Chương Lạc chỉ chờ cơ hội như vậy, nàng ta nhìn thấy Chương Huỳnh qua đây, lúng túng hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, lùi đến ven hồ ngắm cảnh, mắt nhìn thoáng qua lối vào bên trái hoa viên, lúc nhìn thấy bóng dáng của mấy người, lập tức hét to: “Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy…”
“Ta không làm gì ngươi, sao ngươi phải hét to như vậy!” Chương Huỳnh ghét nhất bộ dáng giả vờ đáng thương của Chương Lạc, nhìn thấy nàng ta lại bắt đầu như thế, liền đáp lời.
Đúng lúc này, dưới chân Chương Huỳnh không biết vướng phải vật gì, cả người lảo đảo, vượt qua Chương Lạc, trực tiếp rơi xuống hồ nước.
Đối diện với tình huống trước mặt, Chương Lạc chỉ biết trợn mắt há mồm, vốn kế hoạch của nàng ta là cố tình chọc giận Chương Huỳnh, làm cho Chương Huỳnh cùng nàng ta giằng co, sai người dẫn phụ thân đến, sau đó để phụ thân trước mặt nhiều người trách mắng Chương Huỳnh, làm tỷ tỷ mà không tôn nghiêm, mang danh hãm hại muội muội.
Thế nhưng, mọi việc lại đột ngột thay đổi, mà ngược lại là Chương Huỳnh rơi xuống nước?
Vân Khanh nhanh chóng thu chân về, hôm nay nàng mặc quần dài rộng, nếu khẽ chuyển động, người bên ngoài không thể nhận ra, vừa rồi nàng vừa thoáng thấy bóng người tiến vào, càng khẳng định kế hoạch của Chương Lạc, nhanh chóng quyết định ngáng chân đẩy Chương Huỳnh rơi xuống hồ.
Chương Huỳnh rơi xuống nước, trong lòng lo lắng, nàng không biết bơi, nước hồ lạnh lẽo tràn vào mũi nàng, sắc mấy ngụm nước.
Nghe được tiếng rơi xuống nước, bà tử đã sớm được sắp xếp trước nhảy vào trong nước đưa nàng lên bờ, chẳng qua mọi chuyện thay đổi, lúc mới bắt đầu chuẩn bị chỉ để cứu Chương Lạc, lúc này cứu lên bờ lại là Chương Huỳnh.
Chương Huỳnh vừa lên bờ đã có nha hoàn cầm áo choàng phủ lên người cho nàng, mà Toánh Xuyên Hầu lúc này chạy đến, nhìn Chương Huỳnh trong lòng bà tử, lại nhìn thấy có nhiều phu nhân tiểu thư vây quanh, nghĩ đến mặt mũi mất hết, nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc đó chứng kiến mọi chuyện ở đây, ngoại trừ hai người là Chương Huỳnh và Chương Lạc còn có Vân Khanh và Vi Ngưng Tử, Vân Khanh liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử, mang chút nghi ngờ nói: “Tiểu nữ cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc biểu tỷ bảo tiểu nữ đến đây ngắm hoa, đã thấy Chương nhị tiểu thư và Chương đại tiểu thư xảy ra tranh cãi, sau đó hai người lại gần nhau, tiểu nữ nhất thời không chú ý, nghe thấy ‘bùm” một tiếng, quay đầu lại đã thấy Chương đại tiểu thư rơi vào trong nước.”
Nghe lời này, các vị phu nhân, tiểu thư vừa rồi tuy cách khá xa, nhưng cũng có người đứng gần, thính tai, nghe được Chương Lạc ở chỗ này mắng mỏ, mỗi câu đều nguyền rủa Toánh Xuyên Hầu phu nhân, trong lòng lúc này cũng có suy tính. Đổi lại là người khác, nếu mẹ ruột bị người ta nguyền rủa như thế, sao có thể không nổi giận, chắc chắn sẽ tranh cãi lại, nào ngờ Chương Lạc lại ngang nhiên ra tay đẩy đích tỷ rơi vào trong nước, lá gan này không phải người bình thường có thể có được.
Chương Lạc nghe những lời này, nóng vội đến mức nước mắt cũng nhanh chảy xuống, “Thẩm Vân Khanh, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đẩy tỷ ấy xuống nước, là ngươi và tỷ ấy liên hợp hãm hại ta có phải không?”
Vân Khanh nghe thấy vậy, lông mày nhíu lại, hết sức khó hiểu nói: “Chương nhị tiểu thư, lời này thật sự làm ta ngạc nhiên, vừa rồi ta có nói là tiểu thư đẩy người xuống nước hay sao?”
Bây giờ Chương Lạc mới suy nghĩ lại, quả thực Vân Khanh một câu cũng chưa từng nói qua, mỗi câu nàng nói tách ra đều là lời nói thật, nhưng nếu ghép lại thì khó tránh khỏi làm cho người khác suy nghĩ.
Trắc phu nhân Tập thị cũng nghe thấy động tĩnh phía bên này, đã đến nơi, nghe được những câu phía sau, tức khắc nhíu mày, Chương Lạc vừa thấy Tập thị, cũng nhanh chóng nhào đến, càng vui vẻ, giả bộ oan uổng nước mắt rơi xuống lại càng nhiều, “Nương, người nhìn xem bọn họ bắt nạt con, cố ý oan uổng cho con!”
“Hóa ra vị này Toánh Xuyên Hầu phu nhân, nghe danh không bằng gặp mặt!” Lúc này ở bên cạnh có một vị phu nhân ăn mặc đơn giản trang nhã mở miệng nói, bất quá bà vừa nói, mấy người xung quanh đều cứng người lại.
“Đây sao có thể là Toánh Xuyên Hầu phu nhân, đây là trắc phu nhân mà!” Có một vị phu nhân nhanh miệng trả lời.
“A, thì ra là ta nhận nhầm sao?” Vi phu nhân hào phóng trang nhã kia lại nói thêm một câu, nhưng trong giọng nói không có lấy nửa điểm nhận sai.
Các vị phu nhân ở đây đều nghe thấy được, đây là chế nhạo Chương Lạc trước mặt người khác gọi một thiếp thất là nương, Toánh Xuyên Hầu phủ thật đúng là không có quy củ.
Toánh Xuyên Hầu tức giận liếc nhìn vị phu nhân kia, bà chính là mẫu thân của Dương Nhạn Dung, Dương phu nhân, bên cạnh Dương đại nhân chỉ có một thê tử kết tóc là bà, không có thiếp thất thông phòng, cho nên Dương phu nhân đối với loại thiếp thất thông phòng và con cái của thiếp thất ở trong nhà tung hoành ngang ngược rất không thuận mắt.
Chỉ có lúc đầu vị phu nhân này cùng Tập thị chào hỏi, sau đó bà cũng chỉ ngồi một chỗ, không nói lời nào.
Luận thân phận quan tước, Dương đại nhân đang là nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, trong tay cũng có thực quyền, mà Dương phu nhân cũng là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, mặc dù đối diện với hầu phủ là thân phận hậu duệ quý tộc, bà cũng không thua kém, huống chi Toánh Xuyên Hầu phủ lúc này đã bước trên con đường suy yếu, mỗi khi có danh gia vọng tộc nào có chuyện ái thiếp diệt thê, thì có nghĩa nhà đấy bắt đầu suy yếu.
Đối mặt với tiểu thiếp như Tập thị, bà cũng thấy không có một chút ấn tượng tốt nào.
Bị bà nói một câu như thế, những lời khóc lóc lúc nãy của Chương Lạc cũng không còn uy thế, Toánh Xuyên Hầu tái mặt bối rối, không tránh khỏi trách mắng Chương Lạc một câu: “Ngày thường con học quy củ như thế à! Chẳng lẽ quên hết rồi sao?”
Tập thị vẫn luôn là tâm can của Toánh Xuyên Hầu, ngay cả Chương Lạc ở trong phủ cũng rất được chiều chuộng, hơn nữa Toánh Xuyên Hầu muốn nữ nhi cũng phải giống như tiểu thiếp, điềm đạm đáng yêu, khóc như mưa rơi trên hoa lê vốn được ông ta thích nhất, cho nên Chương Lạc vừa nhìn thấy ông ta, nước mắt giống như dâng lên, không chảy ra được.
Không nghĩ đến hôm nay bị Dương phu nhân chế giễu như thế, nếu như ông ta lại thiên vị, không kiêng dè ở trước mặt mọi người bênh vực con gái của thiếp thất, năng lực của Toánh Xuyên Hầu cũng không cao, da mặt cũng không dày đến mức không cần tuân tủ khuôn phép, chẳng qua cũng vốn đã không có điểm nào tốt đẹp rồi.
Ông ta quay đầu nhìn Chương Huỳnh đang được bọc lại ngồi một bên nhíu mày khiển trách: “Hôm nay có yến hội, con ở đây la lối chuyện gì, ngày thường làm loạn đã không tính, làm sao không có chuyện gì lại rơi xuống hồ, phải làm hại muội muội!”
Chương Huỳnh vẫn luôn ghét Chương lạc, cũng biết Toánh Xuyên Hầu không thích nàng, bởi vì nàng không biết giả bộ, thế nhưng không nghĩ đến cha bị Tập thị thổi gió bên gối lại bất công đến bật này, mà mở to mắt trách móc nàng, liền đứng lên nói: “Cha vừa đến là nhìn thấy con tự ngã vào trong nước sao? Nếu người không nhìn thấy, sao lại nói là con hôm nay gây chuyện, rõ ràng là nó nguyền rủa nương, nó nói nương chết sớm một chút, Tập thị có thể lên làm chính thất!”
“Con nói bậy bạ cái gì vậy!” Toánh Xuyên Hầu bị Chương Huỳnh nói như vậy, gương mặt già nua đỏ lên, Tập thị sở dĩ có thể phách lối như thế, nếu không có ông ta ngầm cho phép thì không thể nào, ngày thường ông cũng đều nhắm một mắt mở một mắt, dù sao ông ta cũng không thích Mạnh thị, thế nhưng bị Chương Huỳnh nói ra trước mắt người khác, thì không thể!
“Con nói bậy? Cha, vậy sao người không suy nghĩ một chút, con sao phải cố ý ngã xuống hồ, hôm nay có yến tiệc, con cần gì phải ở trước mặt mọi người ngã xuống, một thân nhếch nhác, chẳng lẽ như thế đối với danh tiếng của con có ích sao?” Chương Huỳnh thở gấp, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...