Cẩm Tú Đích Nữ

Vân Khanh không ý thức được lúc này bản thân nàng thật đẹp, chỉ có Ngự Phượng Đàn nhìn thấy, một tia kiều mị từ đôi mắt diễm lệ thoát ra, nơi khóe mắt vô vàn phong tình khó nói lên lời, có thể khiến cho tất cả nam nhân đều lâm vào điên cuồng.

Trong đôi mắt Ngự Phượng Đàn ẩn chứa sự điên cuồng cùng bá đạo của nam nhân, nữ tử trước mắt này là của hắn, Vân Khanh là của hắn.

Vì thế động tác của Ngự Phượng Đàn càng ngày càng dồn dập, hắn có một loại dục vọng muốn thiên hạ nhỏ bé và yếu ớt yểu điệu trong lòng này, cẩn thận từng chút một, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, thưởng thức mùi vị chỉ thuộc về nàng, mỗi một chỗ, mỗi một tấc cũng không muốn buông tha, cứ như vậy mà nghiền nát, biến thành món ăn xinh đẹp nhất, ngọt ngào nhất và cũng là duy nhất của hắn.

Bàn tay bắt lấy hai tay nàng đã sớm buông ra, đôi bàn tay mang theo hơi nóng của nam tính trượt khỏi bờ vai nàng, từ đầu vai mảnh khảnh mượt mà hướng xuống bao phủ bờ eo mảnh khảnh kia......

Ánh trăng mông lung, đất trời rộng lớn không một tiếng động.

Toàn bộ trời đất dường như đang chăm chút duy trì cho sự thân mật của cặp tình nhân này, cho đến khi có vài giọng nói bất ngờ xuất hiện giữa khung trời đêm yên tĩnh.

"Nhị công chúa, chúng ta vào trong thôi."

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Vân Khanh từ trong mộng cảnh lập tức bừng tỉnh, sau đó một tay đẩy nam tử ra, phượng mâu mở lớn thăm dò xung quanh.

Ngự Phượng Đàn đang đắm chìm trong ngọt ngào đột nhiên bị đẩy ra, biểu tình trên mặt lập tức cứng ngắc, nhưng tiếp theo đó liền vội vàng xoay người, trong lòng tràn đầy buồn bực cùng ảo não.

Vân Khanh nhìn hắn một cái, nhìn thân hình hơi cong cong của hắn cùng với nét xấu hổ mới vừa rồi xuất hiện trên khuôn mặt kia, nàng phi thường rõ ràng hắn lúc này vì sao lại xoay người sang chỗ khác, tuy rằng kiếp này nàng chưa đến mười lăm tuổi, nhưng mà kiếp trước đã từng là phụ nhân, làm sao có thể không rõ biến hóa của nam tử kia chứ.

"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"

Trong lúc hai người tạm thời im lặng vì xấu hổ, lại có một giọng nữ truyền ra, Ngự Phượng Đàn nghiến răng nghiến lợi kiềm nén sự biến hóa của thân thể, đoán rằng Vân Khanh nhất định sẽ không biết vì sao hắn làm vậy, không muốn để cho nàng hiểu lầm, cho là mình hôn nàng xong thì không muốn phụ trách, vừa quay đầu liền trông thấy Vân Khanh đã khôi phục đôi mắt bình tĩnh đang nhìn hắn, ngón tay như búp hành dựng thẳng đặt trước đôi môi đỏ mọng vì bị hôn, làm một tư thế im lặng.

—— Nhị công chúa cùng Cảnh Hựu Thần ở trong này.

Ánh mắt Ngự Phượng Đàn dừng lại trên môi nàng, nghĩ đến hai giọng nói vừa vang lên, sắc mặt trở nên nghiêm trang lại, vểnh tai nghe tiếng bước chân phía dưới đã đi vào phòng trong, ngoắc ngoắc tay với Vân Khanh, sau đó hai người rón ra rón rén dựa sát vào nóc nhà, Ngự Phượng Đàn thật cẩn thận gỡ ra một mảnh ngói, đầu kéo sát lại nhìn tình huống bên dưới.

Trong phòng, Nhị công chúa một thân váy dài màu bạc lấp lánh phát sáng vừa bước vào trong phòng, mà Cảnh Hựu Thần cũng là một thân trường bào lam sắc tươi mới, hiện ra dáng người cao lớn, cả người có vẻ rất là tuấn lãng.

Lúc này, trong đôi mắt Cảnh Hựu Thần tràn ngập ôn nhu, như cành liễu đắm chìm trong hơi thở đầy sức sống của gió xuân, triền miên đa tình vô cùng, nhìn Nhị công chúa, nói: "Hôm nay là ngày hội Thất Tịch, ta muốn cùng công chúa cùng nhau trải qua đêm đặc biệt này."


Nhị công chúa vốn rất không vui khi đi vào một gian phòng không đủ cao quý, không đủ xa hoa như vậy, nhưng khi nàng ta nhìn thấy đôi mắt kia của Cảnh Hựu Thần thì bao nhiêu khó chịu cũng bị thu về, đáy mắt mang theo lưu luyến si mê, trái tim trong lồng đang nhảy bùm bùm không ngừng, lại mang theo một chút rụt rè nói: "Ngươi không cần trở về bồi Vi Ngưng Tử, còn có cái ả Thu Thủy kia sao?"

Lời này tràn ngập đố kị rõ rành rành, sau khi Cảnh Hựu Thần nghe được, đáy mắt đều là ý cười, mấy ngày nay, hắn không ngừng tạo cơ hội vô tình gặp được Nhị công chúa, mỗi lần ở trước mặt Nhị công chúa hắn đều biểu hiện ra sự ôn nhu còn có khí phách của nam tử hán, đem Nhị công chúa vốn mang tâm tình ái mộ nay biến thành hoàn toàn vì hắn mà rơi vào tay giặc.

Hắn khẽ thở dài một cái, trong giọng nói hàm chứa phiền muộn và buồn bã nói không nên lời, ngẩng đầu lên nhìn phương xa, ưu thương nói: "Công chúa đừng nói nữa, hai người trong viện ta người cũng biết là như thế nào cưới hỏi, như thế nào nâng về, chỉ trách do vận khí ta không tốt, bị người cài bẫy, lại rơi vào đường cùng phải cưới người mà mình không thích, nay có thể gặp được nữ tử trong lòng, mỗi lần gặp nàng, trong lòng ta vừa vui vẻ, lại khổ sở, nàng cao quý, xinh đẹp, đặc biệt như vậy hoàn toàn đánh cắp trái tim của ta, thế nhưng ta một câu cũng không thể bày tỏ cùng nàng, bởi vì ta không có cách nào tặng cho nàng những thứ tốt nhất."

Nhị công chúa nhìn vẻ mặt của hắn, tuấn nhan tràn ngập rối rắm cùng giọng nói vô tận ưu thương kia khiến cho trái tim nàng ta cũng nhuốm chút ưu sầu, nếu lúc này nàng ta còn nghe không ra ý tứ trong lời của Cảnh Hựu Thần thì mới là lạ đấy.

Nữ tử cao quý, xinh đẹp, đặc biệt lại luôn cùng Cảnh Hựu Thần tiếp xúc không phải nàng ta thì là ai đây.

Khó trách, khó trách mỗi lần Cảnh Hựu Thần nhìn mình thì nàng ta cảm giác, cảm thấy trong đôi mắt kia tràn đầy tâm sự nhưng muốn nói lại thôi, nàng ta bị những lời của hắn làm cảm động, yết hầu hơi di chuyển, tiếng nói sắc nhọn hơi trầm xuống, nhìn Cảnh Hựu Thần, cổ vũ nói: "Ngươi nếu thích nàng, vậy thì hãy nói cho nàng biết, ngươi nếu không nói, thì làm sao biết được mình còn có cơ hội hay không chứ?"

Cảnh Hựu Thần nhìn đôi mắt hơi ngấn lệ của Nhị công chúa, đáy mắt thoáng chốc xẹt qua một tia đắc ý, thật sự là quá dễ lừa, môi hắn mở rồi lại khép, tựa hồ sắp nói ra, lại xoay người thật mạnh thở dài: "Ta nói không được, thân phận nàng cao quý như vậy thì làm sao có thể gả cho ta được chứ."

Nhị công chúa luôn chờ đợi hắn thổ lộ, lúc này lại thấy hắn xoay người, vừa tức lại đau lòng, đung đưa chân nói: "Chàng thích ta, tại sao không trực tiếp nói với ta, có vấn đề gì chứ, chẳng lẽ lấy thân phận của ta còn giải quyết không được sao?"

Vân Khanh và Ngự Phượng Đàn nhìn nhau một cái, cô Nhị công chúa này cũng thật nóng nảy mà.

"Công chúa, thì ra công chúa đã sớm biết." Cảnh Hựu Thần nghe được lời của Nhị công chúa liền xoay đầu lại, trong mắt là kinh hỉ cùng kích động, ngay cả tay cũng không biết nên đặt nơi nào: "Nhưng mà nàng là công chúa, ta như thế nào....."

"Chàng mỗi lần nhìn thấy ta đều có biểu tình như vậy, ta làm sao có thể không biết, nhưng lại không nghĩ tới tình cảm của chàng đối với ta đã sâu đậm đến như thế." Nhị công chúa thực cảm động gật đầu, thì ra Cảnh Hựu Thần cũng đã sớm yêu mình, chính là ngại vì thân phận mà không thể thổ lộ với mình.

"Công chúa, nàng...... Ta vốn nghĩ sẽ che giấu bí mật này cả đời, cứ âm thầm như vậy ái mộ nàng là được rồi, dưới đáy lòng ta lúc nào cũng chúc phúc cho nàng, không nghĩ tới sớm đã bị nàng phát hiện, như thế cũng tốt, nàng đã biết tất cả, ta đây cũng không thể tiếp tục cùng nàng gặp mặt như vậy, tối nay, là đêmThất Tịch, coi như là dấu chấm hết cho mối tương tư thầm kính sâu đậm này của ta đi." Cảnh Hựu Thần lắc đầu, hai tay nắm chặt thành quyền quay đầu đi ra ngoài.

Nhị công chúa lập tức xông lên ôm thắt lưng của hắn, ngăn cản thân hình cùng cước bộ đang muốn đi ra ngoài của hắn, khuôn mặt dán trên lưng hắn, hô: "Chàng đừng đi."

"Không được, nàng là Công chúa cao cao tại thượng, ta chỉ giữa một chức quan nhỏ, trong nhà cũng đã có thê tử, cho dù ta và nàng ái mộ nhau, Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử cũng sẽ không cho phép nàng cùng ta ở chung một chỗ, chúng ta là không có tương lai." Khóe miệng Cảnh Hựu Thần mang theo một nụ cười nhợt nhạt, ngón tay muốn kéo cánh tay của Nhị công chúa ra khỏi người hắn.

Nhị công chúa làm sao chịu, kêu lên: "Sẽ không, sẽ không, ta có biện pháp, chúng ta có thể ở cùng nhau, nhất định có thể......"

Cảnh Hựu Thần khóe miệng xẹt qua một chút ý cười khi thực hiện được tâm kế, xoay người lại, trên mặt đều là kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Công chúa không cần an ủi ta, đây là không có khả năng!"


"Ta có thể!" Nhị công chúa phi thường tin tưởng gật đầu: "Ta có biện pháp làm cho mẫu hậu và Tứ đệ không thể nào cự tuyệt chúng ta."

Nàng nói xong, vung tay, bảo cung nữ tùy thân đã đi ra ngoài mua rượu vào đây, sau đó nói với cung nữ: "Các ngươi đi ra bên ngoài, không có sự cho phép của ta thì không được vào đây."

"Công chúa, Hoàng Hậu nương nương lệnh cho chúng nô tỳ đi theo ngài, một tấc cũng không rời." Cung nữ có chút do dự.

"Đi mau! Nếu không đi Bổn cung sẽ sai người lôi các ngươi ra ngoài đánh chết!" Nhị công chúa trừng mắt, vẻ mặt mất hứng mà giáo huấn.

Tính cách của Nhị công chúa, cung nữ đương nhiên rõ ràng, lúc này liền hoảng sợ, cho dù trở về bị Hoàng Hậu đánh chết cũng tốt hơn hiện tại trực tiếp bị đánh chết, chết sớm không bằng chết trễ một chút, hiểu được đạo lý này, các nàng vội vàng lui xuống canh giữ bên ngoài phòng.

Phòng trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Cảnh Hựu Thần nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt kia, đáy lòng vui sướng nở rộ như pháo hoa, nhưng trên mặt lại mang theo một chút không hiểu, hỏi: "Công chúa, nàng có biện pháp nào, Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử không phải là người dễ mềm lòng!"

"Không có việc gì, chàng chỉ cần nói cho ta biết, chàng thật sự không thích Vi Ngưng Tử và Thu Thủy sao?" Xem ra Nhị công chúa đã nghe qua chuyện của Vi Ngưng Tử và Thu Thủy rồi, Vi Ngưng Tử thì còn đỡ, ả ta là do ở trong hoàng cung xảy ra chuyện gièm pha như vậy mới không thể không che giấu mà cưới về, nhưng Thu Thủy, nàng ta lại nghe nói là bởi vì Cảnh Hựu Thần thực thích ả kia, mới khẩn cấp cưới vào cửa, khi đó vẫn còn trong kì tân hôn nữa chứ.

Nhìn ánh mắt hồ nghi của Nhị công chúa, Cảnh Hựu Thần bước lên trước từng bước, nắm lấy tay của Nhị công chúa, ẩn ẩn đưa tình: "Nhị công chúa, nếu ta thật tâm thích nàng ta, thì ta làm sao có thể cưới nàng ta làm thiếp, chân chính thích một nữ tử, chỉ có thể thú nàng làm thê tử của ta, chính vì như thế, ta mới không dám thổ lộ tâm ý của mình với nàng."

Tay hắn nóng bỏng cầm tay Nhị công chúa, Nhị công chúa nhìn đôi mắt ẩn ẩn si tình của hắn, đã sớm tin lời của hắn, khóe mắt luôn dõi theo hắn, gật đầu nói: "Chàng nói sao ta cũng sẽ tin, nhưng mà từ nay về sau chàng chỉ có thể đối tốt với một mình ta."

"Nếu nàng là thê tử của ta, thì ta đây thật sự cái gì cũng không sao, các nàng ở trong mắt ta làm sao có thể tốt bằng 1/10 của nàng chứ." Lời này của Cảnh Hựu Thần xác thực không phải là giả, thân phận của Vi Ngưng Tử và Thu Thủy làm sao có thể cao quý như Nhị công chúa chứ, nàng ta vậy mà là con gái ruột của Hoàng Hậu nha.

Giọng nói mềm ngọt ngay tại bên tai, Nhị công chúa làm sao còn chưa yên tâm được, nội tâm vui vẻ thật sự, trong thời gian này, những cố gắng của Cảnh Hựu Thần đã khiến nàng ta sớm khẳng định rằng hắn đã thích mình, bằng không làm sao có thể lần nào cũng xảo ngộ gặp được mình, nàng ta kéo tay Cảnh Hựu Thần đi đến trước bàn, bưng lên ly rượu: "Nào, chúng ta uống rượu đi."

Cảnh Hựu Thần liếc mắt nhìn ly rượu kia một cái, trong lòng đã sớm biết, không nghĩ tới vị Nhị công chúa này lại to gan như thế, vì muốn gả cho hắn, lại âm thầm chủ động nguyện ý cùng hắn phát sinh quan hệ, cũng tốt, đã như thế, đến lúc đó Hoàng Hậu cùng Tứ hoàng tử cũng không có lý do gì có thể cự tuyệt hắn rồi.

Vì thế hắn ra vẻ như không biết, bưng chén rượu lên cùng Nhị công chúa bắt đầu cạn ly.

Mùi rượu thuần liệt, hoa thơm vì người.

Sau vài ly rượu, Nhị công chúa liền có chút choáng váng đầu, thân mình nàng ta mềm nhũng, nâng ly nói với Cảnh Hựu Thần: "Ta nhất định sẽ cùng chàng ở cùng một chỗ." Nói xong, cả người mềm nhũng ngã xuống, Cảnh Hựu Thần lập tức bước lên trước từng bước rồi ngả xuống bên cạnh nàng ta, ở bên tai nàng ta nhẹ giọng nói: "Nhị công chúa...... Nhị công chúa......"


Hơi thở của hắn xẹt qua lỗ tai Nhị công chúa, cái loại cảm giác tê dại này, làm cho Nhị công chúa cả người run rẩy, nàng ta quay đầu qua, vừa khóe chạm phải môi của Cảnh Hựu Thần.

Đáy mắt chỉ có khuôn mặt tuấn lãng của hắn, một đôi mắt thâm tình, cơ thể sau động tác này liền mềm hóa thành một bãi xuân thủy, cánh tay nắm chặt Cảnh Hựu Thần, đẩy hắn ngã ra đất.

"Chàng có được ta, Mẫu hậu sẽ không có cách nào cự tuyệt rồi......" Nhị công chúa sau khi đẩy ngã Cảnh Hựu Thần, liền ngồi ở trên người hắn, hai tay nhỏ bé không có mục đích sờ lung tung trên người hắn, dùng sức xé rách quần áo của hắn, động tác vừa vội lại mãnh liệt, khiến Cảnh Hựu Thần đều ngẩn ngơ, nếu không phải hắn đã biết trước, hắn còn tưởng rằng Nhị công chúa là cao thủ tình trường, làm sao có thể vội vã như vậy mà cởi quần áo của hắn chứ.

Bất quá hắn rất thích động tác này, buông thả như vậy cũng lại cũng là một loại lạc thú, cho đến khi Nhị công chúa cắn vào lồng ngực của hắn một phát, hắn hô to một tiếng, thế này mới một phen trở mình đem Nhị công chúa đặt ở dưới thân......

Ngay tại lúc này, trong đáy lòng Cảnh Hựu Thần vô cùng vui sướng, Nhị công chúa cùng hắn thật sự phát sinh quan hệ, cho dù Hoàng Hậu không thích cũng không được nữa.

Đến lúc đó cho dù là Cảnh Trầm Uyên hay là Lê Phò mã, cũng như những người muốn tranh đấu với hắn, những người luôn giễu cợt hắn, hắn sẽ khiến cho toàn bộ phải đẹp mặt.

Cuộc đời của Cảnh Hựu Thần hắn tuyệt đối không thể suy tàn xuống dốc như thế.

Ngự Phượng Đàn từ khi nhìn thấy Nhị công chúa đẩy ngã Cảnh Hựu Thần, thì trong lòng thầm nghĩ, rất chủ động nha, hắn còn không biết thì ra Nhị đường tỷ lại là người có tình cảm mãnh liệt như vậy, một mặt cảm thán, một mặt nhanh tay che mắt của Vân Khanh, sau khi đậy mái ngói lại xong, ôm nàng từ nóc nhà nhảy đến một ngõ nhỏ yên tĩnh.

"Cảnh Hựu Thần thật sự đã như nàng nói, đi câu dẫn Nhị công chúa rồi." Ngự Phượng Đàn cười yếu ớt, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, ánh mắt như có như không dừng lại trên môi đỏ mọng của nàng, mâu quang hơi hơi trầm xuống.

"Loại người như hắn ta, vì thăng quan, vì quyền thế, cái gì đều nguyện ý đi làm, lúc này bị buộc vào đường cùng, đương nhiên sẽ không bỏ qua Nhị công chúa, một cơ hội như vậy." Vân Khanh mỉm cười, trong lời nói cũng không có chút cảm xúc, khóe mắt ngẫu nhiên tản ra một tia mỉa mai.

Mới vừa rồi Cảnh Hựu Thần thể hiện một trong những kĩ năng độc đáo của hắn, giống như một đoạn phim chiếu lại, Cảnh Hựu Thần lúc trước cũng dựa vào công phu mồm mép này mà lừa nàng, tuy rằng nàng không cảm thấy Nhị công chúa là người đáng để người khác đồng cảm, nếu chính nàng ta không làm ra loại sự tình này, Vân Khanh chẳng qua chỉ khiến Cảnh Hựu Thần cứu Nhị công chúa, cũng không có dụng ý gì khác. Lúc trước Vân Khanh bị Cảnh Hựu Thần lừa, dù như thế nào, cũng không có to gan như vậy chủ động cùng nam tử phát sinh quan hệ.

Mà đối với Cảnh Hựu Thần, Vân Khanh càng thấy khinh bỉ, người nam nhân này, đê tiện đến nỗi khiến người khác khinh thường nhìn hắn.

Nhưng mà lời này lọt vào trong tai Ngự Phượng Đàn, khiến cho khóe miệng hắn hơi trầm xuống, hẹp mâu kéo lên, một tay kéo Vân Khanh vào trong lòng, vào lúc nàng không kịp phản ứng liền khóa chặt cánh tay lại.

Ngõ nhỏ rất dài, ánh trăng chiếu nghiêng xuống bị hai bên mái hiên che mất không ít, bởi vậy không gian rất tĩnh lặng, cảnh vật nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng khi Vân Khanh bị hắn ôm như vậy vẫn thực khẩn trương, không biết hắn tại sao lại bất ngờ hành động như vậy.

Ngự Phượng Đàn ôm sát Vân Khanh, hai tròng mắt nhìn mặt nàng, tựa hồ như thế nào cũng xem không đủ, trong tiếng nói trầm ấm mang theo thấp thỏm, đôi mắt hẹp dài phản chiếu lại ánh trăng: "Nàng hình như rất hiểu Cảnh Hựu Thần?"

Vân Khanh bắt đầu cả kinh, vốn tưởng rằng là vì chuyện gì, lúc này nghe được câu hỏi của hắn, phượng mâu khẽ động, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không biết đối thủ của mình, thì làm sao đánh bại hắn chứ?!"

Câu trả lời như vậy rõ ràng muốn lấy lòng Ngự Phượng Đàn, khóe miệng của hắn cong lên thật vao, ôm Vân Khanh ở trên trán nàng nhẹ hôn một cái, trong thanh âm lại mang theo một tia yên tâm: "Vân Khanh, ta vừa rồi rất sợ."

Lồng ngực của hắn thực rộng lớn, Vân Khanh như bị nhốt trong một vách tường có thể co dãn, tuy rằng đôi tay hắn siết hơi chặt, nhưng mà thực an toàn, nàng chăm chăm nhìn bức tường đỏ phía trước, hỏi: "Sợ cái gì?"


"Rất sợ nàng sẽ nói, những chuyện vừa rồi xảy ra trên nóc nhà là không tính, rất sợ nàng sẽ nói, đây chẳng qua là nàng nhất thời ý loạn tình mê, rất sợ nàng, sẽ không để cho ta lại tiếp cận nàng." Giọng của Ngự Phượng Đàn vang lên ở bên tai, có chút lười biếng, lại giống như một khúc nhạc động lòng người, hơi thở ấm áp phất qua lỗ tai tinh xảo, Vân Khanh tựa đầu ở trên người hắn cọ cọ, đưa tay ôm thắt lưng gầy gò của hắn, cách lớp hoa bào tuyết sắc, cảm thụ nhiệt độ từ thân thể hắn truyền đến, như có thể thấm vào trong lòng nàng.

Thì ra hắn cũng không yên tâm, thì ra nam tử cũng sẽ sợ nữ tử không để chính mình ở trong lòng.

Vân Khanh thản nhiên cười, trong đôi mắt đều là ngọt ngào và ấm áp, giọng nói tràn ngập tiếng cười: "Đứa ngốc."

Nàng cũng đã từng sợ hãi, sợ rằng sau khi bước ra một bước này, sẽ lại bước vào con đường cũ, nhưng đó là khi chưa bước ra, một khi nàng đã bước ra một bước này thì nàng sẽ không lại hối hận.

Tiền đồ cẩm tú cũng không thể tự động xuất hiện trước mặt mình, cuộc đời của nàng, nếu mỗi một thứ đều phải tự mình tranh thủ, như vậy cũng thêm hắn vào trong đó đi.

"Ừ, ta là đứa ngốc, là đứa ngốc của một mình nàng." Ngự Phượng Đàn lấy tay kéo những lọn tóc phân tán của nàng nhẹ nhàng ra sau đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu đêm nay là một giấc mộng đẹp, vậy thì cứ để cho giấc mộng này tồn tại vĩnh viễn không cần tỉnh."

Vân Khanh cong môi cười, ngón tay lại ở bên hông hắn nhéo một cái: "Có phải là đang nằm mơ hay không?"

Ngự Phượng Đàn mím môi hút không khí, cau mày mếu máo, thấp giọng lên án nói: "Nha nha, Khanh Khanh, nàng đây là mưu sát chồng a!"

Vân Khanh làm sao có thể không biết rõ lực tay của mình, người trước mặt này chính là đang giả bộ, nàng xem thường liếc Ngự Phượng Đàn, khẽ cười nói: "Nhiều nhất cũng chỉ là mưu sát một thế tử thôi, nào có thể là chồng ta a!"

Phượng mâu thâm thúy nhếch lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh quyến rũ như mang theo vô hạn phong tình, khiến Ngự Phượng Đàn tâm loạn, như trừng phạt mà càng siết chặt cánh tay, cảnh cáo nói: "Ta, Ngự Phượng Đàn là phu quân của Thẩm Vân Khanh, phu quân đời này của nàng chỉ có thể là ta, hiểu chưa?"

Vân Khanh buồn cười nhìn hắn, tuyên ngôn vừa trẻ con lại tràn ngập bá đạo này, không hiểu tại sao lại khiến cho trái tim nàng như được ngâm trong mật đường, tùy thời cũng có thể chìm vào trong biển tình ngọt ngào này.

Sợ nàng không tin lời của mình, Ngự Phượng Đàn liền theo sát nói: "Chờ nàng cập kê, ta lập tức hướng bệ hạ thỉnh chỉ, cưới nàng làm vợ." Ngự Phượng Đàn là Cẩn Vương thế tử, hôn sự của hắn, những người khác không thể làm chủ được, chỉ có vài nhân vật lớn trong cung mới có thể mở miệng.

Khuôn mặt tuyệt lệ của Ngự Phượng Đàn mang theo ý cười kinh diễm, chăm chú nhìn Vân Khanh, kiên định như vậy mà chờ câu trả lời của nàng, dưới ánh nhìn của khuôn mặt tuyệt sắc thiên hạ này, trên mặt Vân Khanh lại được tô thêm một tầng phấn hồng, ôn nhu gật đầu.

Ngự Phượng Đàn nhìn hai má đỏ ửng do xấu hổ của nàng, trong ngõ nhỏ ánh sáng heo hắt này, nàng liền giống như một ngọn đèn chiếu sáng rỡ một phương trong lòng của hắn. Trong hẹp mâu tà mị như tiêm nhiễm khí trời, khuôn mặt như ngọc cũng nổi lên ý cười ngọt ngào, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng sóng vai đi trong ngõ nhỏ, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay đang nói cho hắn biết, hôm nay hết thảy đều là thật.

Hắn nhìn ánh sáng ở đầu ngõ, giống như là ánh sáng khi hắn cùng bước đi với Vân Khanh trong tương lai, mỗi bước đi đều làm hắn hưng phấn không thôi, chờ mong không ngừng.

Vân Khanh cúi đầu, nhìn đôi giày thêu nơi chân của mình cùng đôi chân mang giày thêu Vân long của nam tử bên cạnh đang cùng nhau từng bước tiến về phía trước, phượng mâu như muốn đem hình ảnh này khắc sâu trong lòng.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà có Cảnh Hựu Thần cùng Nhị công chúa ở phía sau, thanh âm nhẹ nhàng, phượng mâu lạnh lùng như nước: "Chàng nói, ngày mai Cảnh Hựu Thần một khi nhìn thấy bản tấu chương kia, hắn có thể hối hận về hành động hôm nay hay không?"

"Nếu hôm nay hắn không làm ra chuyện như vậy, cũng sẽ không có hối hận ngày mai, chỉ mong hắn có thể thừa nhận được điều này." Ngự Phượng Đàn môi đỏ như son gợi lên một độ cong châm chọc, trong mắt hẹp đã ẩn chứa tia thâm trầm, Cảnh Hựu Thần còn đang bận rộn hoàn thành kế hoạch "quan đồ" của hắn ta, ha ha, không biết ngày mai hắn ta có thể chịu được một kích trí mạng kia không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui