Thủy di nương ở một bên nghe được cũng lo lắng, đứng lên nói: "Lão phu nhân, nay lại đi thỉnh đại phu, người gần nhất cũng phải mất nửa canh giờ, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Mi cô nương có thể giữ được hay không, nghe qua giống như tình huống vô cùng nghiêm trọng, aiz, nếu trong quý phủ chúng ta có người biết y thuật thì tốt rồi!"
Thủy di nương thật mạnh thở dài một hơi, nhưng lại làm cho Trần mẹ nghĩ tới một người, bà xoay người, hướng tới Vân Khanh nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói y thuật của người đứng đầu trong học viện, phu tử cũng khen người có khả năng tếp thu tốt, người có thể hay không đi vào hỗ trợ nhìn xem Mi cô nương a, nhìn xem có biện pháp nào có thể cứu nàng ấy hay không?"
Lưu Thúy là người đầu tiên không vui: "Đại tiểu thư mới học bắt mạch một năm mà thôi, đối với việc sinh sản... này nọ nàng làm sao có thể hiểu được, hơn nữa, nàng là một khuê nữ chưa lấy chồng đã đi vào phòng sinh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ngươi nói đại tiểu thư làm sao bây giờ?!?"
Lão phu nhân cũng có chút do dự, tuy rằng tôn tử trọng yếu, nhưng cháu gái nói như thế nào năm nay còn chưa cập kê, trong phòng huyết tinh không nói, một khi đi vào bị dọa sợ làm sao bây giờ, nhưng mà phải đợi đại phu đến, thời gian dài như vậy, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi lại phải làm thế nào đây?
Trần mẹ thầm nghĩ đến lời bà đỡ vừa rồi nói, bà không quản được nhiều như vậy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vân Khanh: "Đại tiểu thư, van cầu ngài, cầu ngài đi vào xem một chút thôi, chỉ cần ngài xem một chút, nếu là ngài có thể cứu thì liền ra tay cứu giúp, nếu là không được cũng không sao, ngài vào hỗ trợ xem một chút được không?" Bà ta vẻ mặt khẩn cầu, trong hai mắt đều là chờ đợi, làm cho mọi người nhìn thấy đều mềm lòng.
Thủy di nương cầm khăn chấm chấm khóe mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là đồng tình hướng nội phòng nhìn thoáng qua, nức nở nói: "Đại tiểu thư, người liền vào xem một chút a, tuy rằng Mi cô nương trước kia không đúng đắc tội người, nhưng là nay nàng ấy sống chết trước mắt, chúng ta cũng không cần so đo chuyện quá khứ, người nên vào xem đi, đây chính là hai mạng người a......"
Bị nàng ta vừa nói như vậy, Vân Khanh nếu không đi vào, chính là bởi vì Tô Mi trước kia đắc tội nàng, cho nên nàng ghi hận trong lòng, thấy chết mà không cứu, nếu là hôm nay Tô Mi không có việc gì thì thôi, nếu là có chuyện, nàng tin tưởng lập tức sẽ có người nói Thẩm gia tiểu thư Thẩm Vân khanh tâm địa ác độc, nhìn thấy một lớn một nhỏ chết ở trước mặt nàng, cũng không vươn tay ra cứu giúp.
Nàng mâu quang không khỏi xẹt qua một tia hoài nghi, Thủy di nương khi nào thì biến thành người tốt rồi, còn gấp gáp tìm người cứu mạng Tô Mi nữa chứ, nàng cũng không quên lúc trước là vì ai nàng ta mới vào từ đường, là ai đi từ đường tìm nàng ta phiền toái. Chẳng lẽ ở trong từ đường ngây ngốc bốn tháng liền thật sự có thể khiến con người ta thay đổi tính cách, trở nên ôn nhu rộng lượng như thế sao?
Ngay sau đó Bạch di nương cũng ôn nhu mở miệng "Đại tiểu thư, tuy nói là đi vào không mấy thích hợp, nhưng lúc này mạng người quan trọng, nếu người lòng dạ từ bi, xin vào xem Mi cô nương đi, nói như thế nào, trong bụng nàng ấy cũng là con nối dòng của Thẩm gia."
Hai di nương đều mở miệng, Thu di nương nhưng lại không có lên tiếng, sắc mặt nàng ta mang theo lo lắng, thủy chung không mở miệng, bởi vì nàng biết, vị đại tiểu thư này khẳng định không giống như nàng ta nghĩ đơn giản như vậy, lời người khác không ảnh hưởng đến hành động của nàng ấy được.
Vân Khanh tinh tế ở trên mặt Thủy di nương nhìn một vòng, không bỏ sót ánh mắt của nàng ta khi nhìn phía trong phòng, đáy mắt che dấu không được tia ghen tị, còn cả việc nàng ta luôn nắm thật chặt khăn tay, đều cho thấy việc nàng ta tức tối cùng không cam lòng.
Một ý tưởng hình thành trong đầu nàng, nàng nhìn nhìn mặt Thủy di nương, liền bày ra dáng vẻ lo lắng đối với lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, Tô Mi cùng đứa bé trong bụng nàng tình huống không tốt, xin tổ mẫu đi trước mời đại phu đến đây, cháu gái vào nhìn xem tình huống như thế nào, có được không?"
Lão phu nhân kỳ thật đã sớm muốn mở miệng, lúc này Vân Khanh tự mình đề nghị, bà liền vội vàng gật đầu: "Hảo, hảo, cháu mau vào xem đi."
Nghe được những lời này, Trần mẹ lập tức đứng lên, mang theo Vân Khanh đi vào trong. Vào trong phòng, lập tức ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi tanh tưởi, theo hướng nội thất đi vào, mùi máu tươi kia càng ngày càng đậm, còn trộn lẫn mùi vị khác, mặc dù đã là cuối thu không khí mát mẻ, nhưng lúc này trong phòng lại có vẻ thập phần oi bức khó chịu.
Các ma ma lần lượt ra vào thay đổi chậu nước, chăn gấm đỏ thẫm phủ lại che khuất nửa người dưới của Tô Mi, hai bà đỡ đang ở bên trong xem xét tình huống.
"Hít vào......" Ôn bà đỡ lớn tiếng hô, Lệ bà đỡ chui ra liền nhìn thấy Vân Khanh đang đi tới, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, rất nhanh liền thu liễm lại.
Tô Mi hai tay gắt gao siết chặt đệm giường, khuôn mặt đầy mồ hôi tẩm ướt cả sàng đan dưới thân cùng quần áo trên người nàng ta, sợi tóc màu đen bết lại dính trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn qua cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần mẹ vội vàng đi đến cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, là nô tỳ đây."
Tô Mi đang đau đớn bỗng bên tai nghe thấy tiếng Trần mẹ, hô lớn: "Đau quá a, mẹ, đau quá, ta không cần sinh đứa nhỏ nữa......"
Trần mẹ nghe được lời của nàng, nước mắt đều chảy ra: "Cô nương, cô nương ngốc của nô tỳ, lúc này không được nói lung tung, đến, để cho đại phu bắt mạch nhìn xem." Nói xong vặn bung tay nàng ta ra, đặt ở trước mặt Vân Khanh.
Lần đầu tiên Vân Khanh nhìn đến tượng trong phòng sinh, loại tình cảnh trộn lẫn mùi vị giữa sống và chết làm cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt không tốt quét mắt nhìn lướt qua tình huống trong này.
Mùi vị nồng đậm làm cho nàng có cảm giác buồn nôn, lúc này, nàng mới cảm thấy, làm đại phu kỳ thật là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Nàng nhìn Trần ma ma đang ngóng đôi mắt chờ đợi về phía nàng, lại nhìn Tô Mi nửa mở nửa khép hờ mí mắt, đi tới đem hai ngón tay áp lên mạch đập của nàng ta, một lát sau, lại hỏi bà đỡ mấy vấn đề, thần sắc nghiêm trang suy nghĩ một hồi, nói: "Vấn đề này hẳn là không lớn, ta kê cho nàng ta một đơn thuốc trợ sản thử xem."
Trần mẹ nhìn khuôn mặt Vân Khanh, chỉ cảm thấy trên người cô gái phát ra khí chất thong dong ổn định, làm cho người ta không tự chủ được tin tưởng lời nàng nói, lúc này Tô Mi ở bên cạnh lại kêu vài tiếng thét chói tai, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến bà ta hoảng hốt, đại phu trong chốc lát cũng không thể tới kịp.
Lệ bà đỡ thấy bà ta còn đang ngẩn người, mở miệng thúc giục nói: "Các ngươi nhanh chút, tình huống của sản phụ không tốt lắm, đừng lề mề chậm trễ kẻo sau này hối hận không kịp!"
Trần mẹ trong lòng cả kinh, nhìn Tô Mi hô hấp yếu dần, dằn lòng nói: "Đại tiểu thư, phương thuốc của người sẽ có tác dụng chứ."
"Không nói trăm phần trăm, tóm lại có thể làm cho nàng ấy mau chóng sinh đứa nhỏ ra." Đi theo Vấn lão thái gia học tập hơn nửa năm, từ khi biết Tạ thị mang thai, Vân Khanh liền lao vào nghiên cứu những vấn đề liên quan đến việc an thai, trợ sản và sinh sản, đối với tình huống của Tô Mi nàng vẫn có chút tin tưởng vào khả năng của mình.
Trần mẹ xem nàng hai mắt sáng ngời, không giống có ý xấu, nghĩ nàng nếu như muốn động tay động chân, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy tiến vào hỗ trợ, lại nói phòng trong đứng nhiều người như vậy, nàng cũng không có cơ hội xuống tay, liền gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền đại tiểu thư đem phương thuốc viết ra, nô tỳ lập tức sai người đi nấu thuốc."
Vân Khanh gật gật đầu, bên cạnh đứng một cái ma ma vội vàng đem giấy mực lại đây, Vân Khanh đi đến bên chiếc bàn nhỏ, nhìn thoáng qua ma ma kia.
"Đại tiểu thư, người mau mau viết đơn thuốc, già nô hảo đi lấy thuốc cấp mi cô nương." Bà ta đứng ở một bên sốt ruột thúc giục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...