Nhìn cặp con ngươi tĩnh mịch lạnh lùng kia, Vân Khanh trong đầu hình thành một ý tưởng lớn mật, nàng lúc này đây nhất định phải một lần đem Liễu gia hoàn toàn kéo xuống, để cho bọn họ biết, vô sỉ sẽ có kết cục như thế nào.
Nàng gật đầu nói: "Có, nhưng là cần người hỗ trợ."
An Sơ Dương thật ra có vài phần hoài nghi, hiện tại nàng bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan, thế nhưng còn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này, không thể không làm cho hắn cảm thấy có chút nghi hoặc, là thật có biện pháp giải quyết, hay là ngoài mặt chỉ đang gắng chống đỡ, cố ý nói như vậy?
Nghĩ đến nàng thà là tình nguyện cố gắng chống đỡ, cũng không nguyện ý gả cho chính mình, nội tâm tựa như bị mèo cào, khó chịu vô cùng.
"Ngươi nói."
"Lúc trước khi ta bị bọn họ bắt, nghe được đối thoại của bọn họ, trừ hai gã kia ra, còn có một người tên là lão Tam cũng là đồng lõa."
An Sơ Dương gật đầu nói: "Ân, thẩm vấn gã lão Nhị kia, hắn cũng nói còn có một kẻ đồng lõa, nhưng bộ đầu đã tuần tra chung quanh, hai ngày nay đều không bắt được hắn." Loại người buôn lậu này, thỏ khôn có ba hang cũng không đủ hình dung bọn hắn, bọn hắn xuất quỷ nhập thần, im hơi lặng tiếng, muốn bắt cũng không thể nhanh như vậy.
"Các ngươi đến xung quanh nhà của Liễu Dịch Thanh mai phục, hẳn là rất nhanh có thể bắt lấy gã." Vân Khanh nói.
"Vì sao?" An Sơ Dương lấy làm kỳ quái nàng vì sao có thể chắc chắc như thế.
So với hắn, Vân Khanh hai ngày này đã đem toàn bộ sự việc nghĩ đi nghĩ lại, rất nhiều chỗ so với An Sơ Dương đứng ở góc độ khách quan mà nói thì biết rõ hơn: "Các ngươi còn chưa đem chuyện Lão Nhị bị bắt công bố, Liễu Dịch Thanh lại là người trước tiên biết được việc này của ta, để cho Liễu gia chuẩn bị tốt sính lễ đến Thẩm phủ, đây nhất định là do lão Tam trở về mật báo, mà Liễu Dịch Thanh vì muốn lời đồn có tính chân thật, nhất định sẽ giấu kĩ lão Tam, tránh cho gã bị người của nha môn các người chộp đi, chỉ có lão Tam - gã ta mật báo, mới có thể chân chính dùng chuyện cướp phỉ này đến uy hiếp ta."
Phân tích như thế, An Sơ Dương âm thầm bội phục, chuyện đã đến nước này, Thẩm Vân Khanh còn có thể bình tĩnh đem sự tình phân tích cặn kẽ, thật sự là không đơn giản: "Gã lão Tam kia nhất định phải bắt được, việc này sẽ được giải quyết ổn thỏa."
Gợi lên khóe môi cười cười, Vân Khanh nhìn nam tử trước mặt: "Sính lễ đều đặt đến nhà của ta, nếu như nhà ta chứ như vậy trả về, không phải cho nhà hắn ta cái cớ để làm lớn chuyện, nói Thẩm phủ ta không giữ chữ tín, định ra việc hôn nhân còn phủ nhận, đến lúc đó ta có còn thanh danh nữa hay không!" Đây là chỗ cao minh của Liễu phủ, một vòng lại một vòng, lựa chọn trái hay phải, cũng đều chỉ có một kết cục như vậy.
"Vậy ngươi có kế sách gì?" Chuyện cho tới bây giờ, An Sơ Dương biết Vân Khanh trong lòng nhất định có ý tưởng, chờ nàng nói ra.
"Vào tử địa lại hồi sinh!" (ý nơi trở mình, xoay chuyển tình thế)
Ba ngày thời gian cứ như vậy đi qua, Liễu Đại phu nhân chờ người của Thẩm phủ tỏ thái độ, nhưng như thế nào cũng không có nửa điểm tin tức, không khỏi có chút đứng ngồi không yên.
Thẩm phủ đến tột cùng là có ý tứ gì, chẳng lẽ nhìn thấy lễ hỏi kia còn không rõ, hay là bên ấy cố ý muốn kéo dài thời gian, muốn đem chuyện này che dấu?
Liễu Đại phu nhân cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nếu Thẩm phủ còn không rõ tầm quan trọng của việc này, bà ta liền tới cửa nhắc nhở nhắc nhở bọn họ!
Tiếp đó liền phân phó Bách Hợp cho bên ngoài chuẩn bị xe ngựa, thay đổi một thân xiêm y, hướng Thẩm phủ mà đi, bởi vì là thân thích của Thẩm phủ, cho nên người gác cổng cũng không có đặc biệt ngăn trở, trong phủ hạ nhân chỉ biết là Liễu phủ cùng với Thẩm phủ kết thân, càng thêm hoan nghênh Liễu Đại phu nhân đến cửa.
Đến sân vườn của Tạ thị, lại bị người ngăn cản, Lý ma ma đứng chắn trước cửa, vẻ mặt tươi cười nói: "Liễu Đại phu nhân, thật là ngại quá, phu nhân nhà ta nay mang thai đã năm tháng rồi, mỗi ngày lại mệt mỏi, thiếu ngủ, ăn càng ít, ngày hôm nay lại ói rất nhiều lần, trước mắt đang ở trên giường nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, mong rằng người thông cảm."
"Mang thai năm tháng còn như vậy, biểu muội cũng không nên hư nhược đến như vậy chứ, nhất định là do các ngươi hầu hạ không tốt, ta phải vào xem." Liễu Đại phu nhân làm sao quản được nhiều như vậy, đẩy Lý ma ma ra muốn đi vào bên trong.
Lý ma ma là phụng mệnh đi ra chặn Liễu Đại phu nhân, một đám nha hoàn cũng chắn đằng trước, ba như trước cười nói: "Liễu Đại phu nhân đây là muốn làm cái gì, phu nhân thân mình không khoẻ, hôm nay không tiếp khách, người nếu có chuyện gì gấp, thì ngày mai lại đến đi."
"Hừ! Ngày mai? Chỉ sợ ta chờ, các ngươi chờ không được!" Liễu Đại phu nhân hùng hổ, hô đám nha hoàn phía sau cùng đám người Lý ma ma xô đẩy.
Trong viện ồn ào, tranh cãi ầm ĩ không thôi, lúc này Tạ thị mới từ bên trong đi ra, Phỉ Thúy cùng Hổ Phách hai người đi theo phía sau giúp đỡ, bà vừa thấy Liễu Đại phu nhân liền cười nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi đại biểu tẩu đến thăm muội thế này?"
Lý ma ma thấy Tạ thị đi ra, cũng ra hiệu cho những người khác lui xuống, Liễu Đại phu nhân khẽ hừ một tiếng, đi về phía trước nói: "Muội thân thể không phải không được tốt sao? Tại sao lại đi ra rồi hả?"
"Đại biểu tẩu đến làm ồn như vậy, ta là muốn ngủ cũng ngủ không xong."
Tạ thị cười tủm tỉm mở miệng, đem Liễu Đại phu nhân châm chọc rõ ràng, ngày thường bà luôn hòa hòa khí khí, hôm nay mỗi câu đều mang theo châm chọc, Liễu Đại phu nhân càng nghe càng thấy không thoải mái, nhìn bà dáng vẻ nặng nề, lại nghĩ tới con trai cùng con gái của mình, liền trực tiếp nói: "Hai nhà chúng ta việc hôn nhân cũng định xong, ngày hôm nay là tới cửa cùng biểu muội thương lượng một chút hôn sự của Dương nhi cùng Vân Khanh."
Thật sự là không biết xấu hổ!
Tạ thị gắt gao bắt lấy tay Phỉ Thúy, nhưng không có phát tác, mà là mở miệng nói: "Việc hôn nhân gì? Ta như thế nào không biết, đại biểu tẩu sợ là đi nhầm nhà, nói nhầm người rồi."
Liễu Đại phu nhân thật không nghĩ tới Tạ thị sẽ nói một câu như vậy, bà ta vẫn còn tưởng rằng nghe câu nói như vậy, Tạ thị khẳng định sẽ bị dọa nhanh chóng đem bà ta đón vào phòng trong, nhỏ giọng thương lượng, ai ngờ Tạ thị còn đứng ở trong sân, nhẹ nhàng thong thả đem lời này nói ra ngoài.
"Biểu muội, ngươi đây là cái ý gì? Dương nhi sính lễ cũng đã đưa đến Thẩm gia, các ngươi đây là muốn quỵt nợ sao?" Liễu Đại phu nhân trừng mắt nói.
"Nga, mấy người... kia hòm xiểng a, ta đã nói đại biểu tẩu chắc đã đưa nhầm chỗ rồi, mấy ngày nữa sẽ muốn tới lấy, ngày hôm nay ngươi đã tới rồi." Tạ thị vẫn ôn nhu cười nói, tuy rằng ngón tay tức giận càng báu càng chặt.
So với bà, Liễu Đại phu nhân lại càng táo bạo, bà ta lúc đầu vốn không muốn làm lớn chuyện để Vân Khanh gả cho Liễu Dịch Dương liền coi như xong việc, nào biết Tạ thị căn bản là tính quỵt nợ, chẳng lẽ chuyện Vân Khanh bị cướp phỉ bà ấy không biết, bèn nhìn Tạ thị tươi cười, Liễu Đại phu nhân kết luận như thế, liền cười đắc ý vài tiếng: "Biểu muội, đồ vật kia cũng không có đưa sai, chính là Dương nhi nhà ta muốn cưới Vân Khanh làm kế thất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...