Vi Ngưng Tử nghe thấy người bên cạnh nghị luận, nhìn ánh mắt mọi người đều bị bức họa hấp dẫn, lường trước hôm nay người nổi bật nhất sẽ là chính mình, nàng ta rất muốn nhìn về phía Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử một chút, lại sợ hành động của bản thân quá mức can đảm rước lấy sự không vui của hoàng hậu, vì thế làm ra vẻ ánh mắt lạnh nhạt, cũng không có bộ dáng gì vội vàng.
Nàng ta là biểu tiểu thư sống nhờ ở Thẩm phủ, vị trí tự nhiên là an bài ở bên cạnh Vân Khanh, lúc này bộ dáng của nàng ta Vân Khanh mặc dù là không cố ý cũng có thể thu vào đáy mắt, quay đầu lại càng thấy rõ ràng, nàng hơi hơi cúi thấp người, nhẹ giọng nói: "Biểu tỷ, cũng không biết là tiểu thư nhà ai, biện pháp nổi bật như vậy, thật cao minh nha."
Vi Ngưng Tử chợt nghe nàng nói chuyện, tầm mắt nhìn khóe môi Vân Khanh mang ý cười, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng ta cùng Vân Khanh kỳ thật không có xảy ra xung đột chính diện quá lớn, nhưng nàng ta có thể cảm giác, biểu muội này không thích nàng ta, thường ngày cũng phần lớn là nàng ta chủ động đi tìm Vân Khanh nói chuyện, ngày hôm nay Vân Khanh lại mở miệng nói một câu như vậy, khó trách nàng ta không nghĩ sâu xa thêm, nhưng mà nghĩ lại một chút, bức tranh kia đặt ở trên, Vân Khanh lại nhìn không tới, liền thoáng thả lỏng, nghĩ rằng Vân Khanh chỉ là đang muốn ở trước mặt mọi người làm ra bộ dáng tỷ muội hòa thuận, liền cũng cười nói: "Đúng vậy a, thật là hấp dẫn ánh mắt mọi người a."
Vân Khanh nhìn nàng ta một cái, cười yếu ớt nói: "Bất quá có đôi khi, quá mức làm náo động, kỳ thật cũng không phải chuyện tốt."
Vi Ngưng Tử không nghĩ tới lời nói của nàng lại thay đổi, bỗng nhiên nói như thế, đáy mắt hiện lên một tia không hờn giận, Vân Khanh tất nhiên là ghen tị chính mình không nghĩ tới biện pháp tốt như vậy, vừa nghĩ tới Vân Khanh là ghen tị với nàng ta, nội tâm liền dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Vừa lúc đó, hoàng hậu khóe miệng hiện lên tươi cười chậm rãi, động tác kia thập phần thong thả, cũng thập phần quái dị, bà nhìn bức họa trước mặt, nói: "Mễ ma ma, không biết bức tranh hấp dẫn phần đông bươm buớm là của tiểu thư nhà nào làm?"
Mễ ma ma nhíu mày một chút, lấy tay đem bươm buớm đảo qua, cầm bức tranh trên bàn giơ lên cao cao, cho mọi người nhìn: "Hoàng hậu nương nương hỏi bức họa này, là của tiểu thư nhà ai?"
Lúc mọi người chung quanh đang xem tranh, Vi Ngưng Tử mặt mang mỉm cười, đứng lên đối với hoàng hậu xa xa cúi đầu, nói: "Hồi hoàng hậu nương nương, bức tranh vụng về này là của thần nữ."
"Nha, ngươi tự xưng là thần nữ, xin hỏi là thiên kim nhà ai?" Hoàng hậu mỉm cười hỏi.
Câu hỏi của bà đúng là bình thường, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Ngưng Tử đã hiện lên chút khó xử, vừa rồi Vân Khanh tự xưng là dân nữ, bởi vì Thẩm Mậu là thương nhân, mà phụ thân Vi Ngưng Tử là Vi gia vọng tộc, đã từng nhậm chức ở trong kinh, nhưng rốt cuộc chức quan không lớn, hiếm ai biết, lại đã qua đời, cho nên Vi Ngưng Tử nghĩ nghĩ, mới đáp: "Phụ thân thần nữ năm kia đã qua đời."
"Nha, nguyên là như thế, vậy ngươi hôm nay tới tham gia yến hội, là theo người nào mà đến?" Hoàng hậu tựa hồ đối với Vi Ngưng Tử có chút quan ái, cẩn thận hỏi nhiều vấn đề.
Mọi người cũng hiểu được Vi Ngưng Tử là được hoàng hậu coi trọng, hoàng hậu là người tôn quý như thế, còn tỉ mỉ hỏi xuất thân của nàng, chỉ sợ là có ý đồ khác, nhất thời đều nghiêm túc lắng nghe, chính là Tạ di lúc trước tận hết sức lực ở trong giới thượng lưu của Dương Châu giao tế, người nơi này vẫn ít nhiều biết đến Vi phủ.
Vi Ngưng Tử trong lòng cũng là nghĩ như thế, nếu không, hoàng hậu căn bản là không cần hỏi gia thế của một thiên kim nho nhỏ như nàng ta, có lẽ hoàng hậu là cảm thấy nàng ta huệ chất lan tâm, trong lòng nảy ra ý định muốn chỉ hôn cho nàng ta, liền càng tỏ ra cung kính hữu lễ: "Thần nữ theo mẫu sống nhờ ở trong nhà dượng dì, phụng mệnh hoàng hậu nương nương mời nữ quyến Thẩm phủ tham gia, thần nữ cũng cùng theo tới tham dự."
"Vậy mẫu thân ngươi đâu, hôm nay không có đến sao?" Hoàng hậu như trước tươi cười, trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, mọi người ngồi ở trong hoa viên, từ xa nhìn lại, sắc mặt của bà dưới ánh mặt trời nhìn xem không rõ, chỉ cảm thấy rất mơ hồ.
Trả lời đến lúc này, trong lòng Vi Ngưng Tử đã không còn chắc chắc như lúc bắt đầu, hoàng hậu một vấn đề lại tiếp một vấn đề, căn bản là không có nhắc gì tới bức tranh, nay lại hỏi tới mẫu thân của nàng ta, chẳng lẽ đã biết đến chuyện tình trong Thẩm phủ.
Đáy lòng nàng ta căng thẳng, trong nháy mắt, trong lòng xẹt qua muôn vàn ý tưởng, cuối cùng nghĩ đến, nếu Vân Khanh cùng Thẩm Mậu tìm không ra chứng cớ, hoàng hậu sao có thể biết được, liền ổn định quyết tâm: "Gia mẫu bệnh nặng, không thể tham dự yến hội, ngay lúc này đang ở trong phủ dưỡng bệnh."
Những lời này của nàng ta vừa nói ra, không ngờ tới rằng thanh âm của hoàng hậu nương nương bỗng nhiên thay đổi, vừa rồi còn bình tĩnh ôn hòa, biến thành sắc bén cực kỳ, chỉ thấy chân mày bà cau lại, vô cùng nghiêm khắc mở miệng nói: "Nếu là gia mẫu bệnh nặng, lại sống nhờ người khác, bên người không người hầu hạ, ngươi như thế nào lại tới tham gia yến hội, để thân mẫu một thân một mình không ai lo?!"
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, ban đầu thấy thái độ hoàng hậu thân thiết ôn hòa như vậy, đều nghĩ Vi Ngưng Tử là được hoàng hậu coi trọng, ai cũng không nghĩ tới thế cục lập tức liền biến hóa, hoàng hậu đột nhiên lên tiếng chỉ trích Vi Ngưng Tử.
Vi Ngưng Tử giống như bị một kiếm đâm vào tâm, đôi mắt hạnh hiện ra biểu tình kinh ngạc, nhìn hoàng hậu ngồi ở phía trên: "Hồi hoàng hậu nương nương, thần nữ là nhận được ý chỉ, không dám kháng chỉ, bên người mẫu thân thần nữ đã có nha hoàn hầu hạ, khi yến hội chấm dứt, thần nữ liền trở về hầu hạ ở trước giường."
Lời này của nàng ta nói đúng sự thật, ý chỉ của hoàng hậu, mặc kệ có nguyên do gì, tới tham gia yến hội cũng không coi là phạm phải sai lầm lớn gì.
Nhưng rõ ràng hoàng hậu không cảm thấy như thế, sắc mặt bà càng thêm trầm trọng nghiêm trang, chân mày cũng mang theo uy nghiêm trách mắng: "Miệng lưỡi thật khôn khéo, mặc dù có ý chỉ của Bổn cung, nhưng mẫu thân ngươi bệnh nặng đang nằm trên giường, ngươi thế nhưng lại trang điểm diễm lệ như thế, sẽ không sợ rét lạnh tâm mẫu thân ngươi sao?"
Hoàng hậu lại làm khó dễ, khiến cho sắc mặt Vi Ngưng Tử thoáng chốc trở nên trắng bệch, mặc dù nàng ta tâm tư linh hoạt, nhưng rốt cuộc vẫn là cô gái chưa cập kê, lại là lần đầu tiên gặp hoàng hậu, cái loại khí thế trời sinh uy nghi này đã tạo một lực ép trong lòng nàng ta, lại bị lớn tiếng khiển trách như vậy, trong lòng sợ tới mức cơ hồ giống như có tảng đá hung hăng đập vào, không biết mở miệng trả lời như thế nào, nhất thời liền thốt ra: "Hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, quốc mẫu có ý chỉ, thần nữ nhất định phải vâng theo, nếu là mặc quá mức mộc mạc, chỉ sợ sẽ khiến cho hoàng hậu không vui......"
Lời này nói còn chưa dứt lời, hoàng hậu sắc mặt liền càng phát ra âm trầm, trong thanh âm ung dung xen lần một tia hàn ý: "Ngươi còn phản bác Bổn cung! Hôm nay không chỉ có mình ngươi, còn có thiên kim Toánh Xuyên Hầu, vì Toánh Xuyên Hầu phu nhân bệnh nặng liệt giường, nàng liền tới tạ lỗi với Bổn cung, muốn ở bên giường hầu hạ mẫu thân không thể tới tham gia yến hội!"
Chương Huỳnh?
Vân Khanh lúc này mới nghĩ đến, hôm nay tựa hồ sau khi đi vào không có nhìn thấy thân ảnh của nàng ấy, thì ra là thế, hậu duệ quý tộc ở Dương Châu, Toánh Xuyên hầu cũng được xem là danh hào, Chương Huỳnh tất nhiên cũng được mời. Bất quá Vân Khanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao Chương Huỳnh hiếu thuận là việc mọi người đều biết.
Hoàng hậu tựa hồ rất tức giận, vẫn chưa nói xong, bà lại tiếp tục: "Lại nhìn ngươi hôm nay trình lên bức họa này, Bổn cung thấy bức tranh ngày xuân nhiều loại hoa khoe sắc, ngươi còn cố ý ở trên bức tranh dùng hương liệu dẫn bướm, một người có mẫu thân bệnh nặng liệt giường thế nhưng đem tâm tư để ra oai bên ngoài, Bổn cung rất khó tin tưởng ngươi trong ngày thường là như thế nào dụng tâm hầu hạ mẫu thân ngươi!"
Liên tục từng câu nói nện xuống, như lưỡi dao từng chút một đâm sâu vào lòng, Vi Ngưng Tử chỉ cảm thấy cả người rét run, nhưng nàng ta cũng biết, hoàng hậu nương nương là tức giận, tuy rằng sự tức giận này nàng ta cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng lúc này nàng ta không thể lại nói dối, vì thế vội vàng đi ra trước bàn, quỳ xuống, kinh sợ nói: "Hoàng hậu nương nương giáo huấn rất đúng, thần nữ lần này thật sự muốn ở trước mặt hoàng hậu nương nương nhận được hậu thưởng, thần nữ có tội, trở về sẽ đóng cửa suy nghĩ, càng thêm dụng tâm chiếu cố mẫu thân!"
Hay cho một Vi Ngưng Tử có thể tiến có thể lùi!
Vân Khanh trong lòng âm thầm kêu một tiếng hảo, nhìn Vi Ngưng Tử quỳ trên mặt đất, tư thái cái trán dí sát đất, đáy mắt đều là ý cười vui sướng khi người gặp họa, chính là tư thái nàng ta nhận sai như vậy, cũng phải xem hoàng hậu có muốn nhận hay không đã!
Thực hiển nhiên, hôm nay đối với Vi Ngưng Tử mà nói, là một ngày không nên xuất môn!
Hoàng hậu nương nương thấy nàng ta nhận tội, bộ dáng không có nửa phần nguôi giận, ngược lại cười lạnh nói: "Toánh Xuyên Hầu phu nhân dạy nữ nhi, Chương tiểu thư tự nhiên là hiếu thuận, mà ngươi, chỉ sợ là phụ thân mất sớm, mẫu thân ốm đau, ngược lại không biết hiếu lễ nhân nghĩa, về sau ngươi vẫn nên hảo hảo nghĩ lại, hiện tại ngươi tuổi còn nhỏ, còn có thể coi như không hiểu chuyện mà cho qua, nếu là về sau, đừng lại để cho người ta nói không tôn kính cha mẹ, bất hiếu quân thần, hỏng quy củ Đại Ung Triều!"
Lời vừa nói ra, tron Lệ Viên cơ hồ là lặng ngắt như tờ, người người đều câm như hến. Đáy mắt nhưng lại có đủ loại thần sắc, ánh mắt lúc trước hâm mộ ghen tị với việc Vi Ngưng Tử có thể nghĩ đến phương pháp tốt hấp dẫn bươm buớm, lúc này chính là vui sướng khi người gặp họa, vui mừng không thể tả, nhìn Vi Ngưng Tử kia thân xiêm y hoa lệ cùng trâm cài trên đầu tinh xảo, đáy lòng đều là thống khoái.
Những lời trách cứ nặng nề đã sớm hóa thành lưỡi đao sắc bén rốt cục hoàn toàn triệt để đâm thẳng vào Vi Ngưng Tử, làm cho nàng ta từ đỉnh đầu đến tứ chi toàn bộ là sợ hãi đóng băng thân mình, chỉ cảm thấy chính mình hôm nay thật quá mức xui xẻo.
Nàng ta căn bản không biết đây nguyên do tại sao, cho dù mẫu thân bệnh nặng, nàng ta ở trên bức tranh dùng chút tâm tư, ở trong yến hội đều là có thể cho phép, các tiểu thư tranh kỳ khoe sắc, ai mà không thủ đoạn chồng chất, từ trước đều là chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, nhưng hôm nay vì sao cố tình lại trúng ngay nàng ta bị răn dạy đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...