"Thật sao, vậy cũng thật dọa người, như thế nào lại thắt cổ chứ?"
"Ai biết a, có lẽ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tóm lại đừng quản nhiều chuyện như vậy......"
Vân Khanh làm bộ cầm một hộp son nhưng tay hơi hơi run lên, tối hôm qua Lưu Thúy đến nói cho nàng chính là việc này, biểu huynh nàng ấy là Lục Tử lúc đến thành Bắc đón Lệ bà đỡ, gõ cửa một hồi cũng không thấy có người đáp lại, liền cảm thấy có điểm kỳ quái, trèo tường đi vào nhìn thoáng qua, liền thấy trong phòng có một người treo cổ ở trần nhà, vội vàng trở mình đi ra, trước đến chỗ Ôn bà đỡ xem qua, xác nhận bà ta vô sự, nhưng lại không có gọi bà ta cùng đi theo, mà là trước tiên nhanh chóng trở về báo cho Lưu Thúy biết.
Vì thế, Vân Khanh còn cố ý hỏi Trần mẹ, lúc trước khi định mời bà đỡ, là không có Lệ bà đỡ, theo các người hầu trong phủ nói, Ôn bà đỡ là sau này mới mời, bởi vì chỉ có một bà đỡ, Ôn bà đỡ mới nói gần đây có một bà đỡ mới tới, vì thế mọi người vì an toàn, lại đi thỉnh cái Lệ bà đỡ kia.
Lúc ấy tất cả mọi người nhìn thấy bà ta cùng đi với Ôn bà đỡ, nghĩ đến hai người đều được gia nhân mời đến, chuyện Tô Mi sinh nở là việc Tạ thị chưa giao cho Vân Khanh quản lý, mà cho Trần mẹ cùng Bích Vân, còn có Vương ma ma đi trông nom.
Vân Khanh đối với Lưu Thúy nói vài câu, Lưu Thúy lại cùng xa phu nói nói mấy câu, xa phu kia đúng là biểu huynh của Lưu Thúy - Lục tử, tướng mạo cũng đoan chính, mặt chữ quốc (giống mặt chữ điền, mà gọn hơn 1 tí),mày rậm mắt to, thoạt nhìn thực chính trực, hắn đem xe ngựa đánh sang một bên, sau đó tìm người qua đường đứng bên cạnh câu có không câu không tán gẫu.
Vân Khanh tùy tiện chọn hai hộp son phấn, Lưu Thúy trả bạc, lại quay trở về xe ngựa, Thải Thanh trước đỡ Vân Khanh đi vào, sau đó Lưu Thúy mới theo vào.
Thải Thanh mới vừa rồi cũng nghe những người đó bàn luận, mở to hai mắt nói: "Hình như hôm qua bà đỡ đẻ cho Mi cô nương cũng họ Lệ. Sẽ không khéo như vậy đi."
Vân Khanh vẻ mặt trầm trọng, Lưu Thúy trừng mắt liếc Thải Thanh, mới nói tiếp: "Lệ bà đỡ này nghe người xung quanh nói, cũng là bốn năm tháng trước mới dọn đến, nghe nói nhi tử đã sớm chết, nữ nhi cũng gả đi xa, một mình bà ta ở nơi này, làm người ngược lại cũng không tệ, cùng hàng xóm quan hệ khá tốt, từng đỡ đẻ cho vài người, kỹ thuật đáng tin, đêm qua hàng xóm cũng không nghe được thanh âm kỳ lạ gì, cho nên rốt cuộc sao lại thành như vậy cũng không biết, chỉ biết được sáng nay một gã nam tử có thê tử sắp sinh, tới nhờ Lệ bà đỡ, kết quả liền phát hiện bà ta đã ở trong phòng thắt cổ, lập tức đi báo quan, quan phủ đã cho người đem thi thể nâng đi rồi."
Đem những tin tức này phân tích, Vân Khanh biết chuyện mình hoài nghi tám chín phần là không sai, thai chết và Tô Mi cùng Lệ bà đỡ này có quan hệ, mà bà ta một cái bà đỡ nhất định là sẽ không thể ra tay với Tô Mi được, phía sau nhất định có người sai khiến, mà người chủ mưu cũng là tâm ngoan thủ lạt, mặc kệ dùng biện pháp gì để buộc Lệ bà đỡ thắt cổ, hay là người tự tìm cái chết, tóm lại chính là không muốn Vân Khanh đi tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện ra người chủ mưu này.
Vốn tưởng rằng phát hiện việc bà đỡ bất thường, có thể truy ra nguồn gốc kẻ chủ mưu, ai ngờ sự tình lại biến thành như vậy, một đầu mối cứ như vậy bị chặt đứt.
Vân Khanh trong lòng nảy sinh một cảm giác phiền toái, nàng xốc rèm cửa sổ lên, dựa vào bên cạnh cửa sổ, cách tấm màn yên lụa mỏng trong suốt kia nhìn ra bên ngoài.
Người này mục đích gì? Là khiến cho Thẩm phủ không có con nối dòng sao? Hắn lo nghĩ như vậy là vì cái gì, nếu là để Thẩm phủ không có con nối dòng, được lợi lớn nhất là ai?
Nàng không khỏi nhớ tới ngày cuối cùng của kiếp trước, ngôn ngữ của Vi Ngưng Tử ở nàng bên tai âm lãnh ác độc, nếu không phải Tứ hoàng tử cho người tra xét Thẩm phủ, như vậy tài sản Thẩm gia cuối cùng sẽ bị Cảnh Hựu Thần đoạt đi......
Người được lợi lớn nhất là nàng cùng vị hôn phu tương lai, nhưng phu quân nàng còn chưa định, như vậy sẽ là ai chứ, Thẩm gia vô hậu đối với trong tộc có lợi ích lớn nhất, chẳng lẽ là người trong tộc?
Nghĩ đến đây, Vân Khanh đáy lòng nhịn không được rùng mình một cái, nếu đúng như nàng suy nghĩ, người chủ mưu phía sau là người trong tộc, sự tình như vậy vô cùng nguy hiểm, trong phủ đến một hạ nhân cũng có thể ra tay hạ độc thủ......
Kể từ đó, liên lụy thật sự quá lớn, mục tiêu nhiều lắm, khó có thể điều tra, nàng cần phải dùng biện pháp gì đó, làm cho người này hiện thân mới được......
"Tiểu thư, phía trước là đến hiệu thuốc Hồi Xuân Đường, người muốn đi xuống xem một chút không?" Thải Thanh nhớ rõ mục đích ra ngoài của Vân Khanh hôm nay, thấy nàng hai mắt mặc dù vẫn nhìn bên ngoài, lại vô hồn không biết suy nghĩ bay đi phương nào, nhịn không được mở miệng hỏi.
Bị kêu như vậy, suy nghĩ cũng đứt đoạn, Vân Khanh phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, Lưu Thúy kêu Lục tử đem xe đánh lại bên cạnh cửa hàng, Thải Thanh nhảy xuống, sau đó đỡ Vân Khanh xuống xe ngựa.
Vào hiệu thuốc bắc, lại phát hiện hôm nay Hồi Xuân Đường kinh doanh không chỉ tốt, hơn nữa còn rất trùng hợp đi.
Vào cửa hàng, liền nhìn thấy một người mặc áo tứ hợp thêu hoa văn như ý màu kim sa, mặc cái váy như nước thêu hình vân đồng màu đỏ ánh chỉ vàng, bên hông treo một cặp ngọc bội màu ngọc bích, một đầu tóc đen búi kiểu hình phi thiên, trên búi tóc cây hoa trâm hình hoa hồng đài sen, búi tóc hai bên cài rất nhiều hoa năm cánh, trên đầu đeo viên đá khảm ngọc xanh, trên tai là khuyên tai đôi nạm vàng triền ngọc, trên cổ tay là một vòng tay bằng vàng, toàn thân tạo hình phú quý, khiến người nhìn đến hoa cả mắt.
Lưu Thúy trừng mắt nhìn, lại nhìn vài lần, mới nhìn ra người này chính là người nửa năm trước đến Dương Châu, giả nhu nhược như hoa biểu tiểu thư, Vi Ngưng Từ, nay vừa thấy nàng ta liền cảm thấy ánh mắt đều hoa lên, vừa xuất hiếu không lâu, nay lại trang điểm khiến người phải liếc nhìn a.
Vân Khanh nhợt nhạt cười, không để ý lắm, Vi Ngưng Tử vốn là người thích đẹp, ở dưới sự dạy dỗ của Tạ di người mà tựa hồ dù cho tướng công của mình chết cũng không bi ai, chỉ sợ nàng ta đối với phụ thân mình cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Một năm nay ở trong học đường, nàng ta vẫn ăn diện ngăn nắp đẹp đẽ, đáy mắt thường xuyên đối với các vị tiểu thư có bộ dáng xinh đẹp rạng rỡ này không ngừng hâm mộ, nay có cơ hội, còn không đem chính mình ăn vận cho hoa lệ, chẳng phải là lãng phí rồi sao?
"Các ngươi bán ngưu hoàng này có thật không?" Một thanh âm cao giòn truyền đến, trong tay chỉ vào một chưởng quầy trong hiệu thuốc Hồi Xuân Đường chất vấn.
Nghe tiếng biết người, người này đúng là Chương Huỳnh, hôm nay suýt chút không nhận ra đứng ở bên cạnh Vi Ngưng Tử chính là nàng ấy, vì nàng ấy ngày thường trang điểm cũng là thiên tiên loá mắt, mà hôm nay có vẻ mộc mạc hơn, mặc áo trong màu xanh lam thêu hoa mẫu đơn (có mấy lớp lận nên mình không miêu tả rõ được),váy hình mặt ngựa in hình hoa sen, sắc thái tươi đẹp, nhìn là ưa thích, trên đầu cũng trải búi tóc hình lưu vân, mang theo một cái đoản trâm màu xanh lá bằng ngọc bích, vẫn như trước chưa thướt tha xinh đẹp, bộ dáng của nàng ấy vốn đã diễm lệ, khuôn mặt cũng dễ nhìn, hơn nữa toàn thân kia đều mang khí thế của đích nữ Hầu phủ, tuy ăn mặc giản dị, nhưng ở trong tiệm cũng thấy nàng nổi bật hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...