừng tỉnh thì bà ta vươn hai móng vuốt chộp tới mặt Phượng Đại Sơn, miệng còn không ngừng chửi rủa: "Phượng Đại Sơn đồ đáng chết nghìn lần nhà ông, lại dám đánh tôi, chán sống rồi sao."

Phượng Đại Sơn đối mặt với dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bà ta, vẻ mặt đã không kiên nhẫn nữa, dùng sức đẩy Vương thị sang một bên: "Tiện nhân, cơn tức này tôi nhịn đủ rồi."

Lần này Phượng Đại Sơn thật sự bị chọc tức không nhỏ, hơn nữa nhiều năm ông ta đều nén giận, giờ phút này là một chút cũng không nhịn được nữa, nhìn thấy vẻ mặt còn chưa kịp phản ứng của Vương thị, ông ta lại tiến lên lại cho bà ta thêm một cái bạt tai nặng nề nữa, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Độc phụ, tôi cho bà ích kỷ này!"


"Á!"

Một cái tát này là thật sự đánh quá ác độc, khiến cho thân thể Vương thị cũng nhịn không được run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn: "Phượng Đại Sơn, ông, ông... Tôi cào chết ngươi!"

Giờ phút này Phượng Đại Sơn đã hoàn toàn đắm chìm trong cơn tức giận, căn bản không chú ý tới vết hằn sưng đỏ trên mặt Vương thị, một phát bắt lấy bàn tay cào loạn của bà ta, sau đó lại thêm một cái tát nữa đánh tới: "Tiện nhân! Tôi cho bà chỉ biết nghĩ đến bản thân này!"

"A! Phượng Đại Sơn ông dám đánh tôi! Ông......"

Không cho bà ta nói xong, Phượng Đại Sơn lại ném tới một cái tát nữa: "Tiện nhân, tôi cho bà không coi tôi ra gì này!"

"Tiện nhân! Bà sẽ không được chết tử tế!"

Cứ cái tát này đến cái tát khác, giống như ác mộng ập lên đầu Vương thị, bà ta đau đến mấy lần muốn ngất đi, cuối cùng cũng không nhịn được mà xin tha thứ: "A! Xin... xin ông đừng đánh nữa, Đại Sơn, tôi... là nương tử của ông a..."

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 13/3/2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui