Đôi mắt lộ ra tia mong chờ, Ngự Phượng Đàn để côn gỗ đang cầm trong tay lên giá, bước qua cầm bức thư lên, thành thạo xé bỏ phong thư, xem nội dung bên trong.
Vẫn giống như lúc trước, đã nhiều ngày nay Vân Khanh không có gì khác thường, bây giờ không đến học đường, rất hiếm khi gặp được nàng, tin tức mà Minh nhi gửi cũng vô cùng hạn chế, bất quá không có tin tức gì cũng có nghĩa là mọi việc đều ổn.
Cuộc sống buồn tẻ nơi quân doanh, trong lòng hắn chỉ chờ mong vào bức thư này, ba ngày một bức thư, nội dung bên trong không có nhiều thay đổi, trong đầu Ngự Phượng Đàn sẽ căn cứ theo nội dung bức thư mà tưởng tượng thêm, ví dụ như nàng học y thuật rất tốt, sẽ nhớ đến dáng vẻ chăm chú phối dược của nàng, ví dụ như hôm nay nàng cưỡi ngựa có tiến bộ, sẽ nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng trên con ngựa to lớn, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ…
Bất quá, ánh mắt Ngự Phượng Đàn đảo trên bức thư một vòng, chữ trên thư giống như là của Vấn lão thái gia, hắn biết chuyện bảo Minh nhi gửi thư không thể lừa được lão nhân gia, nhưng Vấn lão thái gia từ khi nào lại rảnh rỗi giúp người viết thư, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, Ngự Phượng Đàn đem giấy viết thư cuộn lại, đôi môi mím chặt.
Chỉ thấy mặt trái của bức thư có một mảnh lớn màu đen gì đấy, lấy ngón tay chạm vào, trên đầu ngón tay dính phải vết mực đen, hắn giơ lên cao, hướng về phía ngọn đèn, mơ hồ có thể nhận ra vài chữ: “Thẩm… Danh… Nhân…”
Đây là chữ của Minh nhi, chẳng lẽ Vấn phủ ngay cả bút cũng không có nên phải dùng than để viết chữ trên giấy, trải qua vài lần chuyền tay, trên đường xóc nảy, bụi than đen đã sớm mờ đi, làm sao có thể đọc được?
Ngự Phượng Đàn nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lộ ra tia sáng, Vấn lão thái gia sẽ không tự mình viết thư, loại tin tức không quan trọng này lão lại càng không viết, nếu có chuyện quan trọng hơn thì sẽ là chuyện gì?
Thẩm, danh, nhân, từ mấy chữ này mà có thể lấy được thông tin quả thật khó khăn.
Thẩm Vân Khanh trở thành người nổi danh khắp thành Dương Châu?
Thẩm Vân Khanh danh tiếng vang dội, người trong thiên hạ đều biết?
Thẩm phủ gặp chuyện không may, nổi danh thiên hạ?
…
Ngự Phượng Đàn cảm thấy sắp xếp mấy chữ lộn xộn này làm hắn không có cách nào suy đoán đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn có thể nhận ra, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Bất kể ra sao, hắn đều phải đẩy nhanh tiến độ, đem trận chiến này nhanh chóng giải quyết.
Nếu không về chậm mất mấy tháng, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ không thể chấp nhận nổi.
Đương nhiên là ở bức thư phía sau, Minh nhi vẫn đem chuyện này viết ra, chắc là đã thuận lợi giải quyết xong, Ngự Phượng Đàn sau khi biết được, hận không thể phi như bay về Dương Châu, nhưng hắn biết chỉ cần hắn rời đi, Cẩn vương phủ sẽ xảy ra chuyện nên hắn căn bản là không có cách nào đi được, vì thế chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ chiến đấu.
Vân Khanh từ chỗ Vấn lão thái gia cũng biết được chuyện Ngự Phượng Đàn bị phái đến chiến trường, khó trách nàng vẫn không gặp lại hắn.
Trái lại bây giờ nàng mới nhớ đến, hình như Ngự Phượng Đàn vào năm này đã đánh thắng một trận vô cùng lớn, đẩy lui binh mã Tây Nhung, Minh đế phong hắn làm Trấn Tây Đại tướng quân, bây giờ hắn giống y như kiếp trước, bắt đầu một cuộc sống huy hoàng.
Nhớ đến gương mặt nam tử tuyệt mỹ kia, Vân Khanh mỉm cười, sau khi trọng sinh có rất nhiều chuyện thay đổi, nhưng những việc quan trọng vẫn chuyển động theo quỹ đạo đã có từ trước, chỉ là không biết, rất nhiều việc nhỏ đã thay đổi, có thể ảnh hưởng đến việc lớn hay không đây?
Ví dụ như Thẩm gia diệt môn.
Nàng cố khắc chế tâm tư hỗn loạn, chú tâm nghe Vấn lão thái gia giảng giải phương pháp châm cứu hôm nay.
“Châm cứu chính là châm pháp và cứu pháp, châm pháp là dùng kim đâm vào các huyệt vị nhất định trên cơ thể, sử dụng cách xoay và dịch chuyển các kim châm vào sâu hơn trong cơ thể để chữa bệnh. Cứu pháp là sử dụng lá ngải cứu đã đốt lửa làm nóng da ở huyệt vị, lợi dụng hơi nóng để chữa bệnh. Như vậy, lúc chữa bệnh cho bệnh nhân, đầu tiên cần phải bắt mạch, chẩn đoán ra nguyên nhân mắc bệnh, tìm ra điểm mấu chốt của bệnh trạng, phân biệt rõ tính chất của bệnh, xác định bệnh là do phần nào gây nên, sau đó lại phán đoán nó thuộc trong hay ngoài? Nóng hay lạnh? Hư hay nhược? Những người mắc bệnh sẽ là những người như thế nào, qua đó mới đưa ra chẩn đoán. Lúc trước ta đã cho con học bắt mạch, qua kiểm tra thấy con đã có nền tảng rồi, còn với vị trí kinh mạch, trước đây đưa Linh Xu Kinh cho con, con nhớ rồi chứ?”
Vấn lão thái gia vừa nói vừa đưa ra một người gỗ giống hệt như người thường mà Vân Khanh từng gặp qua ở hiệu thuốc, bất quá trên người gỗ này không ghi chú tên của kinh lạc, Vấn lão thái gia chỉ tay vào một chỗ, yêu cầu Vân Khanh phải nhanh nói ra.
“Nơi này là?”
“Đây là kinh mạch ở tay trong Thủ Tam Dương kinh!”
*(Thủ Tam Dương: là ba đường kinh dương nằm ở mặt ngoài cánh tay, thuộc biểu, dẫn chân kí từ tay chạy lên đầu, bao gồm: Thủ Dương Minh Đại Trường, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu, Thủ Thái Dương Tiểu Trường.)
“Hướng đi?”
“Thủ Tam Dương chạy từ cánh tay lên đầu…” Vân Khanh một phút cũng không dám chậm trễ, chỉ có nhỡ rõ những điều này, nàng mới có thể học châm cứu thật tốt.
Liên tục kiểm tra mấy vấn đề, Vân Khanh đều trả lời vô cùng tốt, bất kể là vị trí huyệt vị hay là hướng đi của kinh lạc, chỉ cần Vấn lão thái gia đặt ra vấn đề nàng đều có thể trả lời được.
Vấn lão thái gia nhìn Vân Khanh vẻ mặt trầm ổn, đáy mắt càng phát ra tia vừa lòng, lão tuy rằng đã già, nhưng mắt vẫn chưa hỏng, có thể nhìn thấy được Vân Khanh trước mặt đang tràn đầy hăng hái và nhiệt huyết.
Học y là phải khổ luyện, huống chi lão còn biết, thành tích ở thư viện của Vân Khanh, cả năm khóa đều xếp hàng đầu, có thể thấy được nàng đặt bao nhiêu tâm tư vào đó. Vì vậy đối với đồ đệ Vân Khanh mà mình thu nhận này, càng thêm hài lòng.
Tất nhiên, ở năm chương trình học, Vân Khanh có chút mưu mẹo nho nhỏ, kiếp trước cầm kỳ thư họa của nàng không tệ, kiếp này thêm một khóa cưỡi ngựa bắn cung, lại thêm Vấn lão thái gia ở nơi này, học y cũng dễ dàng, nếu nàng thật sự muốn kiếp này đem cả năm khóa học đều hoàn thành tốt, không thức trắng đêm thì không có khả năng.
Vấn lão thái gia mỗi lần đưa ra thời hạn đều rất ngắn, nếu không bỏ ra nhiều thời gian thì khó có thể ghi nhớ những thứ phức tạp như vậy.
“Khá lắm, giờ con có thể học châm cứu được rồi!” Vấn lão thái gia để người gỗ sang một bên, vừa lòng nói.
Qua hai canh giờ sau, Vấn lão thái gia thu hồi kim châm, xoay xoay bả vai, cảm thán: “Già rồi, ngồi lâu một chút xương cốt cũng thấy đau.” Lại quay đầu nói với Vân Khanh: “Chuyện xảy ra hôm trước, không ngờ ta đã xem nhẹ con.”
“Đâu có, lấy đạo làm người để sửa trị một người mà thôi.” Vân Khanh cười khiêm tốn nhìn Vấn lão thái gia lắc đầu, tiểu cô nương này thật sự không giống người mới 13 tuổi, biến cố này của Liễu gia nếu lão không biết được đây là phương cách của Vân Khanh, thì lão đúng thật không dám tin tưởng.
Còn ít tuổi, làm việc đã sâu xa mưu lược, dù là nữ tử, về sau cũng thật khó lường.
“Bọn họ xem như là trừng phạt đúng người đúng tội, hôm nay đến đây thôi.” Vấn lão thái gia nhấc chân đứng lên, có chút than thở, có đôi lúc trời làm bậy, có thể sống, tự làm bậy, thì không thể cứu được.
Cảm tạ Vấn lão thái gia, Vân Khanh thu thập đồ vật, rồi mang theo Lưu Thúy trở về Thẩm phủ.
Ngồi trong xe, mùi hương thơm ngát lượn lờ trong không khí, Lưu Thúy thấp giọng nói: “Tiểu thư, đã tra ra nơi mà Bạch di nương đến ngày hôm đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...