Hoàng Thị nghe được nàng nói có biện pháp, đáy mắt mang theo hồ nghi, mở miệng nói: “Muội có biện pháp gì?” Từ sau khi bị bênh, nàng ta luôn luôn ở nơi này, lại nhớ tới việc kế thất (vợ kế) của Liễu Dịch Dương, không biết là Vân Khanh có biện pháp nào thích hợp hơn.
Vân Khanh đứng lên, đi lại cầm lên một quả được ngâm trong bồn hoa quả làm bằng gỗ lim hình tròn khảm đá cẩm thạch, đặt ở trong tay, chậm rãi hỏi: “Loại trái cây này có tên gọi là gì?”
Thấy nàng hỏi tới vấn đề không liên quan, Hoàng Thị có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ tới nàng có biện pháp, liền phối hợp trả lời: “Đây là xoài, do thuộc hạ của cha chồng biếu tặng, lão phu nhân cho người mang tới trong phòng tặng cho ta một ít.” Nàng ốm đau liên miên, khẩu vị không tốt, thường ngày một chút cũng không muốn ăn.
Vân Khanh nhìn quả xoài trong tay, khóe môi cong lên, nói: “Thứ này bởi vì hiếm lạ, nên mới cho người đến biếu đại biểu cữu (cậu họ),nếu là loại quả bình thường như lê hay táo thì sẽ không có người đưa tới.”
Hoàng Thị mơ hồ cảm thấy trong lời nàng nói có thâm ý, nhưng lại nghe không ra là có ý gì, hỏi ngược lại: “Muội đây là có ý tứ gì?”
“Ta không có ý gì, chính là cảm thấy thứ quý hiếm, quả xoài ít thấy cho nên được người ta xem như báu vật, còn táo nhiều cho nên không cần.” Vân Khanh đem quả xoài màu vàng trong tay xoay chuyển một cái, thả lại trong bồn nước đầy quả.
Đột nhiên nghe Vân Khanh nói như vậy, Hoàng Thị còn ngẩn ra, không biết hoa quả thì có liên quan gì đến biện pháp của nàng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cười khanh khách của Viễn ca nhi mới làm nàng ta lĩnh ngộ được.
Nữ nhân đó sở dĩ dám kiêu ngạo ở trước mặt nàng ta cuồng ngôn nguyên nhân là biết nàng ta sắp chết, mà trong bụng của ả lại có đứa nhỏ, đứa nhỏ này cũng là của Liễu Dịch Dương, cho nên ả chờ sau khi nàng ta chết thì sẽ giết Viễn ca nhi, bởi vì Viễn ca nhi sẽ uy hiếp đến địa vị nhi tử của ả.
Mà Liễu Dịch Dương cũng không để ý đến Viễn ca nhi cũng chính vì nguyên nhân này, cho dù không có Viễn ca nhi, hắn cũng có thể tìm được rất nhiều nữ nhi vì hắn mà sinh con, tương lai hắn có thể cưới kế thất hay dâng thiếp thất, trong mắt hắn căn bản không là gì cả.
Nhưng có con nối dòng mới là đáng quý, nếu sau này Liễu Dịch Dương không có nhi tử khác mà chỉ có mỗi Viễn Ca Nhi là con nối dòng, vậy hắn phải hảo hảo mà yêu thương đứa con nối dòng duy nhất này rồi.
Nhưng mà biện pháp như vậy……. Hoàng Thị Ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, đốt xương tay gầy yếu do dùng sức mà lồi ra nhìn càng rõ, “Muội là nói, ta kê đơn thuốc cho Liễu Dịch Dương, khiến hắn sau này không thể có khả năng có con?”
Vân Khanh đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía cửa, khuôn mặt của nàng vì ngược bóng cho nên nhìn không rõ lắm: “Ta cái gì cũng chưa nói, chỉ là cảm thấy xoài thực quý hiếm.”
Nàng không ngốc đến mức chính miệng nói ra việc làm cho Liễu Dịch Dương mất khả năng sinh con, nếu để cho người khác biết được thì sẽ là nhược điểm của mình, Hoàng Thị không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt gì, loại người như vậy ngày thường không có biểu hiện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện liên quan đến con của mình, tất nhiên sẽ ngoan độc đến cùng.
Nếu hôm nay nói thẳng ra, sau này phát sinh biến cố gì, lại tính trên đầu của nàng thì làm sao bây giờ? Chính là từ xưa đến nay, nữ nhân dại dột đến không có thuốc chữa cũng là chỉ nghĩ đi phòng bị nữ nhân, cho rằng nữ nhân là kẻ thù lớn nhất của mình, nhưng không nhận ra rằng, tranh đấu trong hậu viện đều là do nam nhân gây ra, chỉ cần có được tâm của nam nhân đó, họ sẽ hao tâm tổn trí phòng bị những nữ nhân trong nhà, cũng không để ý hắn ở bên ngoài làm cái gì, hạng đàn bà phấn son hắn leo lên nhiều đếm không xuể, càng khó lòng phòng bị hơn.
Hoàng Thị biết được ý của nàng, nhưng ý nghĩ này thật sự quá lớn mật, “Nếu sau này hắn biết, hắn không thể có con là do ta hạ dược, hắn lại giận chó đánh mèo sang Viễn ca nhi thì làm sao bây giờ? Vậy về sau hắn không còn con nối dòng nữa rồi…………”
Vân Khanh ngước mắt nhìn nàng ta, nếu là trước kia, nàng cảm thấy đây là một nữ nhân đáng thương, nhưng hôm nay hành vi của nàng ta lại khiến cho Vân Khanh không khơi nổi một chút đồng tình nào, biện pháp này là vì nàng ta mà nói chứ không phải là vì Viễn ca nhi.
Nhưng bọn họ đã nói đến nước này rồi, Hoàng Thị còn lo lắng Liễu Dịch Dương về sau có con nối dòng hay không, Hoàng Thị trước sau đều phải chết, hận thì sao mà không hận thì sao? Con người trước sau đều phải chết, đã đến tình trạng như thế này rồi, còn đi thương tiếc nam nhân kia, có ý nghĩa sao.
Lúc cho nàng ta hạ canh tuyệt tử tại sao lại không nhớ lại tình cảnh của nàng, vì một lão công bạc tình, ăn chơi đàng điếm lại còn do do dự dự.
Loại nữ nhân này không đáng để nàng đồng tình, nếu không phải vì Viễn ca nhi, nàng đều một câu cũng không nói quay người rời đi rồi.
Sau ba tiếng gõ cửa, Đinh Tư ôm Viễn ca nhi đang la hét náo loạn đòi mẹ tiến vào, Hoàng Thị do dự, lập tức thần sắc tràn đầy đau lòng, ôm Viễn ca nhi vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Viễn ca nhi không sót chỗ nào, nhi tử còn nhỏ như vậy, nếu nàng đi, sau này phải làm như thế nào.
Viễn ca nhi bổ nhào vào trong ngực của nàng, Hoàng thị cầm lấy tay hắn, động phải một đoàn mềm mại, lập tức đem một đoàn mềm mại này từ trong tay Viễn ca nhi đặt ở dưới chăn.
Vân Khanh nhìn thấy tất cả hành động của nàng ta, nhất thời cảm thấy người như vậy thật không có ý tứ, trong mắt phượng hiện lên một tia sáng, mở miệng nói: “Biểu tẩu thân thể không tốt, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Hoàng thị nghe xong lời của nàng, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nét cười, đem Viễn ca nhi đặt lên trên đùi, gật đầu nói: “Hôm nay nhờ có muội, nếu không không biết Viễn ca nhi trốn ở bên kia bao lâu.”
Đến lúc này Hoàng thị còn muốn kéo gần quan hệ giữa nàng cùng Viễn ca nhi, không muốn cùng nữ nhân ngu xuẩn này nói thêm gì nữa, Vân Khanh đi đến trước mặt nàng ta, gằn từng chữ nói: “Biểu tẩu, không biết ngươi cảm thấy ta rất ngốc, hay cho rằng mình rất thông minh, hôm nay mọi chuyện tất cả đều do ngươi an bài, ngươi cho nhũ mẫu dẫn Viễn ca nhi đến sau núi giả, sau đó lại dẫn ta đi qua, mục đích là muốn ta gánh tội thay cho ngươi, đối với Viễn ca nhi không tốt, lúc đầu nghĩ đến hai nhà là thân thích, ta vốn không muốn đem chuyện này nói trắng ra. Nay lại chính ngươi tự đi phá vỡ tầng thể diện này, vậy ngươi đừng có trách ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...