Edit: Juel
Lại nghe thấy thanh âm rất êm tai, nhưng lạnh lùng giống như tuyết đầu mùa vang lên, “Có gì mà tên pháp tốt, chẳng qua là bắn trúng một vật chết mà thôi.”
(Vật chết: ở đây chỉ mục tiêu ngắm bắn cố định, không di chuyển)
Gã sai vặt quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng nhìn không chớp mắt, không phải vì nghe được giọng nói và thân phận của người kia mà không tập trung, trong lòng cảm thấy có hảo cảm, giọng nói thêm phần khách khí, “Trầm tiểu thư, mời đi bên này.”
Vào đến một tiểu viện được bày trí đơn giản, Vấn lão thái gia mặc bộ đồ màu nâu, ngồi cạnh ao nhỏ nhắm mắt thả câu, dường như đã ngủ say, gã sai vặt xoay người nói với Vân Khanh: “Lão thái gia nhà nô tài lúc ngủ không thích có người quấy rầy, nếu bị người đánh thức thì nổi nóng, xin cô nương trước tiên chờ ở chỗ này.”
Nghe thấy lời khuyên như thế, Vân Khanh tất nhiên sẽ tuân theo, nhìn Vấn lão thái gia đang ngủ say bên hồ nước, gật đầu nói: “Ta chờ ở chỗ này.”
Gã sai vặt nói xong bèn rời đi, trong viện to như vậy chỉ còn ba người là Vấn lão thái gia, Vân Khanh, Lưu Thúy, trên bầu trời vắng vẻ thi thoảng truyền lại một hai tiếng chim bay, còn không thực im lặng.
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Vấn lão thái gia vẫn như trước, nghiêng đầu ngủ, Lưu thúy sau khi ngắm nghía mọi thứ xung quanh, nhàm chán đứng lên, nhìn Vân Khanh vẫn ngồi bất động từ trước, “Tiểu thư, lão thái gia ngủ rất say, xem ra tạm thời sẽ không tỉnh dậy đâu.”
“Ừ, ngày xuân dễ ngủ mà.” Đôi mắt nhìn qua mí mắt khẽ giật của Vấn lão thái gia, nàng thản nhiên cười, “Xem chừng lão thái gia vẫn còn muốn ngủ, em lấy sách thuốc lại đây, ta tranh thủ đọc thêm vài tờ vậy.” Người đang ngủ tròng mắt sẽ không chuyển động, tất nhiên là Vấn lão thái gia chỉ giả vờ ngủ, mà nàng cũng giả vờ không biết.
Nhìn quanh một chút, thấy ánh mặt trời cũng không trực tiếp chiếu tới, lại bị cây cối cản bớt ánh sáng, Lưu Thúy từ trong bao bố lấy sách thuốc ra đưa cho Vân Khanh, nâng tay áo ngăn bớt ánh nắng chiếu vào sách, tránh cho làm hại đến mắt của nàng.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, tiết trời mùa xuân phương nam không bỏ qua một ai, nhiệt độ cũng dần tăng cao, đứng im một chỗ mãi cũng thấy nhàm chán, Lưu Thúy bắt đầu mân mê miệng, Vân Khanh thì vẫn như ngồi như trước, chậm rãi đọc sách, từng tờ từng tờ một.
“Tiểu thư, Vấn lão thái gia xem chừng một lúc nữa cũng không thức dậy, hay là chúng ta đổi ngày khác lại đến?”
Nhìn sắc mặt buồn bực của Lưu Thúy, Vân Khanh cười nói: “Vấn lão thái gia lúc nào muốn dậy thì sẽ thức dậy, nếu không dậy, dù cho lần sau chúng ta có đến thì người vẫn cứ ngủ thôi.” Vừa nói chuyện, vừa nhìn qua tay cầm cần câu của Vấn lão thái gia khẽ cử động.
Nhưng bất ngờ, lão nhân gia đang ngủ say bỗng dưng khoa trương ngáp một cái, khẽ mở mắt nhìn chủ tớ hai người rồi mới lười biếng nói: “Các ngươi đã đến rồi.”
Rõ ràng không hỏi đã đến bao lâu, giống như Vân Khanh dự đoán, Vấn lão thái gia là đang muốn thử thách nàng, nếu nàng không chịu nổi mà rời đi thì chuyện học y cũng đừng nên nghĩ đến.
Đem sách thuốc gập lại, Vân Khanh bước đến bên hồ nước, cách lão thái gia một đoạn, “Hôm nay đúng hẹn nửa tháng, Vân Khanh đến nhận khảo hạch của Vấn lão thái gia.”
“Ừ?” Thanh âm khàn khàn từ trong mũi hừ ra, Vấn lão thái gia chỉ vào sách thuốc trong tay nàng, “Quyển sách này có thể thuộc được không?”
“Thuộc được chừng một phần ba ạ” Vân Khanh thành thật trả lời, theo như cách bày trí trong phủ, Vấn lão thái gia cũng không thích xa hoa thừa thãi, lại càng thích thật thà thành thật.
“Ừ.” Vấn lão thái gia cũng không nói có hài lòng hay không, đánh giá quần áo trên người nàng, cùng đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, mềm mại không xương, “Nhà ngươi mặc dù không phải quan gia, nhưng ở Giang Nam cũng là thương hộ nổi danh, nha đầu ngươi được nuông chiều từ bé, liệu có chịu được khổ không?”
Nghe vậy, đôi mắt Vân Khanh sáng ngời, đôi phượng mâu tràn đầy kích động, hai chân lập tức quỳ trên mặt đất, “Sư phụ, đồ nhi một lòng muốn học y thuật, không sợ khó, không sợ vất vả, tuyệt không bôi xấu thanh danh của người.” Đối với nàng mà nói, vất vả không là gì, có vất vả, có mệt đến mấy nàng cũng có thể chịu đựng được.
Đúng là nha đầu biết thừa cơ hội, lại thông minh, vừa đến đã biết chính mình cố ý làm ngơ nó, không nói ra cũng không oán giận, im lặng chờ đợi, người muốn học y phải có tính kiên nhẫn, quan sát tốt mới, năng lực trầm ổn vững vàng cẩn thận mới có thể vì người bệnh chẩn đoán.
Đối với những điểm này, Vân Khanh làm lão thực vừa lòng, Vấn lão thái gia cố ý nín cười, nghiêm mặt nói: “Đừng gọi lung tung, ta cũng chưa nói nhận ngươi làm đồ đệ.”
Vân Khanh sửng sốt, chẳng lẽ mình hiểu sai ý, lại ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lão nhân gia rõ ràng là vui mừng, vội nhìn bốn phía, đứng dậy lấy trên bàn đá ở trong viện một chén trà rồi lại quỳ xuống, “Sư phụ, đồ nhi xin dâng trà cho người.”
Bái sư uống trà, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể phủ nhận.
Lúc này, sắc mặt Vấn lão thái gia cũng bắt đầu nghiêm túc, “Nha đầu, học y không được có sai lầm, nếu bái lạy ta làm sư phụ thì phải theo quy củ của ta, ngày ấy con nói học y là phòng ngừa bị hãm hại, nhưng Vấn gia ta truyền y là để cứu người.”
“Hành y cứu đời, là trách nhiệm của người học y.” Vân Khanh đối với đại phu càng thêm tôn kính.
Đôi mắt nhìn bên ngoài tưởng mờ đục nhưng thực ra tinh tường nhìn qua nét mặt của Vân Khanh, Vấn lão thái gia một tay nhận lấy chén trà, một tay nhấc nắp chén trà lên, giọng nói trầm như đá, “Có một điều con phải nhớ kỹ, chỉ cần là người của hoàng tộc, người học y thuật của Vấn gia bất kể lúc nào, vì sao đều phải cứu chữa.” Đây là quy củ tổ tiên Vấn gia nhiều đời truyền lại, đời đời tuân theo.
Vân Khanh đồng ý, nhìn Vấn lão thái gia uống xong chén trà bái sư, trong lòng tràn đầy vui sướng, từ nay về sau nàng có thể học cẩn thận y thuật, con đường bảo vệ cha mẹ lại có thêm ưu thế, lúc này nàng không hề nghĩ đến, có một ngày nàng vì quy tắc này mà về sau cùng việc của hoàng gia, người của hoàng gia dính dáng không rõ ràng, kể từ ngày nàng sống lại rất nhiều chuyện đã không theo quỹ đạo của kiếp trước mà vận hành.
Bái sư xong, Vấn lão thái gia bắt đầu kiểm tra Vân Khanh, lão phát hiện, chỉ cần nàng đọc thuộc gì đó, nhất định không sai một chữ nào, đồng thời lúc lão hỏi cách phân chia, sử dụng dược liệu dược tính có thể suy một thành ba, mặc dù lão nghiên cứu y thuật nhiều năm nhưng gặp đồ đệ như vậy thực sự vui mừng, hai người nói qua nói lại không để ý cũng hơn một canh giờ.
“Cũng không tệ lắm, nha đầu.” Vấn lão thái gia hiếm khi mở miệng khen ngợi. Trải qua một khoảng ngắn thời gian ở canh, Vân Khanh phát hiện, tính cách Vấn lão thái gia thực ra rất thoải mái, nhớ đến mục đích hôm nay đến, liền mở miệng nói: “Sư phụ, người giúp con kiểm tra xem trong này có hạ dược gì.”
Lưu Thúy lấy ra một gói thuốc, Vấn lão thái gia nhận lấy, mở ra, để trước mũi khẽ ngửi, sau đó dùng cây gỗ, đảo qua, nhíu mày nói: “Ai uống thuốc này?”
“Là thuốc bổ dùng hàng ngày của cha con.”
Nghe vậy, Vấn lão thái gia cầm cây gỗ trong tay ném về phía bao bố, lông mày nhăn lại, lão nghe nói Trầm gia chỉ có một nữ nhi, cũng chính là tiểu đồ đệ lão mới nhận, mỗi ngày uống gói thuốc hạ dược như thế để làm gì, lão cũng không hỏi, “Uống bao lâu rồi?”
Vân Khanh giơ ngón tay thể hiện con số, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sắc mặt Vấn lão thái gia, chỉ sợ bỏ qua một điểm nhỏ, “Liệu có thể chữa được hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...