Cẩm Tú Đích Nữ

Beta: Ishtar

(1)​

"Ta muốn một khối ngọc phiến."

Thẩm Mậu nghĩ rằng hắn sẽ yêu cầu ngàn vạn hoàng kim để tạ ơn, nào ngờ hắn đưa ra yêu cầu chỉ là một khối ngọc phiến, lập tức lại hiểu rõ hoàng kim có hạn ngọc thì vô giá, người này là công tử nhà cao cửa rộng có lẽ liền thích thu thập ngọc phiến, liền gật đầu nói: "Công tử muốn ngọc phiến như thế nào? Nếu cần tìm kiếm cũng có thể báo cho biết tại hạ, tại hạ nhất định sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ tìm."

"Không cần phiền toái như thế, ông chỉ cần đem ngọc phiến trong nhà có đều mang tới cho ta xem, ta chọn lựa xem có cái nào thích hợp là được rồi." Ngự Phượng Đàn vung tay áo, ngồi thẳng thân mình, nói một câu như thế, cũng làm cho Thẩm Mậu càng thêm kỳ quái, bất quá nếu người ta đã đưa ra yêu cầu, hắn cũng đành phải gật đầu đáp ứng.

Mưa to gột rửa toàn bộ Dương Châu, đắm chìm bên trong mưa bụi mông lung là cảnh tượng tươi đẹp, nhánh liễu dài rủ xuống, phất qua mặt cỏ, phất qua mặt nước trong xanh, từng đóa sen nở rộ mà vẫn e ấp trên mặt nước, làm cho người ta dưới cái nắng chói chang của mùa hè cảm giác được một tia nhẹ nhàng khoan khoái.

Mưa to tắm sạch lá cây, đường gạch dơ bẩn, lại không thể gột sạch được nội tâm đáng ghê tởm của con người.


Sáng sớm sương còn chưa tan, tộc trưởng mang theo trưởng lão, Thẩm Bình cùng với người trong tộc lại một lần nữa đến đại môn, mà mỗi một lần bọn họ khí thế so sánh với lần trước càng hung mãnh hơn, đẩy gã sai vặt cùng ma ma ngăn trở ở trước cửa, trong miệng hô lớn nói: "Chúng ta muốn gặp Thẩm Vân Khanh, gọi nàng ra đây!"

Không có ai phát hiện, có một đạo thân ảnh màu xám, thừa dịp đại môn mở ra mọi người chen vào ầm ĩ, cũng cúi đầu lẩn vào trong đó.

Sáng sớm đã nghe tiếng la to náo loạn thật vang dội, xa xa từ hậu viện cơ hồ cũng nghe thấy, Tạ thị vừa phân phó công việc trong phủ, liền nghe được tiếng hô lớn này.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Tạ thị cau mày hỏi.

Ánh mắt Lý ma ma hiện lên một chút lo lắng, nói: "Tộc trưởng bọn họ lại tới nữa."

"Tại sao lại đến đây! Bọn họ rốt cuộc đem chúng ta trở thành cái gì, như thế nào mà lại tới nữa!" Tạ thị nhất thời trợn trừng mắt lại vì tức giận mà trán nhăn chặt.

"Bọn họ nói muốn đại tiểu thư đi ra gặp mặt, nói là trong tộc có việc muốn thương nghị." Nếu Vân Khanh nay là gia chủ của Thẩm gia, người như vậy trong tộc tìm tới cửa mặc dù là nhiều, như vậy chưa thể nói là quá đáng, Lý ma ma chính là đáy lòng biết người trong tộc tới cửa, nhất định là không có chuyện tốt lành gì, đại tiểu thư lại nhiều lần làm khó họ, bọn họ không chiếm được tiện nghi làm sao có thể cam tâm.

"Không phải nói Vân Khanh hai ngày này bị bệnh sao, nàng như thế nào đi ra ngoài gặp khách, không cần gọi tiểu thư đến, để ta ra là được." Tạ thị hai ngày nay muốn đi xem Vân Khanh, lại bị Vân Khanh nói thân mình không thoải mái, không muốn gặp người khác, bà nội tâm sốt ruột, lúc này không muốn nữ nhi ra gặp bọn người không có liêm sỉ này.

Phỉ Thúy vâng lệnh, xoay người cho người đi ngăn cản người thông tri về Nhạn các, một lát sau, nha hoàn đó trở về nói đại tiểu thư đã thay xong xiêm y đi ra tiền viện rồi.

Nghĩ đến nữ nhi bệnh nặng còn phải đi gặp bọn súc sinh kia, Tạ thị liền vô cùng tức giận, bà chưa từng chống đối người trong tộc, hôm nay bà cũng phải đi nhìn xem, bọn họ đến tột cùng còn có thể vô sỉ tới trình độ nào.

Vẫn là ở tiền thính, vẫn là những người đó, chẳng qua lần này Vân Khanh đội mũ sa có lụa mỏng che mặt, hai bên nha hoàn cũng không có giúp đỡ nàng, sau khi nàng vào cửa, liền trước hết mời các vị trong tộc ngồi xuống.


Tộc trưởng thấy nàng dùng lụa mỏng che mặt, khăn lụa trắng che đi làm cho nhìn không rõ dung mạo của nàng cùng biểu tình, đáy mắt lại toát ra hết sức vui vẻ, sắc mặt vui mừng: "Vân Khanh đây là làm sao vậy, như thế nào ngày hôm nay đi ra còn mang theo mũ sa rồi?"

Vân Khanh ho nhẹ hai tiếng, thanh âm trong trẻo lại mang theo chút yếu ớt: "Thật sự là ngượng ngùng, Vân Khanh hai ngày trước bị phong hàn, cho nên cần tránh gió, để tránh bệnh mới tốt hơn một ít liền lại nặng thêm."

Theo nàng ho khan, tộc trưởng cùng Thẩm Bình hơi hơi nghiêng mặt tránh đi, bất quá trên mặt lộ ra tươi cười, cũng có chút hưng phấn kỳ dị.

Tộc trưởng càng tỏ ra hòa ái nói: "Từ lần trước cho cháu chọn người về ở rể, chúng ta liền trở về thương lượng, nếu nay Thẩm gia là cháu làm chủ, vậy tên của cháu cũng được ghi vào gia phả Thẩm, như vậy mới được. Ngày hôm nay, ta mang theo người trong tộc đến để gặp cháu, sau đó thương định ngày, chính thức đưa cháu thành hậu nhân của Thẩm gia."

Nữ tử trước khi xuất giá, chỉ là ở trong tộc có một tên, cũng sẽ không ghi vào gia phả dòng họ, chỉ có sau khi lập gia đình, thì sẽ được viết cùng với tên trượng phu vào gia phả nhà chồng, mà đãi ngộ này cũng chỉ có chính thất mới có thể có được, thiếp thất sẽ không được ghi.

Nay bọn họ nói như vậy, đó là thừa nhận thân phân gia chủ Thẩm gia của Vân Khanh, nghe nói như vậy ma ma, nha hoàn Thẩm gia đều vui vẻ, chỉ cần tên đại tiểu thư được ghi vào, về sau người trong tộc sẽ không không có lý do gì tìm đến cửa muốn nuốt trọn tài sản Thẩm gia nữa.

Tạ thị vào cửa liền nghe thấy thế, trong lòng vừa vui vừa mừng, đã bốn mươi ngày nhưng vẫn không có tin tức của Thẩm Mậu, kỳ thật nội tâm của bà vẫn có hi vọng Thẩm Mậu còn sống, đây cũng là ý niệm chống đỡ của bà, nay trong nhà gánh nặng đã đặt trên vai nữa nhi, chỉ cần người trong tộc thừa nhận là tốt nhất.

Đáng tiếc, Vân Khanh cũng không có đáp ứng, nàng ngược lại do dự, có chút không xác nhận nói: "Việc này không tốt lắm, ta là một nữ nhi lại đến từ đường, này…"


Nàng trong thanh âm càng không xác định, ánh mắt tộc trưởng lại càng lóe, hắn nhìn chằm chằm Vân Khanh, phản bác nói: "Nếu cháu chọn người về ở rể thì theo qui củ trong tộc tất nhiên là phải ghi lên gia phả, như vậy cháu mới có thể danh chính ngôn thuận quản lý gia sản Thẩm gia. Nếu cháu không đi, ta có thể hoài nghi cháu rốt cuộc vì cái gì mà muốn chiếm lấy gia sản Thẩm phủ, hay là mang tài sản rồi đi lấy người khác!"

Vân Khanh lập tức lớn tiếng nói: "Tộc trưởng người đừng nói loạn, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, các người lại đổ choât rắp tâm khó lường, các người mới là người như vậy, cũng chỉ có các ngươi mới muốn chiếm đoạt tài sản Thẩm gia!"

Tộc trưởng đối với luận điệu này không hề để ý, hắn cười lạnh vài tiếng: "Một khi đã như vậy, hôm nay ngay tại đây, có các trưởng lão thúc bá trong tộc xem xét một chút rồi ngày mai ta sẽ ghi tên chủa cháu vào gia phả, như vậy với Thẩm gia cũng tốt mà với cháu lại danh chính ngôn thuận. Vì sao cháu lại không đồng ý?"

"Đúng vậy a, trong tộc đều nguyện ý nhận cháu làm gia chủ, cháu vì sao không chịu cùng thúc bá chúng ta nói chuyện một chút, về sau cũng có thể tham gia sự vụ trong tộc......" Trong tộc ai cũng khó hiểu.

Đối mặt với tiếng nghị luận, thân thể gầy yếu của Vân Khanh tựa vào một bên tay vịn để chống đỡ nói: "Tóm lại, Vân Khanh hôm nay thân mình không thoải mái, ngày khác lại thảo luận việc này?!"

"Đây là có ý gì, thân mình không thoải mái, cùng mọi người gặp một lần là được, cháu vì sao không chịu tháo xuống mũ sa cho các vị trưởng tộc nhìn một chút, một chuyện đơn giản như thế vì sao cháu lại không đồng ý? Chẳng lẽ ngươi không phải là Vân Khanh thật?" Giọng nói tộc trưởng cũng có chút kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui