Nếu hạ thủ, nhất định sẽ có sơ hở lưu lại, hôm nay nhất định có chỗ nào đó bị nàng bỏ qua, nàng ngẫm lại, chăm chú suy nghĩ một chút......
Bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, đêm tháng 10 đã được ví như là thu thâm lộ trọng (gần lạnh như sắp sang Đông),Lưu Thúy ở bên ngoài đợi hồi lâu, thấy Vân Khanh trong phòng không có động tĩnh, liền nhỏ giọng kêu: "Tiểu thư?"
Đợi một hồi, không nghe thấy ai trả ời, nàng lại kêu thêm một tiếng, vẫn không có tiếng hồi đáp, liền nóng nảy đứng lên, tiểu thư đã đi vào đó được hai nén hương thời gian rồi, cũng không có gọi người thêm nước, phải chăng bị việc hôm nay hù dọa, sợ nàng sẽ có hành động khác thường ở bên trong, bèn nóng nảy, vội vàng đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Lưu Thúy hô lớn: "Tiểu thư, tiểu thư......"
Vân Khanh đang trầm tư, đột nhiên nghe được tiếng gọi bên tai, phục hồi tinh thần lại, Lưu Thúy đã muốn vọt tới bên bồn tắm, lấy tay nhúng xuống nước thấy nước đã lạnh rồi, vội vàng cầm quần áo lại đây, mở miệng nói: "Tiểu thu của em a, nước này đều lạnh rồi, người ngồi ở bên trong cũng không thấy lạnh sao? Nếu không cẩn thận để nhiễm phong hàn, để phu nhân biết được, sẽ lo lắng lắm đấy."
Vân Khanh bản thân cũng cảm thấy lạnh, nhưng vừa rồi do quá tập trung suy nghĩ, nên cũng không có cảm thấy, lúc này lại thật sự cảm giác được rồi, vội vàng mặc xiêm y, cười nói: "Được rồi, việc nhỏ thế này đừng để cho phu nhân biết, bà hiện tại đang mang thai, lại trải qua chuyện ngày hôm nay, đã làm bà phiền não lắm rồi."
Lưu Thúy đỡ nàng đi ra ngoài, để nàng bọc mình trong chăn ủ ấm trước, trừ đi hàn khí, lại nói: "Việc này nô tỳ tự nhiên biết, hôm nay nếu không phải nhờ tiểu thư người nhanh tay ném chiếc ghế kia...... Dù sao lúc ấy nô tỳ đã sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh ướt sũng cả người."
Nàng hướng ra bên ngoài hô một tiếng, kêu người bưng ấm trà nóng cùng điểm tâm đi lên.
Một lát sau, bên ngoài tiến vào một nha hoàn bậc hai mặc cái áo màu xanh lá cây thêu hoa cân xứng, áo ngoài màu trắng như áo của trung y, váy dài màu xanh nhạt, bưng một bình trà nóng, vẻ mặt tươi cười đối với Vân Khanh nói: "Nay khắp phủ đều đang nói tiểu thư ngài thông tuệ, ngày hôm nay cơ trí phá được quỷ kế của Thủy di nương."
Vân Khanh ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, đúng là người được đề bạt đi lên, Tuyết Lan, nàng ta nay đã được nuôi dưỡng đến sắc mặt hồng hào, phô diễn thân hình quyến rũ của nàng ta, một đôi mắt hoa đào ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sống động như con cá đang tung tăng bơi lội trong dòng nước biếc, không ngừng xoay xoay, chẳng qua tuy rằng sắc mặt khá tốt, nhưng đáy mắt đã có chút quầng thâm.
"Được rồi, việc cần làm ngươi đã làm xong chưa, sao lại rảnh rỗi đi nghe ngóng những chuyện như vậy!" Lưu Thúy vừa nhìn thấy nàng ta liền thấy không thích, từ việc lần trước Tuyết Lan đem xiêm y của Vân Khanh đâm một lỗ, sau đó dựa vào cơ hội này để thăng chức, nàng thấy Tuyết Lan sẽ không có ý tốt. Lưu Thúy cũng là vì cuộc sống của gia đình mà đến, cùng Phi Đan cũng có tình cảm không tệ, mẹ của hai người đều ở quý phủ làm việc, bao nhiêu đó giao tình, khi biết được Tuyết Lan động tay động chân ở bàn giặt quần áo của Phi Đan, trong lòng liền rất tức giận, sau khi Vân Khanh để nàng nói cho Phi Đan biết quần áo giặt có vấn đề, Phi Đan liền tra xét lại, đêm ấy Lưu Thúy lưu lại trong phòng một chút, trong lòng Phi Đan cũng có tính toán.
Nàng ta là đại nha hoàn ở bên người lão phu nhân lâu như vậy, tự nhiên sẽ không có chuyện không đi điều tra liền làm to việc, việc này nếu ẫm ĩ lên, chính nàng ấy cũng sẽ không đẹp mặt gì, chuyện đại nha hoàn lại làm khó dễ tiểu nha hoàn sẽ rất khó coi, nhưng nếu ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không xử lý được, đây không phải là càng làm cho tiểu thư xem thường, còn nữa nếu không phải tiểu thư ra ám hiệu cho Lưu Thúy, dù cho không cần thể hiện mặt mũi nữa, nàng ta cũng có biện pháp để thu thập Tuyết Lan.
Vốn nha hoàn bậc hai là người thường xuyên xuất hiện trước mặt chủ tử, nếu không Tuyết Lan cũng sẽ không dụng tâm như vậy, nhưng từ khi nàng ta thăng lên làm nha hoàn bậc hai, Tuyết Lan cũng phát hiện, mặc kệ nàng ta làm chuyện gì, đều cũng sẽ khó hơn so với người khác, nếu nàng ta đi lấy cái này cái nọ, người bên kia tất nhiên là ra sức khước từ, cũng phải kì kèo cỡ nửa canh giờ, hoặc lâu hơn nữa mới lấy được, lý do luôn đa dạng chồng chất, hơn nữa đúng lý hợp tình, không thể cãi lại, lúc trong phủ ngẫu nhiên phát thưởng cho này nọ, nàng ta cũng chỉ lĩnh được một chút đồ, làm cho nàng ta cảm thấy có nghi ngờ có người đang khó dễ mình, tỷ như Tạ thị mang thai, khi Thẩm Mậu cho hạ nhân trong phủ đi lấy thêm một bộ quần áo, nàng ta lấy ra bộ đó mới đầu thì không có vấn đề, qua vài ngày sau, có sợi chỉ sẽ có thể vô duyên vô cớ mà đứt, cổ áo hoa văn lúc giặt cũng bắt đầu tẩy màu, còn lúc ăn cơm phần của nàng ta thoạt nhìn cũng sẽ thấy thiếu một chút.
Đủ loại chuyện mà nếu nói tiếp sẽ thành lớn chuyện, kỳ thật cũng không tính chuyện là lớn gì, nhưng nếu không tính là chuyện lớn, nàng ta sao có thể xui xẻo mà bị đãi ngộ như vậy, cảm thấy trong lòng bị đè nén, muốn bẩm báo với Vân Khanh, lại cảm thấy mình là người mới được đề bạt, còn chưa làm được mấy tháng nha hoàn bậc hai ở trước mặt chủ tử cáo trạng, sẽ làm chủ tử cảm thấy nàng ta vô năng, vì thế đành phải chịu đựng nghẹn một bụng hờn dỗi này, thường xuyên tức giận buổi tối ngủ không được, trái lo phải nghĩ có hay không có biện pháp nào tốt, ban ngày còn phải liều mạng tranh nhau cơ hội để thể hiện mình, cho nên mới có quầng thâm màu xanh dưới mí mắt.
Đương nhiên, việc này hết thảy không cần phải nói, tất nhiên là từ miệng Phi Đan nói cho mọi người trong phủ từ lão nương đến huynh đệ tỷ muội, những gia đình gia nhân này bình thường đều có thể có chút quan hệ thân thích, Tuyết Lan vừa vào phủ chưa tới một năm liền có thể làm nha hoàn bậc hai bên cạnh đại tiểu thử, việc này vốn đã khiến cho người ta hâm mộ ghen tị, lại một phen lửa cháy đổ thêm dầu, hậu quả liền xuất hiện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...