Nhưng thật ra khi Tứ hoàng tử nghe được lời kể của Lễ Bộ Thượng Thư, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, từ chuyện ban mỹ thiếp đến tuyển tú, lại đến bảng danh sách hôm nay, những chuyện này, thật có chút trùng hợp. Ngày đó chuyện ban mỹ thiếp, trừ vợ chồng Cảnh Hựu Thần, hắn và hoàng hậu, cùng với ba tâm phúc của Hoàng hậu biết được việc này, căn cứ vào chuyện phát sinh trong Ngự Hoa Viên, hiển nhiên là có người để lộ tin tức ra ngoài.
Hoàng hậu có đôi khi quá nóng nảy, nhưng sẽ không ngốc đến độ đem chuyện này nói lung tung, như vậy có thể biết chuyện này, cũng chỉ có vợ chồng Cảnh Hựu Thần.
Tuy rằng mấy năm nay, Cảnh Hựu Thần vẫn luôn giúp hắn làm việc, nhưng Tứ hoàng tử cũng biết, tại sao Cảnh Hựu Thần lại giúp hắn, là muốn cái tước vị kia, nếu có một chỗ dựa khác, nói không chừng hắn ta cũng sẽ tìm nơi nương tựa đó mà đi qua.
Lòng trung thành này, là có cái giá của nó.
Nhưng lúc này, trong triều mọi người đều biết Cảnh Hựu Thần là người của Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử sẽ không ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi của hắn, nhấc lên mí mắt, đôi mắt âm lãnh liếc nhìn Lễ bộ thượng thư, thanh âm lãnh đạm từ đôi môi đỏ mọng truyền ra: "Việc này còn chưa rõ ràng, cũng không nhất định là Cảnh lang trung gây nên."
Lời nói lạnh buốt sắc bén như đao bắn về phía Lễ Bộ Thượng Thư, nhất thời cho hắn biết, vị Tứ hoàng tử này mất hứng khi có kẻ động đến người của mình, toàn thân lộ ra hàn khí khiến hắn thấy lạnh cả người, không dám ngẩng đầu, tuy nhiên hắn cũng không có thay Cảnh Hựu Thần giải thích.
Hoàng hậu nghe thấy lời của con, cũng hơi trầm ngâm một hồi, nếu nhi tử đã nói như vậy, hẳn là có ngụ ý gì trong đó, nhưng lúc này bà ta cần một cái bậc thang, liền quay đầu nhìn Tây Thái Hậu, đáy mắt mang theo nghi vấn, nói: "Không biết mẫu hậu đối với chuyện này cảm thấy thế nào?"
Tây Thái Hậu ở bên cạnh nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu được chỉ là nhiều thêm một cái tên, thêm lầm một nữ tử, như vậy cũng không phải là chuyện lớn gì, bà đã có chút mệt mỏi, liền khoát tay nói: "Nhiều người như vậy, Lễ Bộ Thượng Thư bận rộn việc trong triều, cũng có lúc sẽ sơ sót, nếu Hoàng hậu đã phát hiện, liền gạch tên nàng đi đi."
Tính cách của Tây Thái Hậu, Hoàng hậu cũng biết, sau khi nghe được đáp án cũng không cảm thấy kỳ quái, liền cười gật đầu: "Nhi thần nghe theo ý của mẫu hậu." Sau đó quay đầu đối với Lễ Bộ Thượng Thư ra lệnh hắn làm lại bảng danh sách một lần nữa, xóa tên Thẩm Vân Khanh, sau đó......
Hoàng hậu hơi dừng một chút: "Cũng gạch tên của Cảnh Tâm Như đi." Nếu Cảnh Hựu Thần muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, bà ta sẽ khiến cho hắn một chút cơ hội cũng không có, đưa muội muội đến, nói thật dễ nghe là trợ lực cho bà ta, không biết chừng ngày nào đó lại ở phía sau ngáng chân bà ta.
Lễ Bộ Thượng Thư nghe thấy Tây Thái Hậu lên tiếng, biết chuyện tên của Vận Ninh quận quân đột nhiên xuất hiện trong danh sách tú nữ coi như đã giải quyết, làm sao còn muốn hỏi thêm tại sao gạch tên của Cảnh Tâm Như đi, đến lúc đó tùy tiện tìm lý do, nói ngày sinh tháng đẻ không thích hợp, tuổi lớn... Cũng có thể cự tuyệt, liền vội vàng nhận lệnh.
Mà Tứ hoàng tử khi nghe thấy Tây Thái Hậu và hoàng hậu nói gạch tên của Thẩm Vân Khanh thì trong lòng thở nhẹ ra một hơi, tựa như có một dây đàn trong lòng đang bị căng dây, nay cuối cùng cũng được thả lỏng.
Sau khi danh sách tú nữ được Hoàng hậu, Tây Thái Hậu cuối cùng đến trong tay Minh Đế phê chuẩn, liền ra lệnh công bố, Cảnh Hựu Thần không thể tin được, cầm lấy bảng danh sách triều đình vừa công bố tìm đi tìm lại mấy lần cũng không nhìn thấy tên muội muội nhà mình.
Hắn vội vàng đi đến Lễ bộ, tìm được Lễ Bộ Thượng Thư, khuôn mặt gấp gáp hỏi nói: "Lâm đại nhân, vì sao tên của gia muội lại không ở trong danh sách, ta nhớ rõ trong danh sách lúc trước rõ ràng có tên của nàng a!"
Lễ Bộ Thượng Thư nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, nụ cười phi thường có bài bản, bảo hắn ngồi xuống trước: "Cảnh lang trung, tên của Cảnh tiểu thư vốn là ở trong danh sách tú nữ, nhưng sau khi Khâm Thiên Giám vừa thấy, phát hiện ngày sinh tháng đẻ của Cảnh tiểu thư và Hoàng hậu nương nương xung khắc, vì để Hoàng hậu nương nương Phượng thể an khang, liền gạch tên Cảnh tiểu thư."
Lời này của Lễ Bộ Thượng Thư, Cảnh Hựu Thần tin mới là lạ, cái gì mà bát tự xung khắc, nếu xung khắc, đã sớm bài trừ, còn phải chờ đến được vào trong danh sách mới phát hiện sao? Nhưng lời này của Lễ Bộ Thượng Thư cũng nói cho hắn biết, người đem tên Cảnh Tâm Như loại bỏ là Hoàng hậu nương nương.
Cả người như bị rút hết sức lực, Cảnh Hựu Thần nghĩ đến tiền đồ của mình, tước vị, tiền đồ đã được hắn lên kế hoạch rất mỹ mãn nay đều tan thành mây khói, có chút mất khống chế vọt tới trước bàn, trợn to đôi mắt hỏi: "Lâm đại nhân, ngài nói cho ta biết, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, mới để cho Hoàng hậu nương nương gỡ bỏ tên của gia muội?"
Lễ Bộ Thượng Thư nhìn vẻ mặt hắn có chút vặn vẹo, đôi mắt tràng ngập nghi vấn, hoàn toàn không dự liệu được sẽ có kết quả như thế. Nghĩ đến chuyện ngày ấy, nếu thật không phải là Cảnh Hựu Thần làm, vậy xác thực hắn là vô tội bị liên lụy, liền đem sự tình đơn giản tự thuật một lần.
Người của Lễ bộ sau nửa canh giờ, liền nhìn đến Cảnh lang trung lúc đầu vẻ mặt vội vàng đi vào, lúc đi ra như trái cà tím bị ỉu, hai mắt không có tiêu cự, cước bộ thậm chí có chút bập bềnh, cả người vô cùng chán nản.
Như thế nào không nản lòng, như thế nào lại không nản lòng chứ.
Đi theo Tứ hoàng tử nhiều năm như vậy, Cảnh Hựu Thần rất rõ ràng Tứ hoàng tử nay đã nổi lên lòng nghi ngờ với hắn, mà Hoàng hậu hiển nhiên đối với hắn cũng sinh ra khúc mắc, nếu không phải như thế, sau khi xóa tên Thẩm Vân Khanh cũng sẽ không gạt bỏ tư cách làm tú nữ của Cảnh Tâm Như.
Vào lúc này trong mắt Cảnh Hựu Thần lộ ra một cỗ tuyệt vọng, còn có một cỗ lửa giận.
Đến tột cùng là ai, là ai thêm tên Thẩm Vân Khanh vào?
Người này muốn hãm hại Thẩm Vân Khanh, vì sao lại khiến hắn vô duyên vô cớ bị liên lụy......
Nếu để cho hắn biết, hắn nhất định sẽ đánh cho kẻ đó một trận, cho kẻ đó biết hành vi ngu xuẩn kia đã liên lụy đến quan đồ của hắn!
Cảnh Hựu Thần về đến nhà, lập tức liền sinh bệnh, Vi Ngưng Tử từ trong cái miệng thao thao bất tuyệt của hắn đã biết chuyện Cảnh Tâm Như bị xóa tên khỏi danh sách, nội tâm căng thẳng, sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, cánh môi không được tự nhiên nhấp vài cái.
May mắn Cảnh Hựu Thần bệnh ở trên giường không phát hiện ra sự biến đổi của nàng ta, nếu để cho hắn biết, tất cả những chuyện này đều là do thê tử bên cạnh hắn mang lại, phỏng chừng hắn sẽ tức đến hộc máu.
Khiến tên của Thẩm Vân Khanh nằm trong danh sách tú nữ, là ý của Vi Ngưng Tử, nhưng mà dựa vào thực lực của nàng ta cơ bản là không làm được, vì thế Vi Ngưng Tử nghĩ đến chuyện dùng một thế lực khác, và thế lực đó cũng là người có cùng mục đích với nàng ta, An Ngọc Oánh.
An Ngọc Oánh giống nàng ta, cũng hận thấu Thẩm Vân Khanh, chỉ cần khiến cho Thẩm Vân Khanh biến thành nữ nhân của Hoàng đế, vậy thì không thể nào lại lui tới với Ngự Phượng Đàn, nàng ta cho người lén liên hệ với An Ngọc Oánh, truyền tin ra ngoài, An Ngọc Oánh quả nhiên là lập tức đáp ứng.
Chỉ là, việc này làm không được đẹp mắt, tại sao lại thêm vào ở trang cuối chứ, đây không phải là để cho người ta nắm đuôi sao? Còn làm hại Cảnh Hựu Thần bị liên lụy, Vi Ngưng Tử nghĩ đến việc sau này mình chỉ có thể là phu nhân quan ngũ phẩm, trong lòng có một cỗ xúc động muốn đem sự thật nói ra, để cho phu quân đi nói cho Hoàng hậu, nhưng nói đến cùng, chuyện này cùng bọn họ không thoát được quan hệ, cho dù đẩy tội cho An Ngọc Oánh, cuối cùng bản thân cũng không được lợi gì.
Sau khi cân nhắc một phen, Vi Ngưng Tử bỏ qua ý nghĩ này, vẫn như ngày thường, mắng Thẩm Vân Khanh con tiện nhân kia vận khí vì sao lại tốt như vậy.
Cùng lúc đó, bên trong Ninh Quốc Công phủ, An Ngọc Oánh cũng thầm mắng trong lòng, một tay hất toàn bộ tách trà trên bàn xuống mặt đất.
Thẩm Vân khanh con tiện nhân kia, tại sao vừa lên danh sách đã bị người phát hiện, theo lý mà nói, chỉ kém mấy tháng, nếu trong nhà nguyện ý, cũng có thể miễn cưỡng được chọn tiến cung, năm rồi cũng có chuyện như vậy, Hoàng hậu cũng không có quyết đoán cự tuyệt a.
Mà hoàng hậu ở hậu cung, rất ít đi ra ngoài, làm thế nào lại biết được sinh nhật của những tú nữ chứ, thế nhưng ngay cả ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Vân Khanh cũng hiểu rõ như vậy, vừa thấy liền biết, việc này thật sự là có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ Hoàng hậu không thích Thẩm Vân Khanh? Nhưng mà cũng đúng, nàng xinh đẹp như hồ ly tinh, Hoàng hậu đương nhiên không muốn để ở hậu cung, nàng không phải cũng dựa vào khuôn mặt mà mê hoặc Ngự Phượng Đàn sao? Đúng là thật đáng giận!
Chuyện lúc đó nàng ta âm thầm ra tay, rất khó điều tra ra là nàng ra làm, từ chuyện lần trước bị giam trong nhà một tháng, Ninh Quốc Công phu nhân lại dạy nàng ta rất nhiều tiểu xảo, lúc này An Ngọc Oánh tuy rằng trong lòng khó chịu, cũng không còn nóng nảy như trước kia mà mạo muội ra tay, nàng ta muốn ra tay, sẽ phải là một lần trúng đích.
Người đang bị An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử oán hận thật sâu lúc này đang ngồi ở trong nhà, chơi đùa với đệ đệ bảo bối đầy mặt nước miếng, đột nhiên nghe được bên ngoài có nha hoàn chạy vào, ngay cả hành lễ cũng quên, vẻ mặt lo lắng hô: "Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...