Cẩm Tú Đích Nữ

Hôm sau, Thẩm Mậu cùng Cảnh Hựu Thần đi ở phía trước, bỗng nhiên từ sau viện một bà vú già chạy lại, ở cửa nhìn xung quanh vài lần, làm gã sai vặt bên người nghi ngờ đi tới hỏi đến: "Lấm la lấm lét nhìn cái gì đấy, có chuyện gì không?"

Bà vú già nhìn Thẩm Mậu, đáy mắt như muốn nói gì đó, chẳng qua chính là chần chừ nửa ngày cũng không nói được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Thẩm Mậu thấy Cảnh Hựu Thần hơi hơi nhíu mày, hắn cảm giác không phải là chuyện tốt, vừa muốn kêu bà vú nói chuyện, Cảnh Hựu Thần liền mở miệng nói: "Thẩm lão gia, tiếp qua mùng sáu, thánh giá của bệ hạ sẽ tới, người trong phủ thiết yếu phải bảo trì yên ổn vững vàng, không cần lại như hôm nay lỗ mãng liều lĩnh."

Thẩm Mậu biết hắn lời này ý nói nếu bà vú già tránh đi không nói, sẽ có hành vi giấu giếm, tức giận bà vú già trước mắt này xuất hiện không đúng lúc, kìm nén cơn giận, hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Bà vú già kia nghẹn đã lâu, rốt cục chờ Thẩm Mậu hỏi lên, mới hốt ha hốt hoảng mở miệng nói: "Lão gia, là biểu tiểu thư đã xảy ra chuyện, ngài nên nhanh đi qua nhìn xem đi!"

"Chuyện gì, phu nhân đi qua không được sao!" Thẩm Mậu nghe được là chuyện của Vi Ngưng Tử, vẻ mặt liền càng thêm lãnh đạm, ngầm trách bà vú già này rất không có mắt, nhìn khuôn mặt lại xa lạ, không nghĩ ra là người của viện nào.

"Phu nhân đã đi qua, là biểu tiểu thư, nàng...... Treo cổ tự vận!"

Nghe vậy, Cảnh Hựu Thần liền đặt chén trà xuống, đáy mắt lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?!"

Mà Vân Khanh đang ngồi ở trong viện Tạ thị, bồi bà nói chuyện phiếm, liền nghe được bên ngoài một trận huyên náo, ngay sau đó, có nha hoàn từ ngoài chạy lại đây đưa tin: "Phu nhân, đại tiểu thư, biểu tiểu thư ở Cúc Khách viện tự vận!"

Tạ thị vốn đang tươi cười, vẻ mặt đã bị kinh ngạc thay thế, nhăn mi hỏi: "Cái gì?"


"Biểu tiểu thư ở trong Cúc Khách viện treo cổ tự vận, vừa mới được người cứu xuống dưới!" Nha hoàn kia trả lời.

Vân Khanh nghe được, nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, người như Vi Ngưng Tử thế nhưng sẽ treo cổ tự sát sao, nàng ta nếu như thật muốn chết, nàng mới không tin, Vi Ngưng Tử làm như vậy nhất định là có mục đích khác.

Tạ thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương đều phát đau, gần đây trong nhà chuyện tình không hay cứ nối đuôi nhau mà đến, mỗi một chuyện đều là kinh thiên động địa, cho nên khi bà nghe được Vi Ngưng Tử muốn tự sát, không có bao nhiêu kinh hoảng, mà chỉ thấy càng thêm phiền chán.

"Đi thôi. Chúng ta đi Cúc Khách viện nhìn xem, nàng ta làm sao vậy."

Tạ thị trong giọng nói mang theo một loại phiền ý, trong thời gian này, quan hệ giữa bà cùng Thẩm Mậu có một loại ngăn cách như có như không, hết thảy ngọn nguồn chính là do Tạ Thuần Linh, bà vốn không hề muốn đi Cúc Khách viện chút nào.

Nhưng trong nhà có người tự sát, bà làm đương gia chủ mẫu lại không thể không đi.

Bà cùng Vân Khanh đi đến Cúc Khách viện, lại phát hiện Thẩm Mậu thế nhưng so với các nàng còn tới sớm hơn, mà cùng hắn đến, còn có vị mở đường thị sát Nam tuần - Cảnh Hựu Thần.

Vốn Cảnh Hựu Thần cũng không phải muốn tiến vào nội viện để xem loại chuyện này, nhưng hắn hiện đang mang nhiệm vụ kiểm tra an toàn của Thẩm phủ, đã xảy ra chuyện như vậy, hắn bị hấp dẫn mà đến, cũng là không tính cái gì.

Đến trong phòng, Vi Ngưng Tử đã được người cứu xuống, đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng như tuyết nhu nhược như hoa, một đôi mắt hạnh mở to, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp, ngơ ngác nhìn cửa, loại bộ dáng này phối hợp với một thân không trang sức của nàng ta, tóc đen xõa dài, tạo nên cảm giác gầy yếu tới cực điểm.


Nàng ta vừa nhìn thấy Thẩm Mậu cùng Tạ thị, liền giống như bị cái gì đả kích, từ trên giường nhỏm dậy, nước mắt ào ào bắt đầu theo hai tròng mắt chảy ra, nàng ta nằm úp sấp, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, còn có độ cong của chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớt hằn rõ dấu vết bầm tím, mang theo tiếng khóc hô: "Dì, dượng, cháu thật không nghĩ tới nương sẽ làm ra chuyện tình như vậy, hôm qua biết được tin tức, lòng cháu tràn đầy áy náy, hối hận, chỉ hận chính mình không sớm một chút phát hiện việc này, nghĩ tới lão phu nhân nay nằm trên giường không thể động, cháu đã biết nương tội phạm thật sự là rất lớn, nhưng nay bà nghe không đến nhìn không tới, sai lầm này, hãy để một mình cháu gánh vác đi, cháu sẽ cho mọi người một công đạo…."

Nàng ta khóc thật thê thảm, Cảnh Hựu Thần thấy cổ nàng ta lộ ra vết hẳn đỏ của dây, chỉ cảm thấy cô gái trên giường nói thêm hai câu nữa sẽ tắt thở, trong lòng loại tình cảm thương hương tiếc ngọc thản nhiên dâng lên, lúc trước Vi Ngưng Tử đã gây được ấn tượng khá tốt với hắn, khi đó nàng ta là một cô nương xinh đẹp như tiên, nay khóc đến thảm thương như thế, hắn cảm thấy nên mở miệng nói hai câu, bèn nói: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại có thể bức một nữ tử vô tội như nàng tự sát?"

Vân Khanh đáy lòng cười lạnh, Vi Ngưng Tử này thật sự là làm ra vẻ ta đây, nàng ta làm sao lại thắt cổ tự sát, rõ ràng chính là biết Cảnh Hựu Thần ở Thẩm phủ, cố ý diễn xuất như vậy, vừa diễn liền có người vội tới xem.

Thẩm Mậu nghe được câu "Bức một nữ tử vô tội tự sát" thì đáy mắt rõ ràng mang theo hờn giận, Cảnh Hựu Thần này thật sự là ỷ vào thân phận, xem chuyện người khác như chuyện của mình.

Vi Ngưng Tử thấy vậy, xoay đầu về phía Cảnh Hựu Thần, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra, giống như trân châu rơi xuống, thần thái điềm đạm đáng yêu làm cho nam tử đau lòng: "Cảnh đại nhân đừng trách dượng, việc này đều là ta sai, chỉ tại mẹ ta đi nhầm đường, từng bước đều là sai, sau khi tang cha, người trong tộc đối với chúng ta nhiều lần bức bách, bà nghĩ đến nương nhờ vào dì, lại lo lắng nhiều năm như vậy chưa cùng dì liên hệ, có thể là bởi vậy mà phạm sai lầm, nhưng là nương ta bà ấy không nên làm ra chuyện như vậy, lão phu nhân là trưởng bối, bà tại sao có thể xuống tay với lão phu nhân, cho nên sau đó bà kinh hách, chính mình nuốt độc, nhưng chuyện gì không nên làm bà cũng đã làm rồi, sau khi hai mẹ con chúng ta đến Dương Châu, đều dựa vào dượng dì quan tâm, sau khi dượng biết chân tướng sự tình, vẫn cho phép Ngưng Tử ở nhờ bên trong phủ, nhưng Ngưng Tử trong lòng bị áy náy bao phủ, chỉ có chết, mới có thể không phụ lòng tốt của dì và dượng......"

Vân Khanh nghe nàng ta đem mọi chuyện cần thiết nói ra, nói được sảng khoái lưu loát cực kỳ, một chút cũng không sợ ở trong lòng Cảnh Hựu Thần lưu lại ấn tượng không tốt, nàng nhìn Cảnh Hựu Thần, chỉ thấy trong đôi mắt hắn đều là thương tiếc, quả nhiên vẫn là y hệt như kiếp trước a, Cảnh Hựu Thần chỉ thích loại nữ nhân nhu nhược, chỉ cần Vi Ngưng Tử lộ ra tư thái điềm đạm đáng yêu như vậy, hắn liền mềm lòng thương tiếc.

Vân Khanh đột nhiên có một loại ý tưởng, nếu hai người này, một kẻ thích giả vờ yếu ớt, một kẻ thì đi thích kẻ nhu nhược dựa vào hắn, nếu kiếp này, tác hợp hai người bọn họ với nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên có chút chờ mong.

Bất quá lúc này nàng chậm rãi mở miệng nói: "Biểu tỷ, tỷ có biết thánh giá sáu ngày sau sẽ tới Thẩm phủ, nếu tỷ là thật sự muốn chết, chỉ sợ là không đền đáp được hết tâm ý của Thẩm phủ, ngược lại sẽ liên lụy Thẩm phủ đi."


Ở trong bầu không khí giá lạnh thê thảm, lời nói của Vân Khanh bình thản không có một tia cảm tình, liền có vẻ phá lệ rõ ràng, Cảnh Hựu Thần vẫn bị tư thái lê hoa đái vũ của Vi Ngưng Tử mê hoặc lúc này cũng xoay người nhìn lại, bởi vì Vân Khanh cùng Tạ thị đến trễ so với bọn hắn, cho nên vẫn đứng ở phía sau, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Lúc này Vân Khanh mặc chiếc áo màu hồng cánh sen tiệp màu với giày hoa, dưới thân là chiếc váy màu xanh biếc thêu thỏ bát bảo đang đùa xuân, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, toàn bộ trang phục trắng trong thuần khiết hào phóng, trên mặt cũng không son phấn, theo lý mà nói hẳn là có vẻ mộc mạc, lại cố tình nổi bật như mẫu đơn tiên tử từ trong tranh bước ra, tóc mây ở dưới một đôi phượng đen láy như vẩy mực, khẽ hếch lên tôn thêm vẻ cao quý đoan trang cho khuôn mặt, tăng thêm vài phần tinh xảo quyến rũ, da thịt tuyết sắc ngưng kết như ngọc, phảng phất vừa chạm vào sẽ xao động vỡ nát, nàng đứng ở đó không nói một lời, không cười không nói, liền đoạt đi tất cả mọi cảnh sắc xung quanh.

So với năm trước nhìn thấy thì đẹp hơn hai phân rồi.

Đó là Cảnh Hựu Thần thiên vị mỹ nhân nhu nhược, cũng không thể không nói, cảnh đẹp trước mắt, thật sự là quá mức ‘cảnh đẹp ý vui’, không cần gì làm nền cũng đẹp, khuôn mặt này coi như trên cả quốc sắc thiên hương.

"Thẩm tiểu thư." Trước kia Cảnh Hựu Thần còn cảm thấy mỹ nhân như thế lấy về nhà làm chính thất là tuyệt hảo, nay cách một năm nhìn lại, chỉ cảm thấy loại đắc ý này mang theo chút kinh tâm động phách, tuyệt sắc như thế, hắn thú trở về nhưng thật ra có chút đáng tiếc, nếu là giới thiệu cho Tứ hoàng tử điện hạ, cũng không phải lựa chọn sai, nếu có thể lấy được sự sủng ái từ Tứ hoàng tử, tiền đồ của hắn nhất định sẽ nâng cao một bước.

Nhìn hắn không ngừng lóe ra mâu quang, Vân Khanh chỉ biết nội tâm của hắn đang ngầm tính toán, tên nam nhân này chỉ quan tâm đến quyền lời cùng danh vọng, chỉ sợ lại đang đánh chủ ý nào đó.

Chẳng qua là ở kiếp này, Cảnh Hựu Thần đừng nghĩ hắn có thể tính toán đến trên người nàng, hận cũ đời trước thêm thù mới đời này, Cảnh Hựu Thần chắc chắn sẽ không có khả năng thừa nhận nó.

Mắt thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung đến trên người Vân Khanh, Vi Ngưng Tử hư yếu khụ hai tiếng, đem lực chú ý mọi người lại kéo trở về, sau đó nhìn Vân Khanh, hụt hơi nói: "Biểu muội, ta không nghĩ nhiều như vậy, chính là lòng tràn đầy áy náy, vừa rồi không có biện pháp báo đáp, nay ngay cả mẫu thân duy nhất của ta đều nằm ở trên giường bất tỉnh, không phải cô nhi, nhưng không khác gì cô nhi, chờ sau khi chuyển ra Thẩm phủ, con đường về sau cũng không biết nên như thế nào đi tiếp, không bằng liền cứ như vậy, giải quyết hết mọi chuyện đi."

Nàng ta đau xót muốn chết ghé vào đầu giường, tóc đen rơi xuống, giống như thác nước, càng tôn lên dáng người nhỏ bé và yếu ớt, Cảnh Hựu Thần đi về phía trước, lại cảm thấy không ổn bèn dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Mậu nói: "Thẩm lão gia, ta không biết được nhà các vị đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay bệ hạ sắp vào ở trong Lệ viên của Thẩm phủ, sự vụ lớn nhỏ ngài nhất định phải xử lý tốt, về phần Vi tiểu thư, ta xem nàng tâm địa tinh khiết thiện lương, nay cha mẹ cũng không thể lại thay nàng làm chủ, cũng chỉ có thể ỷ lại Thẩm phủ rồi. Trước lúc ta đi, bệ hạ từng hỏi qua Thẩm phủ, ta nói Thẩm phủ là nhà làm việc thiện lớn nhất Giang Nam trong mắt mọi người, bệ hạ có chút vừa lòng, ngài có thể có được cơ hội này, về sau sinh ý Thẩm gia tất nhiên có thể càng được thêm nhiều ân sủng."

Thẩm Mậu đáy lòng kỳ thật rất không cao hứng, Cảnh Hựu Thần nói như thế là uy hiếp lại vừa trấn an, trông nom đến chuyện tình Thẩm phủ, hôm nay hắn mở miệng như vậy, liền đại biểu Vi Ngưng Tử về sau tất nhiên sẽ ở tại Thẩm phủ, Thẩm phủ cần phải cung cấp nuôi dưỡng Vi Ngưng Tử rồi. Nếu không Cảnh Hựu Thần ở trước mặt bệ hạ nói làm việc thiện, chính là nói dối, sẽ phạm tội khi quân, sơ sảy một chút có thể liên lụy cả nhà, Thẩm Mậu đảm đương không nổi tội lớn này.


Nghe được lời này của Cảnh Hựu Thần, Vi Ngưng Tử đáy mắt hiện lên một chút đắc ý, trên mặt vẫn là sợ hãi, khóc khàn khàn, tiếng nói mang theo kinh ngạc, ngẩng mặt lên lắc đầu nói: "Cảnh đại nhân không cần nói như thế, dượng dì đối với ta đã là quá tốt rồi, ta há có thể lại liên lụy bọn họ......"

Thanh âm bi thống, ánh mắt dè dặt, thần sắc chờ mong che dấu dưới sắc mặt không màng gì cả, Vân Khanh thiệt tình cảm thán, hành động của Vi Ngưng Tử thật sự đạt tới đỉnh cao nha, nàng nếu không phải được sống lại trong kiếp này, sẽ hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng diễn kịch của nàng ta, chắc chắn sẽ bị một màn chân tình này của nàng ta làm cho cảm động.

Nàng quay đầu nhìn Tạ thị, quả nhiên thấy trong thần sắc bà có thương xót, Tạ di cho dù có sai, nhưng là Tạ di làm sai, Vi Ngưng Tử đều không có tham dự, nàng ta chỉ là không đếm xỉa đến, làm một nữ nhi nhu thuận dịu ngoan, hơn nữa tất cả mọi người đều biết, Tạ di đối với nữ nhi, cũng không thương yêu gì mấy.

Vân Khanh lại quay đầu nhìn Thẩm Mậu, ngoài ý muốn lại phát hiện trong thần sắc của Thẩm Mậu không có sự không đành lòng cùng thương tiếc, đáy mắt ông thập phần phức tạp, lúc nhìn Vi Ngưng Tử, có một loại cảm xúc quen thuộc hiện lên, đó là lúc phụ thân đang bàn chuyện làm ăn, có vấn đề cần suy xét thì sẽ có vẻ mặt này, lúc này, còn tăng thêm một chút bất đắc dĩ cùng ảo não.

"Di chất nữ không cần suy nghĩ nhiều quá, sự tình mẹ ngươi cùng ngươi không quan hệ, ngươi cứ ở lại Thẩm phủ, cái khác không cần lo lắng."

Thẩm Mậu nói ra những lời này, rốt cục làm cho Vi Ngưng Tử kinh sợ: "Đa tạ dượng, đa tạ dì, về sau cháu nhất định sẽ báo đáp hai người, đem hai người trở thành thân sinh cha mẹ của cháu."

Một câu nói thật hay a, ý tứ này là định vào ở Thẩm phủ không ly khai rồi.

Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, cũng không mở miệng, nàng biết cha tại sao lại nói ra như vậy, thánh giá sắp đến, tinh lực của Thẩm phủ nay đều phải tập trung vào việc tiếp đãi thánh giá, Vi Ngưng Tử nếu là nhất thời làm ra chuyện gì, đến lúc đó va chạm thánh giá, Thẩm phủ liền xong đời, huống chi việc hôm nay lại đưa tới Cảnh Hựu Thần, hắn rõ ràng thiên vị giúp Vi Ngưng Tử, mà nay lời hắn nói, mặc kệ có phải là ý tứ của Minh Đế hay không, người ở bên ngoài nhìn vào, liền đại biểu cho ý tứ của hoàng thượng.

Nhưng nguyên nhân Vân Khanh không mở miệng lại cùng Thẩm Mậu bất đồng, Vi Ngưng Tử vẫn đều muốn vào ở Thẩm phủ, nàng ta hôm nay nếu lại không thành công, về sau sẽ còn dùng những thủ đoạn khác tiến vào, nếu luôn phải phòng bị nàng ta ở bên ngoài sử dụng thủ đoạn gì, không bằng cho nàng ta toại nguyện, để cho nàng ta vào ở, mọi âm mưu quỷ kế của nàng ta đều không tính là gì ở trong mắt nàng.

Việc Tạ di uống độc, tuy rằng không có chứng cứ gì hướng về phía Vi Ngưng Tử, nhưng Vân Khanh tin tưởng, chuyện này cùng Vi Ngưng Tử tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ, nếu Tạ di đã chết, có lẽ Vân Khanh sẽ cảm thấy chính mình đoán sai rồi, nhưng là Tạ di lại cố tình không có chết, chỉ là biến thành hoạt tử nhân, nằm bất động ở trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui