Cẩm Tú Đích Nữ

Người này thật sự rất ác độc, đến tột cùng là ai có thâm cừu đại hận với nàng như vậy, đến nỗi tìm người đến đem nàng bán vào trong thanh lâu!

Trong đầu nàng nhanh chóng đem tất cả mọi người sàn lọc một lần, phát hiện người có thể làm vậy không nhiều lắm, nhưng trước mắt quan trọng nhất không phải là bắt được người phía sau màn là ai, mà làm như thế nào để mình không bị bán vào thanh lâu!

Nàng vừa rồi vụng trộm hé mắt, lúc lão Nhị mở cửa phòng nhìn thoáng qua, bên ngoài vẫn còn ánh sáng, chứng minh lúc này trời chưa tối, những người này chắc sẽ chờ trời tối mới đem nàng khiêng lên thuyền, ban ngày có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, bọn họ cũng không dám làm bậy, nàng bây giờ vẫn còn thời gian để tranh thủ!

Lão Nhị đi ra ngoài, nay trong phòng chỉ còn lại gã nam nhân mỏ nhọn kia, đây là cơ hội của nàng, nàng cần phải thử một lần!

Chợt nghe thấy lời nói của nâm nhân mỏ nhọn, đáy lòng Vân Khanh thoáng run lên, sờ sờ chơi đùa, nàng nếu quả thật để cho gã mỏ nhọn này sờ soạng, cho dù không bị mất danh tiết cũng tương đương xong đời, nhưng trước mắt, gã mỏ nhọn này bị nhan sắc của nàng mê hoặc, nàng có thể dựa vẻ bề ngoài xinh đẹp này để làm vũ khí rồi.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh lấy lại bình tĩnh, nàng là một người sống hai kiếp, trải qua một hồi sinh tử thì còn sợ gì, cũng không phải chưa từng gả cho người ta, tâm tình dần dần bình phục lại, trong miệng nàng phát ra một tiếng rên nhẹ, sau đó chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mơ hồ lại mang theo sương mù, mơ màng nhìn phía trước, thanh âm tinh tế giống như vừa tỉnh hỏi: "Đây là đâu?"


Như lười biếng, giọng nói thiếu nữ mang theo nét trẻ con cùng với chưa tỉnh hẳn lơ đãng giống như đang làm nũng, như chuông ngân lọt vào lỗ tai của gã mỏ nhọn kia, cả người hắn giống như bị điện giựt, bước chân lúc này chợt tăng tốc, hận không thể lập tức đứng bên cạnh nàng.

Vân Khanh quay đầu nhìn đến hắn, rồi đột nhiên bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lông mi thật dài run nhè nhẹ, run giọng nói: "Ngươi, ngươi là ai?" Nàng dường như sợ hãi đem ánh mắt quét qua chung quanh, kỳ thật là đang quan sát hoàn cảnh.

Vừa rồi lúc nhắm hai mắt, chỉ có thể nghe đoạn đối thoại của hai gã này, không thể biết được tình huốg hiện tại, lúc này cũng không thể quá lộ liễu liếc nhìn xung quanh tìm vật trợ giúp.

Nam nhân mỏ nhọn trước mặt này tuy thân hình không tính là cao lớn, tay chân gầy yếu, nhưng làn da ngăm đen, cước bộ di chuyển lòng bàn chân như có lực đàn hồi, hẳn là thuộc loại đã từng làm qua hạ nhân, ít nhất so với nàng thì khí lực lớn hơn rất nhiều.

Không nên lấy cứng đối cứng, chỉ có thể dùng trí.

"Tiểu mỹ nhân, không cần sợ hãi, nàng chịu khó ở trong này một thời gian, đợi lát nữa ta sẽ đưa nàng quay về nhà nàng a." Gã mỏ nhọn này cũng không biết Vân Khanh đã sớm tỉnh lại, hắn nhìn Vân Khanh nằm ở kia hơi hơi di động, lại giãy dụa vài cái cũng không được, biết dược tính vẫn còn, nàng chỉ là tỉnh lại trước, tứ chi vẫn không thể tùy ý hoạt động.

"Thật vậy chăng? Ta sao lại ở nơi này?" Vân Khanh cố gắng giả bộ ngây thơ ngu ngốc, bắt chước dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được vô cùng đáng thương của Vi Ngưng Tử, kích phát loại cảm giác thương hương tiếc ngọc của nam nhân mỏ nhọn.

Gã mỏ nhọn vốn đang dụ ngọt nàng, thấy nàng lập tức mắc mưu, trong lòng cảnh giới mất đi một nửa, đây chẳng qua chỉ là một tiểu thư ngu ngốc không rành thế sự mà thôi, bộ dạng đẹp như vậy, lại ngây ngốc, thật rất thích hợp để nam nhân chơi đùa, lại càng kiên nhẫn: "Ta vừa rồi đem cứu nàng từ trong tay người xấu trở về, hiện tại người xấu còn đang bên ngoài lục soát, chúng ta tạm trốn ở trong này một lát a."

Thật đúng là không thể tả hết sự ghê tởm của gã, cốt truyện cũ rích thế này cũng nói ra được, Vân Khanh nội tâm oán thầm, cũng may gã mỏ nhọn này là tay mới, vẻ mặt nôn nóng, bịa một câu chuyện cứu mỹ nhân xưa thế này, chẳng lẽ là muốn nàng ái mộ, nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn xem Lưu Thúy cùng Thải Thanh đều ngủ ở một phía khác, ánh mắt cũng thả lỏng, mâu trung mang theo một chút khát vọng nói: "Ngươi có nước uống hay không, ta có chút khát?"

"Có, có." Cặp mắt điềm đạm đáng yêu kia, trong suốt dịu dàng, con ngươi cứ như vậy nhìn mình chằm chằm, phảng phất như nhìn chằm chằm một vị đại anh hùng, mỏ nhọn nam nhân nào chịu cho nổi, vội vàng đem một ấm trà bằng gốm thô tới đây, đưa cho Vân Khanh.


Vân Khanh nhìn vòi ấm trà xỉn màu xám dơ bẩn, xem ra trong phòng này không có chén trà, nghĩ đến chuyện bọn họ đều là uống trực tiếp, không khỏi có chút ghê tởm, nhíu nhíu mày, có vẻ không thoải mái hỏi: "Không có chén sao?"

Thật sự là tiểu thư, gã mỏ nhọn dần dần sốt ruột, ngữ khí cũng không tốt lắm: "Không có, cứ như vậy mà uống!" Lúc này còn chú ý cái gì, thật sự là, ánh mắt của hắn rơi ở trên bầu ngực còn đang phát dục của Vân Khanh, nuốt nước miếng hai cái.

Vân Khanh đang cầm ấm trà, cao cao giơ lên, giống như là muốn đem vòi ấm trà nhẹ nhàng ở trên miệng rót xuống, ai ngờ tay vừa trợt, ấm trà bằng gốm thô kia liền rơi xuống vỡ nát ở trên mặt đất.

Gã mỏ nhọn bị hoảng sợ, nhìn thoáng qua ấm trà bị vỡ: "Ngươi làm gì thế, ngay cả cái ấm đều cầm không xong!"

"Người tay ta còn run......" khuôn mặt trắng như ngọc bị nước bắn lên, như đóa hoa dính sương sớm, cánh môi nở nang đỏ tươi như đang âm thầm mời gọi, một đôi mắt phượng hiếm có hơi hơi tà mị liếc lại đây, giống như tức giận lại giống như ủy khuất, dừng ở trong mắt gã mỏ nhọn, lại giống như câu dẫn, hắn máu nóng toàn thân trong một lúc liền tập trung đến nửa người dưới.

"Nhũn tay, lại đây, nhũn tay ta giúp nàng xoa sẽ không nhũn nữa!" Gã mỏ nhọn trong mắt chỉ có khuông mặt của Vân Khanh, hắn xoa xoa tay tiếp cận, ai biết vốn mỹ nhân hai tay mềm nhũn chống không nổi đang yếu ớt nằm kia chợt lui về sau vài bước, tránh được cái ôm của hắn.


"Hảo, hảo, thì ra tiểu mỹ nhân còn thích chơi kiểu này!" Gã mỏ nhọn rốt cuộc cũng chỉ là nam nhân, mà nam nhân thiên tính đó là chinh phục, nữ nhân chính là thứ mà bọn họ muốn chinh phục nhất.

Lạt mềm buộc chặt, là trò nam nhân nữ nhân đều thích, lúc này gã mỏ nhọn liền hoàn toàn chìm đắm vào trong trò chơi nàng bày ra.

Vân Khanh ngồi dưới đất lui vài bước, hắn liền truy vài bước, rốt cục một cái không cẩn thận, hắn vấp té nhào lên, đụng phải đầu gối. Phòng này vốn không ngăn nắp, có rất nhiều viên đá nhỏ, người nếu là không cẩn thận, sẽ té.

Gã mỏ nhọn quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh: "Mỹ nhân, còn đang nhìn cái gì, không mau đỡ ta dậy! Ta nếu bị té thương, đợi lát nữa xem ai mang nàng trở về, nếu để cho kẻ xấu tìm ra, đem nàng bán vào thanh lâu a!" Hắn không có nhiều thời gian để chơi trò cút bắt, nếu lão Nhị trở lại mà nhìn thấy hắn như vậy, còn không đánh hắn thì thôi rồi!

Vân Khanh lúc này đang ngồi ở chỗ cách hắn hai bước chân, sợ hãi nhìn hắn, thấy hắn đáy mắt lộ ra hung ác, sợ hãi đứng lên, ngón tay chà xát góc váy, chậm rãi đi về phía hắn.

Gã mỏ nhọn chuẩn bị lúc Vân Khanh đi đến bên người hắn, liền một tay ôm lấy nàng đè xuống dưới, đặt ở dưới thân, đến lúc đó muốn làm gì, còn không phải tùy ý hắn hay sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui