Vân Khanh đi vào, nhìn sắc mặt ảm đạm của Tạ thị cùng vẻ mặt giận dữ của Thẩm Mậu, cũng không làm bộ như không biết chút nào, mà là hỏi: "Cha, nương, lễ hỏi bên ngoài là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm gia chỉ có một nữ nhi, nếu là làm như cái gì cũng không biết, ngược lại có vẻ rất giả tạo, không có nữ tử nào lại không quan tâm hôn sự của mình, bất quá là ngoài mặt không dám biểu lộ ra thôi.
Tạ thị thấy bộ dạng của nữ nhi, càng thêm thương tâm, ôm nàng nói: "Vân Khanh a, nương nói với con, con chớ thương tâm a......" Không nghĩ tới vừa tiễn đi một Tề Thủ Tín lòng lang dạ sói, lại tới một Liễu Dịch Dương phế khuyển (con chó bị tật.... Mình để vậy luôn
Thẩm Mậu thấy nàng lúc này còn an ủi Tạ thị, đứa con gái này của ông từ nhỏ đã trầm ổn, trong lòng nhất định đã biết tất cả, khiến ông càng thêm phẫn nộ, một đứa con gái tốt như vậy, vì sao phải gả cho Liễu Dịch Dương!
Nhưng trước mắt ông cũng không biết nên mở miệng nói gì với nữ nhi, việc này ông làm sao nói được?
Nhưng thật ra Vân Khanh lại mở miệng nói: "Cha, nương, nữ nhi sẽ không gả cho hắn ta." Nữ nhi chưa lấy chồng lại nói ra lời như vậy, kì thực rất kinh người, nhưng lúc này Thẩm Mậu cũng mở miệng hỏi: "Con có biết hậu quả nếu không lấy chồng?"
"Đương nhiên biết, Liễu gia đơn giản là sẽ đi khắp nơi nói việc nữ nhi thất trinh làm cho toàn bộ mọi người trong Dương Châu đều biết con là một nữ tử không trong sạch, so với Liễu Dịch Thanh chỉ có hơn chứ không kém, bất quá cho dù như vậy thì sao! Cùng lắm thì chính là mất đi thanh danh, không người nào dám tới cửa cầu hôn thôi! Nhưng nếu là gả cho Liễu Dịch Dương, nữ nhi cả đời chẳng khác nào bị hủy!"
Tổn hại thanh danh cùng tổn hại cả đời so sánh, căn bản là không đáng nhắc tới!
Nghe vậy, Thẩm Mậu đáy mắt có chút tán thưởng gật đầu: "Con suy nghĩ thật đúng, nhưng là thanh danh với cả đời quan trọng như nhau, người sống trên đời, rất nhiều người cả đời đều là vì thanh danh mà sống!" Thẩm gia, cũng bởi vì danh vọng tốt, mới có thể đem việc buôn bán làm tốt đến như vậy. Ông tán đồng với lời nói của nữ nhi, nhưng là lời này, nếu một nam nhân nói ra, đó là phong lưu không kềm chế được, nếu là nữ nhân nói ra, thì là vô lễ không có gia giáo.
"Lời này về sau không cần nói lại, có một số việc đặt ở trong lòng là được rồi!" Thẩm Mậu chỉ hận Vân Khanh vì sao không phải nam nhi, chính khí độ cùng suy nghĩ này, làm nhi tử nhất định so với làm nữ nhi càng xuất sắc, cũng không cần lo lắng nhiều việc.
Vân Khanh trầm mặc, không gật đầu cũng không lên tiếng, nàng biết Thẩm Mậu sẽ không đáp ứng, ở trong mắt bọn họ, thanh danh nữ tử rất trọng yếu, cha mẹ tuyệt đối không cho phép sau này mình không thể gả ra được. Thân ở thời đại này, tầm quan trọng thanh danh nữ nhân cùng tánh mạng của họ không kém bao nhiêu.
"Con đừng suy nghĩ nhiều, đi về trước nghỉ ngơi đi, vết thương trên tay nhớ rõ không nên đụng nước." Tạ thị đuổi Vân Khanh rời khỏi, rồi mới hướng Thẩm Mậu nói: "Lão gia có phải hay không nghĩ ra được biện pháp giải quyết rồi?"
"Nào có cái biện pháp gì chứ!" Thẩm Mậu thở dài, hàng mày gắt gao nhíu chặt, việc này không thể so với việc buôn bán, cùng lắm thì cho đi một số bạc, lần sau còn có thể kiếm trở về, chuyện lần này lại liên quan đến nữ nhi mình, ông không thể lựa chọn bên này mà tổn hại bên kia, nữ nhi tuổi nhỏ, không biết tầm quan trọng của thứ gọi là thanh danh, nhưng ông thì biết rất rõ, không có thanh danh, về sau cả đời đều khó có thể ngẩng đầu làm người.
Phu thê hai người ngồi ở trong phòng, suy nghĩ biện pháp giải quyết, cuối cùng Thẩm Mậu ngẩng đầu lên nói: "Kế sách hay nhất, chỉ có thể định hôn sự cho Vân Khanh trước khi Liễu gia hành động thôi."
Tạ thị càng nghĩ, cũng chỉ có biện pháp như vậy, bèn nói: "Nhưng, nếu cùng những nhà khác đính hôn, Liễu gia lại nháo lên, khó đảm bảo rằng nhà trai không ghi hận chúng ta trước đó lừa gạt họ."
"Chuyện này ta sớm đã nghĩ kỹ, tìm nhà danh vọng thấp một chút, cũng là thương hộ như chúng ta, người thành thật đáng tin, đem việc hôm nay ngăn lại, Thẩm gia chúng ta lại không ‘trèo cao’, nữ nhi Thẩm gia tất sẽ có nhiều người đến cầu!" Thẩm Mậu vỗ đùi, lúc này liền định rồi, dù sao thuộc hạ dưới trướng ông có thể tìm một vài thương hộ không lớn không nhỏ, để Vân Khanh gả qua đó, như thế nào cũng không thể để nữ nhi gả cho cái tên phế vật Liễu Dịch Thanh kia! Làm vậy chắc khác nào muốn Vân Khanh cả đời thủ tiết mà sống, làm sao có thể!
Tạ thị cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến việc đem nữ nhi bảo bối mình nuôi dưỡng sủng ái trong lòng lại phải tùy tiện tìm nhà mà gả đi, nước mắt lại nhịn không được rớt xuống, Thẩm Mậu đồng dạng phiền lòng vô cùng, vỗ vỗ đùi, đứng lên, nói: "Nàng nhanh cho bà mối lấy bách gia sách (danh sách nhà có người tới tuổi thành thân) đến, xem nhà ai thích hợp, ta cũng đi ra ngoài tìm xem!"
An Tuyết Oánh ra Thẩm phủ, dọc theo đường đi lo lắng trùng trùng, nhớ tới lúc ra cửa nhìn thấy đống lễ hỏi kia, lại liên hệ với người của Liễu gia, mãi đến lúc xuống xe ngựa cô vẫn mất hồn mất vía, bất thình lình liền đụng trungd liền đụng trúng một cây cột.
"Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?"
Ngẩng đầu, An Tuyết Oánh nhìn An Sơ Dương đứng ở phía trước, xoa xoa cái trán nói: "Đang suy nghĩ, nghĩ quá chú tâm mà thôi.”
"Đang nghĩ cái gì?" An Sơ Dương tựa vào một cột trên hành lang, hai tròng mắt sâu hun hút nhìn An Tuyết Oánh, da thịt màu đồng cổ dưới ánh mặt trời trầm tĩnh như tơ lụa.
An Tuyết Oánh cúi đầu nghĩ nghĩ, nàng từ nhỏ cùng An Sơ Dương quan hệ rất tốt, cùng An Lan An Phương hai vị tỷ muội ruột thịt quan hệ ngược lại bình thường, việc xảy ra hôm nay cũng thật sự kỳ quái, nàng lại ngại nói cùng mẫu thân, liền mở miệng nói: "Vừa rồi đi Thẩm phủ, nhìn thấy Liễu gia mang lễ hỏi qua, không biết bọn họ muốn cầu hôn ai, chẳng lẽ là coi trọng nha hoàn nào trong Thẩm phủ ư?"
Những người ở Dương Châu, người duy nhất trong Thẩm gia thích hợp kết hôn nàng biết chỉ có một mình Vân Khanh, nhưng rốt cuộc không thể tin được, Liễu gia muốn cầu hôn Vân Khanh đi làm kế thất, Thẩm phủ thế nhưng còn đồng ý, dựa theo sự yêu thương của bá phụ bá mẫu Thẩm gia đối Vân Khanh mà nói thì không thể có chuyện này được.
Nàng không biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Sơ Dương thì biết, thanh âm bình tĩnh nói: "Liễu gia là muốn cưới Thẩm Vân Khanh."
"Làm sao có thể?!" An Tuyết Oánh mở to hai mắt, không dám tin phản bác nói, Vân Khanh mới tròn 14, cập kê vẫn chưa tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...